Ta choáng váng: “A?”

Thế nhưng nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn lại không giống như đang giả vờ, ta hốt hoảng tiến lên hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Đừng dọa tôi a. . .”

Hắn ấn chặt dạ dày, cả người đều run rẩy: “Em làm như vậy là muốn xác định sẽ phụ bạc tôi đúng không?”

Ta nóng nảy: “Tôi không có làm gì nha!”

“Vậy ý của em chính là muốn chịu trách nhiệm với tôi?”

“Tôi. . .”

“Được rồi em không cần phải nói tôi hiểu được, em đã kiên trì muốn phụ trách thì tôi cũng không có ý kiến gì, tuy rằng xem tới xem lui thì đều là tôi chịu thiệt, thế nhưng tôi làm người quả thực là như thế, thích ăn mệt vào mình! Tôi. . . Không được, bụng tôi thực sự đau chết. . . Em đưa tôi đi bệnh viện trước đã.”

Ta không thèm cùng hắn tính toán vội vàng đỡ hắn xuống lầu, chặn một chiếc xe taxi đi tới bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra xong nói là viêm dạ dày cấp tính, may là tới đúng lúc, truyền hai chai nước biển là tốt rồi. Vì vậy ta liền chạy ngược chạy xuôi giúp hắn làm thủ tục, đóng viện phí. Chờ ta chuẩn bị xong xuôi đâu đó trở lại phòng bệnh, Lâm Nhiên đang gọi điện thoại, hắn nhìn ta gật đầu rồi nói với người bên kia điện thoại: “Không có việc gì, mẹ không cần tới, con dâu mẹ đang chăm sóc con.”

Ta vừa nghe thiếu chút nữa thổ huyết, lẽ nào hắn đang cùng mẹ hắn gọi điện thoại? Ta suy nghĩ một chút, chuyện này không thể cứ bị quên đi một cách không minh bạch như thế, vì vậy ta ho khan một tiếng mở miệng: “Lâm Nhiên, tôi nghĩ chúng ta cần phải hảo hảo mà nói chuyện…….”

Vừa mới mở miệng, bỗng nhiên điện thoại ta vang lên, ta nói xin lỗi hắn xong liền đi ra phòng bệnh, mới tiếp điện thoại thì giọng mẹ ta gào khóc nổ tung bên tai: “Phương Nam! Mama nghe An Hảo nói con đem một thanh niên cực phẩm “gạo nấu thành cơm” rồi sao? !”

= =

An công chúa ta hận ngươi. . .

“Mama, không phải đâu, mẹ nghe con nói. . .”

“Còn nói gì nha! Khuê nữ ngươi thực sự là làm rất tốt a! Con phải rèn sắt khi còn nóng! Hôm nào đem nó mang về nhà cho mẹ với ba con xem mắt coi sao, sau đó hai nhà chúng ta tranh thủ chọn một ngày tốt đem chuyện của hai con giải quyết!”

“Không phải mà, mama. . .”

“Không cái gì mà không! Mẹ nghe nói, tên này là một khách sạn sáu sao à nha! Khuê nữ a ngươi đừng tưởng rằng chỉ cần gạo nấu thành cơm là xong, trong cái xã hội này, con phải đem gạo sống trực tiếp nổ thành bỏng, lỡ như nó mang theo “tiểu tam” (1) chạy mất thì sao, cho nên con phải tranh thủ thời gian mang nó về cho lão nương nhìn coi! Hay là thứ bảy này đi! Mama với ba con làm cơm chờ các con về đó!”

“Mama, con. . .” Ta vừa muốn mở miệng, mẹ ta gọn gàng dứt khoát cúp điện thoại cái rụp. Ta phiền muộn nhìn chằm chằm điện thoại nửa ngày, chuyện này bắt đầu phiền phức rồi, vốn định len lén giải quyết, thế nhưng nếu như ba mẹ ta đã biết, ai. . . Vậy tuyệt đối là e sợ thiên hạ không đại loạn mà. . .

Ta than thở đi thẳng trở về phòng bệnh, vừa đẩy cửa liền gặp phải một phu nhân có khí chất cực kỳ ưu nhã, ta xem bà ấy xong lại quay sang nhìn Lâm Nhiên, vỗ ót nghĩ tới — đây không phải là mẫu thân đại nhân của Lâm Nhiên sao!

Thế nên ta lễ phép chào: “Chào bác gái ạ.”

Lâm mẫu đầu tiên là đem đôi mắt đẹp quét trên người ta hai vòng, sau đó lại dùng tay nâng cằm tự hỏi một lát, cuối cùng quay đầu hỏi Lâm Nhiên: “Đây là cô gái bị con đạp hư phải không?”

Ta thổ huyết! Lâm Nhiên cư nhiên còn nghiêm trang gật đầu, thuận tiện sửa lại lời mẹ hắn: “Là cô gái đạp hư con.”

==’

Lâm mẫu liền quay đầu lại dùng ánh mắt bắn phá như tia X xem xét ta nửa ngày, nhìn đến cả người ta tóc gáy đều dựng đứng lên, mới chậm rãi hỏi: “Tôi có phải hay không. . . gặp qua cô ở đâu?”

Ta 囧囧 gật đầu: “Vâng, đúng vậy, ở trong xe Lâm tổng đã gặp qua.”

Lâm mẫu lập tức bừng tỉnh đại ngộ, quay lại vỗ bôm bốp lên đầu Lâm Nhiên, đập đến mức Lâm Nhiên ho dữ dội một trận: “Con trai ngươi thật khá nha! Quả nhiên không có cô phụ kỳ vọng của mẹ với ba con a! Tuy rằng hiệu suất hơi thấp một chút, nhưng tốt xấu gì cũng đã đem con gái người ta lừa lên giường — nga, không phải, là đem lên giường — nga, cũng không phải, khụ khụ, nói chung là cô bé à, con không cần lo lắng, nếu như Lâm Nhiên nhà bác nhúng chàm con, nhà chúng ta khẳng sẽ chịu trách nhiệm với con!”

Ta 囧. “Cái kia. . . Bác gái, cháu không cần phụ trách. . .”

Nói còn chưa nói xong, Lâm Nhiên cùng mẹ hắn hai người song song phi qua một ánh mắt sắc như dao, ta vội vàng đem câu nói kế tiếp nuốt trở vào.

Lâm mẫu cười tủm tỉm tiến tới từ ái vỗ vