Dược cốc ở núi Minh Tiêu, còn gọi là Vô Nhai cốc, chính là nơi mà Lệnh Hồ Diệp chế thuốc độc.
Bởi vì có hắn tỉ mỉ bố trí, khiến cho nơi này hàng năm tràn ngập khói độc, hình thành vài tầng phòng hộ vững chắc, người bên ngoài không thể thăm dò đi vào. Trong cốc có mấy phòng ở không lớn không nhỏ, đều là Lệnh Hồ Diệp tự mình dựng lên, trong đó một phòng là phòng luyện độc, còn có hai kho dược liệu, còn lại là sương phòng.
Lâm Vũ đến được nơi này thì đã là nửa tháng sau khi rời Biên thành.
"Khụ khụ...." Cùng với một trận tiếng ho khan kịch liệt, Lâm Vũ đi đến trước mặt hồ ly, "Ta đem diệp linh chi đặt vào trong bình thuốc."
"Hôm nay vẫn tiếp tục." Cũng không quay đầu lại, hồ ly chăm chú nhìn viên thuốc đang đun chế ở trước mặt hắn, chỉ thấy trên viên kia bốc lên khói trắng nghi ngút.
"Uh." Khẽ nhíu mày, nàng dứt khoát đi vào phòng luyện độc, đem cửa phòng khép hờ lại, thử một chút nước ấm trong vạc thuốc, ấm ấm vừa vặn, vì thế nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngoài, nhón chân vào bên trong vạc. Từ khi đến nơi này cho tới bây giờ, nàng đã bị hồ ly yêu cầu mỗi ngày đều ngâm mình ở trong vạc thuốc này hơn nửa canh giờ, dược thủy dần thấm vào cơ thể, liền có một cơn đau nhức đánh úp lại, nhẫn nại chịu đựng cảm giác toàn thân trên dưới đau đớn khó nói lên lời, nàng cầm lấy một quyển sách thuốc lật xem, mong muốn dùng phương pháp như vậy để dời đi lực chú ý của mình, giảm bớt cảm giác đau đớn.
Ngay lúc nàng xem hết sức nhập thần, cửa đột nhiên mở ra, một người xông vào, nàng kinh hoàng xoay người, sau khi nhìn rõ người đến trước mặt, quyển sách trên tay rơi xuống.
"Tử.... Tử Minh" trong lúc lơ đãng đứng lên, toàn bộ cơ thể lung linh kia đều hoàn toàn bại lộ ra bên ngoài, từng giọt thủy châu tỏa ánh hào quang trên da thịt trắng noãn, rõ ràng một bộ tiên nữ dục đồ, cực kỳ mê người.
Mặt Phó Tử Minh chợt đỏ lên, lập tức xoay người trốn sau cửa phòng, thanh âm ôn nhuận mang theo một tia bối rối: "Ta.... Ta ở sương phòng chờ ngươi!"
Ngay sau đó ngoài cửa truyền đến một chuỗi thanh âm của bình thuốc ngã xuống, chợt nghe thấy hồ ly kia loạn kêu lên: "Chết tiệt, ngươi đá ngã bảo bối của ta rồi!" (hồ ly ca đáng íu chết người a)
Trong một trận tiếng quyền cước đánh nhau, Lâm Vũ từ từ hồi thần, mới phát giác chính mình chẳng biết từ lúc nào đã đứng lên, một thân lõa lồ, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, trên mặt nàng không khỏi nóng lên, Tử Minh, hắn đều đã nhìn thấy!
Lúc này, ngoài phòng hai người vẫn đang giằng co chiến đấu say sưa.
Phó Tử Minh mỉm cười, ưu nhã xoay người qua bên, tuy rằng thuốc bột kia không thể tránh khỏi hất đến trên người của hắn, nhưng hắn vẫn lơ đễnh.
"Nhất nhật táng!" Hắn không cam lòng l5i tiếp tục tát độc.
Ý cười của Phó Tử Minh vẫn chưa giảm đi, giống như vẫn còn trong tình cảnh mất hồn vừa mới kia chưa khôi phục lại.
"Thất tâm cuồng!" Có khả năng làm cho đối phương thần chí không rõ, mất đi lý trí.
"Tam bộ chỉ!" Trong vòng ba bước có thể khiến hắn lập tức hít thở không thông mà chết.
Còn có Thất phách đan, có thể làm cho hắn thất hồn lạc phách; Phật khiêu tường, có thể làm cho hắn cuồng loạn, nhảy đến mệt chết.... Khi hắn hất đến loại độc dược thứ hai mươi thì chỉ thấy hắn ta thần thái vẫn sáng láng, bình yên vô sự nhìn hắn, một chút phản ứng nên có cũng đều không có. Hắn khó tin nhìn hắn ta, trong đôi mắt đen như bóng đêm kia hiện lên một tia quang mang xảo quyệt: "Ngươi từ khi nào đã biến thành bách độc bất xâm rồi?"
