Như thói quen, cứ chiều chủ nhật là ba đưa con đi chơi công viên. Chắc vì sự chăm chỉ tập luyện của ba con mình nên sang đến tuần này con đã tự đi được xe đạp hai bánh rồi. Không hiểu sao nhìn con tự đạp xe được mà không cần ba phải giữ đằng sau, ba có cảm giác đạt được thành tựu còn hơn cả khi bản báo cáo tổng kết được thông qua.
Trên đường đi về có một đoạn không đạp xe được, con phải dắt xe. Ba muốn giúp, lại nhớ ra là dì Thường Xuân nói con năm tuổi rồi, phải dạy cho con tính tự lập vì thế ba cố tình lờ đi ánh mắt xin giúp đỡ của con, còn giục con đi nhanh hơn.
- Đi nào con.
Con giở giọng dỗi:
- Ba bóc nột sức nao động của con.
Khỉ gió nhà cô, không biết cô học được câu này ở đâu. Ba nín cười đáp:
- Xe của con, con phải tự dắt chứ?
- Sao sáng nào ba cũng dắt xe cho dì Ngọc, sao ba không dắt xe cho con được?
Thông minh, quan sát tốt, lí luận sắc bén, rất có khả năng làm luật sư giỏi trong tương lai, chỉ khổ thằng bố con là làm sao trả lời được bây giờ?
Ba phải làm bài tập Marketing cho dì Ngọc, già đầu rồi mà tối còn làm bài tập đây này. Đã thế dì con còn cười bảo: Lấy vợ trẻ nên phải chịu khổ tí chứ. Làm xong bài tập cho dì, ba với dì tập thể dục đêm khuya mất một lúc thì ngó lên đồng hồ đã mười một giờ rồi.
Thôi chết! Quên không chúc con gái ngủ ngon rồi. Giờ này chắc con đã ngủ nhưng ba không yên tâm, phải kiểm tra rồi mới đi ngủ được. Ba rón rén đi sang phòng con, thấy bác giúp việc đã giúp con tắt đèn rồi nhưng qua cánh cửa khép hờ ba vẫn thấy trong phòng lập lòe ánh sáng điện thoại. Thảo nào ăn cơm xong ba tìm mãi không thấy điện thoại đâu. Cứ nghịch điện thoại thế này có hỏng hết mắt không cơ chứ. Ba định đẩy cửa bước vào thì chợt nghe tiếng con.
Đầu giây bên kia nói gì ba không nghe rõ, ba không muốn nghe lén đâu nhưng bước chân ba cứ dừng ở cửa.
Con vẫn sụt sịt:
Con gái ngốc nghếch của ba, bên đó bây giờ là mấy giờ rồi chứ, papa con có khi phải trốn trong nhà vệ sinh mà nghe điện thoại của con đấy. Con biết là vợ của papa con khó tính tới mức nào mà. Đầu giây bên kia có lẽ từ chối, nên con không đòi kể chuyện nữa mà hỏi câu hỏi khác.
Ba lặng người đi. Hơn một năm rồi sao con vẫn còn hỏi câu hỏi ấy? Con thông minh và cố chấp hệt như mẹ của con. Ba biết thế mà vẫn thấy tim đau ê ẩm. Là con quá thương yêu papa con hay vì ba thương yêu con chưa đủ?
Nếu là ba của một năm trước, hẳn đã vì tự ti mà rời khỏi phòng con. Nhưng ba sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi cái bóng papa của con nếu không dám đối diện. Dù con có nhớ thương papa con tới mức nào thì người con có thể dựa vào bây giờ và sau này chỉ có thể là ba thôi.
Con cúp máy, tiếng sụt sịt cũng nhỏ dần. Ba mở cửa, bật đèn ngủ, trèo lên giường ôm con gái nhỏ. Giả bộ không nhìn thấy đôi mắt đỏ của con mà hỏi:
- Con muốn nghe tiếp truyện siêu nhân Đỏ bảo vệ thế giới không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT