Dưới màn đêm, Sesshoumaru lặng lẽ ôm lấy Yuri bay đi, lưỡng lự hết lần này đến lần khác mới chịu lên tiếng:

“ Ngươi có bị thương hay không?”

Vừa rồi hắn ngửi thấy mùi của Naraku liền tìm đến, không ngờ lại thấy được một màn đó, lại nhìn thấy Inuyasha đang ôm Kikyo sắp tan thành mây khói liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức bay xuống cứu nữ nhân đáng chết này. Nàng còn nợ hắn rất nhiều, làm sao có thể chết một cách lãng xẹt như vậy. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, hắn lại cảm thấy ở nơi nào đó trong tâm lại ẩn ẩn đau.

Yuri không trả lời Sesshoumaru, đôi mắt ngây ngốc nhìn lên bầu trời đen kịt.

Bây giờ nàng mới có thể bình tĩnh mà suy nghĩ lại. Hóa ra Naraku đem nàng trở về chỉ vì muốn lợi dụng nàng, dùng nàng uy hiếp Kagome để đoạt lấy ngọc tứ hồn…

Hắn thế nhưng lại dám lợi dụng nàng!

Chỉ cần nghĩ đến hai chữ ‘lợi dụng’ này, nàng lại thấy phẫn nộ đến mức nghiến răng kèn kẹt. Hừ, hắn đã đối xử với nàng như vậy, nàng liền theo Kagome trở về, giúp Kagome lấy lại ngọc tứ hồn!

Nghĩ là làm, nàng cắn môi, dứt khoát lau đi nước mắt. Bây giờ không phải lúc để khóc!

Yuri hơi ngẩng lên, mỉm cười nhìn Sesshoumaru:

“ Sesshoumaru, cảm ơn nhé! Tôi lại nợ anh một mạng nữa rồi… Ai da, năm nay sao mà xui quá a, nợ tùm lum hết!” Nàng bĩu môi, sau đó lấy tay giật giật một lọn tóc của hắn “ Ngươi làm ơn đưa ta đến chỗ của Inuyasha và Kagome đi…”

Sesshoumaru cũng không đáp lại, chỉ liếc nàng một cái rồi hướng về phía làng của Kaede, em gái Kikyo mà bay. Đối với sự thay đổi đột ngột này của nàng, hắn thập phần kinh ngạc! Mấy giây trước nữ nhân này còn khóc đến ngây ngốc, vậy mà bây giờ lại bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra như vậy.

Là đang giấu đi cảm xúc thật sao?



Sau khi giao nàng cho Kaede, Sesshoumaru không nói hai lời lập tức rời đi. Kaede cũng đã nghe qua về nàng, vì thế đối với nàng rất chu đáo. Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt ân cần dịu dàng hao hao giống với Kikyo, nàng lại buồn rầu không thôi. Nàng cũng không đủ dũng khí để hỏi bất cứ gì về Kikyo….

Nàng đến ở không lâu thì đám người Kagome mặt mày ủ rũ trở về, hẳn là lại mất dấu Naraku rồi…

Yuri nhìn xuống mảnh ngọc tứ hồn nhỏ trong tay, cười nhạt một tiếng. Dù bây giờ nàng có nói cho bọn họ biết vị trí chính xác của Naraku, thì e là cũng vô dụng. Nàng đã trở về bên cạnh Kagome, hắn chắc chắn sẽ vì đề phòng nàng tiết lộ mà dời ổ chăn đi chỗ khác. Naraku bản tính đa nghi, hắn chưa từng tin tưởng bất kỳ ai…

Kể cả nàng!

Mấy ngày nay, nàng luôn tìm đủ mọi cách để vừa có thể lấy lại ngọc Tứ hồn, mà vừa có thể “đáp trả” hắn, thế nhưng nghĩ ra cách nào liền bỏ ngay cách ấy, nghĩ mãi không ra! Cách này không được, cách kia không xong… nàng sắp bị nghẹn chết rồi!

Hôm nay đã là ngày thứ tư kể từ khi rời khỏi Naraku, nàng thở dài chán nản nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống, tay nghịch ngợm mấy lọn tóc rơi trước người. Lúc này Kagome lại vui vẻ chạy vào, khuôn mặt tươi cười giơ ra một bộ kimono màu hồng phấn điểm xuyết một vài bông hoa anh đào đang rơi được thêu rất tinh xảo nói:

“ Yuri, cậu thấy bộ này thế nào? Kaede bà bà đích thân may đấy nhé! Đẹp không? Đừng nằm lì ra đó nữa, đứng dậy thử chút đi!”

“ Ừm… đợi một chút! Tí nữa sẽ thay mà!” Nàng lười nhác nằm im, vùi đầu vào gối. Mấy ngày nay ngày nào Kagome và Kaede cũng thay phiên nhau đưa quà tới, nào là đồ ăn, quần áo, trang sức, món gì cũng có. Nàng biết là hai người có ý tốt muốn dỗ dành an ủi nàng, nhưng nếu an ủi có thể khiến nàng nghĩ ra cách thì thật sự là tốt biết bao nhiêu… Ngược lại, họ càng an ủi, nàng càng thấy mình thật đáng thương, thật vô dụng!

Ở bên cạnh Naraku lâu như vậy mà một chút mưu kế cũng không học được, thật sự là quá thất bại!

“ Cậu… Thật là! Được rồi, vậy nhớ thử nhé, sau đó xem một chút còn thiếu gì thì nói mình. Mình ra ngoài gặp Inuyasha chút…” Kagome gượng gạo đặt kimono và mấy thứ phụ kiện linh tinh xuống tấm tatami, sau đó đi ra ngoài.

Kaede, Sango, Miroku và Inuyasha sớm đã ở bên ngoài từ lâu, nhìn thấy Kagome xịu mặt đi ra liền ảo não thở dài. Rốt cuộc Yuri đang nghĩ cái gì vậy? Cả ngày trưng ra bộ mặt như đưa đám dọa người, làm cho không khí vui vẻ trong thôn cũng bị giảm đi vài phần… Họ thật sự vô cùng bất lực mà!!

Trong phòng, mọi thứ trở nên tĩnh lặng, Yuri nằm ngửa ra nhìn trần nhà, khẽ nhíu mày suy tư.

Hắn đã suýt chút thì giết chết nàng, còn lấy mất ngọc tứ hồn của nàng, lợi dụng nàng để lấy lại ngọc tứ hồn, âm mưu giết hại Inuyasha và mọi người… thế nhưng vì sao bây giờ nàng lại cảm thấy trong lòng đau như vậy? Còn có, một chút nhung nhớ…

Rõ ràng là nên hận mới đúng!

Lại nhìn mảnh ngọc tứ hồn trong tay, Yuri nghiến răng ném vào góc tường. Chỉ có một mảnh thế này thì có tác dụng gì, nếu không phải Kagome ngăn cản, nàng thật sự đã ném trả hắn, đợi thời cơ cướp về cả thể còn tốt hơn!

Nàng chậm rãi đứng dậy, mắt vô tình nhìn sang bộ kimono bên cạnh, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định mặc vào xem thử. Bộ kimono này thoạt nhìn cũng rất đẹp, tay nghề của Kaede quả nhiên không thể xem thường.

Chỉnh đốn xong xuôi, nàng rón rén cầm gương lên xem thử. Trong gương phản chiếu hình ảnh một nữ tử một thân kimono hồng phấn điểm xuyết vài cánh hoa đào, mái tóc dài được vấn lên gọn gàng, phía bên phải còn cài thêm một kim bộ diêu bằng ngọc, đung đưa qua lại theo chuyển động của nàng, thoạt nhìn rất vui mắt.

Yuri cảm thấy có chút buồn cười, nàng không phải một người quá đẹp, mà là hết sức tầm thường, vì sao khi trang điểm mình giống như nữ tử Nhật Bản thời Edo, nhìn lại xinh đẹp như vậy?

Ừm, nên đi tìm Kagome khoe một chút, tránh để chút nữa lại tìm nàng cằn nhằn này nọ.

Ai ngờ vừa mở cửa muốn đi đã đụng phải một bức tường thịt mềm mại, không cần nhìn cũng biết, này chính là kẻ vừa lợi dụng này cách đây không lâu!

Hắn thế nhưng dám đến tìm nàng!

Yuri đột nhiên cảm thấy thật khó chịu, trực tiếp xem hắn như vô hình, né hắn ra đi thẳng.

Nàng định sẽ làm ngơ như không thấy gì, thế nhưng hắn vẫn cản đường của nàng, còn mặt dày gọi nàng:

“ Yuri”

“…” Nàng cúi đầu không nói, tay hơi siết lại. Hắn rốt cuộc muốn cái gì?

“ Theo ta về có được không?”

“…” Nàng mím môi, người hơi run lên.

“ Về Bạch Linh Sơn, ngươi muốn bồi thường cái gì, ta đều đồng ý”

Nàng khinh bỉ cười lạnh, dứt khoát đẩy hắn ra, đôi mắt hạnh phủ một tầng nước trừng mắt nhìn Naraku một thân mặc áo lông trắng, đầu đội một cái thứ hình con vật gì đó che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cái cằm tinh xảo cùng đôi môi mỏng, Yuri dùng hết sức hét lên:

“ Ta chẳng qua cũng giống Kagura và Kanna, đều là đối tượng để ngươi lợi dụng! Ngươi còn tới tìm ta làm gì! Muốn lợi dụng một lần nữa sao? Hừ! Hay là, đến vì thứ này?” Yuri lấy từ trong tay áo ra một mảnh vỡ của ngọc Tứ Hồn, giơ ra trước mặt hắn.

Ngọc Tứ Hồn cái gì? Đều là một thứ vô dụng! Nếu nàng không phải là người bảo vệ ngọc tứ hồn, nàng thật sự đã đập nó ra thành tro!

Naraku im lặng không nói gì, cũng không giành ngọc Tứ Hồn, chỉ đứng lặng yên đối diện với nàng.

Nữ nhân này, hắn thật sự là không thể gạt ra khỏi tâm trí được. Lợi dụng nàng, chỉ vì nghĩ, sau khi giết được Inuyasha, trở về an ủi nàng, nàng sẽ tha thứ cho hắn như mọi khi, chỉ cần dỗ nàng một chút thì được rồi. Không nghĩ tới nàng thực sự giận hắn, không thèm trở về Bạch Linh Sơn…

Lúc ấy, hắn cũng không có ý nghĩ sẽ giết nàng, chỉ là, muốn dùng nàng để uy hiếp một chút, nếu lúc đó không có Sesshoumaru, có lẽ hắn đã có thể ép Inuyasha đến đường cùng!

Chỉ mới mấy ngày, mặc dù vẫn nhìn nàng qua gương thần của Kanna, nhưng vẫn không thể nhịn được ý nghĩ muốn đem nàng trở về, được nàng ở bên cạnh bầu bạn, mang lại chút cảm giác ấm áp cho hắn…

Dưới ánh hoàng hôn chiều tà đỏ thẫm, hai người cứ đứng yên lặng nhìn nhau như vậy, mang theo một bầu không khí ngột ngạt căng thẳng.

Cũng giống như thuở ban đầu lúc mới gặp nhau….

“ Takahashi Yuri, ngươi nếu còn cứng đầu như vậy, ta cũng không cần khách khí”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play