Phó Tử Minh bình thản ung dung đến gần hắn, ánh mắt thản nhiên đảo qua dược liệu trong kho, "Ngươi nhìn ta giống bộ dạng bách độc bất xâm sao?"
Hắn híp mắt cẩn thận nhìn thẳng hắn ta, không có nửa điểm biểu tình lọt quá mắt hắn. Đột nhiên, hắn hiểu được, phẫn nộ chất vấn: "Ngươi có phải ăn vụng giải dược của ta hay không?" (hồ ly ca ca siêu cấp vô địch dễ thương)
Phó Tử Minh ha ha cười, "Lệnh Hồ Diệp, ngươi cũng quá hẹp hòi rồi! Đó cũng không phải là trộm, là mượn! Ăn qua thứ gì ta đều nhớ kỹ, sẽ trả lại cho ngươi." Huống chi, người này đều là chế đến cả hộp giải dược, cho dù hắn ăn thêm mấy viên cũng vẫn còn thừa lại a. Đi vào dược cốc, nếu không muốn bị Lệnh Hồ Diệp độc choáng hay độc chết, phải có một thân thể chất có thể kháng độc mới được. Hắn không dám cam đoan người kia có một ngày nào đó nỗi hứng lên mà đem hắn ra làm vật thí nghiệm.
Nghe hắn nói vậy, Lệnh Hồ Diệp càng thêm tức giận, vừa định phát tác, một bóng dáng mềm mại đã chắn giữa hai người bọn họ, "Khụ khụ... Các ngươi... Khụ khụ... Các ngươi không cần lại đùa giỡn được chứ?"
Lâm Vũ chắn ở giữa hai người, không muốn nhìn thấy bọn họ công kích lẫn nhau. "Hồ ly, Tử Minh nói sẽ trả cho ngươi thì nhất định sẽ không nuốt lời. Khụ khụ.... Lại nói nơi này của ngươi khắp nơi đều là độc, có thể thuận lợi tiến vào cũng đã rất tốt rồi. Huống chi Tử Minh còn muốn chữa bệnh cho ta, hắn không ăn giải dược sao có thể tiếp tục ở lại đây chứ?"
Hai mắt Lệnh Hồ Diệp sáng quắc, bình tĩnh nhìn Phó Tử Minh, bỗng nhiên, ánh mắt của hắn hiện lên một tia giảo hoạt, giống như nghĩ đến cái gì đó, giọng điệu chậm rãi lại, "Được! Coi như là ta tặng cho ngươi lễ gặp mặt. Mà ngươi, cần phải hảo hảo chữa bệnh cho Lâm Vũ!" Hắn cố ý ở hai chữ "Hảo hảo" nhấn mạnh thêm ngữ điệu. Dứt lời khoát tay áo, "Ta đi luyện chế giải dược."
Nhìn thấy hắn rời đi, Lâm Vũ thở ra, đang muốn xoay người đối mặt với Tử Minh, lại đột nhiên thấy thân thể ấm áp, đã tiến sát vào trong lồng ngực của hắn.
="Đi!" Quần áo của nàng rất đơn bạc, hắn lo lắng nàng ở bên ngoài sẽ bị cảm lạnh, nhanh chóng ôm nàng đi vào sương phòng.
=Trong phòng hai người ngồi cạnh nhau, Phó Tử Minh nhìn nàng, hai tay vẫn vòng qua nàng chiếc eo mảnh khảnh kia luyến tiếc buông ra, phát giác nàng dường như gầy hơn so với trước kia, không biết nàng đi theo Lệnh Hồ Diệp hái thuốc có chịu khổ hay không, liền ôn nhu hỏi: "Mấy ngày nay, ngươi trải qua có tốt không?"
Nhìn ánh mắt ân cần kia, gương mặt rõ ràng là bị phơi nắng có đen một chút cùng khóe mắt lộ ra tia mỏi mệt, thiên hạ mà hắn mỗi ngày đều tưởng niệm suốt mấy tháng nay đang gần ngay trước mắt, nàng lại không biết nên nói cái gì cho phải, bất tri bất giác hai mắt đã ướt át, chỉ liên tiếp gật đầu, khẽ mỉm cười, không muốn làm cho hắn lo lắng.
Phó Tử Minh khe khẽ thở dài, vươn tay ở trên mặt nàng quyến luyến vuốt ve, "Lâm Vũ, nàng đã biết tâm ý của lòng ta. Ta hiện tại chỉ muốn biết tâm ý của nàng như thế nào?" Tuy rằng thực tùy ý hỏi nàng, nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời nàng, biểu tình chân thành kia khiến nàng không thể lảng tránh.
Nhìn Lâm Vũ hít một hơi thật sâu, tim của hắn lại gắt gao co lại, hắn chưa từng có khẩn trương như thế. Ở trong đoạn thời gian hái thuốc này, có trời mới biết hắn tưởng niệm nàng đến cỡ nào, sợ hãi bên người nàng sẽ lại xuất hiện thêm nhiều những người khác, hắn không thể khống chế để nàng không bị người khác hấp dẫn, cũng không ngăn cản được người khác vì nàng mà mê hoặc, giai nhân đang ở phương xa, một lòng của hắn cũng vì nàng mà tác động, chỉ muốn nhanh chóng đưa dược thảo tới, cùng nàng ở Dược cốc gặp nhau. Sau khi hắn nhiều lần trải qua gian nan hái được cỏ núi Nguyên Bảo, liền không ngừng thúc ngựa đuổi tới Dược cốc, cũng vì nhìn đến trong cốc tầng tầng khí độc mà ngừng lại, tuấn mã không chừng đã sớm kinh hồn, chắc là đã bị những độc chất này làm cho rối loạn tâm thần, hắn xuống ngựa, lấy ra dược liệu mà trước đó đã chuẩn bị tốt, sau nửa canh giờ, liền vận khí xông vào. Hắn đã sớm biết tình huống của Dược cốc, cũng nghĩ đến phương pháp phá giải, chính là, vì phòng ngừa Độc Vương có chuyện xấu gì, cẩn thận làm việc vẫn là điều tất yếu.
Khi hắn thuận lợi xông vào thì thấy được mấy gian phòng ở kia, có một gian còn bốc hơi nóng, trong lòng một trận mừng như điên, xem ra bọn họ đã quay về. Hắn cực kỳ nhanh lướt qua, cảm nhận được khí độc chung quanh phòng này, cưỡng chế xúc động muốn lập tức đi gặp Lâm Vũ lại, lặng lẽ vào kho dược liệu, đem toàn bộ giải dược thu vào trong tay, cũng chọn lấy một ít vội vàng nuốt xuống, nhưng không ngờ trong trận kích động đánh nhau tiếp sau đó lại phát huy công dụng.
Nhìn ánh mắt khiếp hồn người kia, Lâm Vũ nghĩ đến loại tình cảm tưởng niệm đối với hắn suốt mấy tháng nay, cũng hiểu rõ ràng cảm tình của chính mình đối với hắn, hắn cũng nói trắng ra như vậy rồi, nàng cũng không dám trốn tránh, mặc kệ bệnh này có chữa khỏi hay không, nàng hiện tại thầm nghĩ cho hắn biết tâm ý chân chính của mình, nghĩ như vậy, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười quyến rũ mà ôn nhu, "Tử Minh, ta thích huynh!"
Một câu ngắn ngủi, tuyệt không mơ hồ.
Phó Tử Minh tựa hồ không thể tin được lổ tai của mình, hai tay kích động đến phát run, "Nàng... Lặp lại lần nữa được chứ?" Hắn muốn xác nhận lại lần nữa.
"Ta thích huynh!" Những lời này ngắn gọn lại tràn đầy sức mạnh, Phó Tử Minh chỉ cảm thấy chính mình như đang bay lên mây. Hắn kích động ôm lấy nàng, mà Lâm Vũ cũng ôm ngược hắn. Hai người cứ như vậy nhiệt tình ôm nhau, lại không phát hiện trong phòng sớm đã có một người đứng.
"Đủ rồi!" Tiểu tử Phó Tử Minh này nhìn như thế nào cũng thấy chướng mắt, nhất là khi ở trong địa bàn của hắn, giải dược mà hắn tân tân khổ khổ luyện chế, nhất thời muốn tìm đồ nhi đến giúp đỡ một chút lại nhìn thấy tình cảnh như thế, đáy lòng chỉ cảm thấy phiền chán không chịu nổi, kỳ quái, bọn họ ôm nhau là chuyện của bọn họ, hắn vì sao lại cảm thấy khó chịu.
Bên tai một cơn gió lạnh đánh úp lại, Lâm Vũ chỉ cảm thấy tay mình đã bị hồ ly bắt lấy, "Đi chế thuốc!" Ngữ khí không cho phép cự tuyệt, ánh mắt vô tình lạnh như băng, để lộ ra cơn tức giận ẩn nhẫn của hồ ly.
"Được!" Đáp ứng không chút do dự nào, làm cho cơn giận của hắn tan đi một nửa.
Lúc này, một trận tiếng ho khan kịch liệt truyền đến, Lệnh Hồ Diệp nhíu mày một cái.
"Vẫn là ta đi đi!" Nắm lấy tay kia của Lâm Vũ, Phó Tử Minh trầm giọng nói.
"Ta không sao, không thành vấn đề!"
Lệnh Hồ Diệp ngưng thần nhìn nàng, âm thanh lạnh lùng nói: "Đồ nhi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt cho ta!" Lại thản nhiên nhìn lướt qua Phó Tử Minh, "Đi theo ta!"
Hai người đồng thời buông tay Lâm Vũ ra, hướng phòng luyện độc mà đi đến. Lâm Vũ nhìn bóng dáng của bọn họ, lắc đầu, hi vọng bọn họ đều có thể bình an vô sự là tốt rồi.
Nhưng, sự tình thật sự có thể đơn giản như nàng tưởng vậy sao?
_________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT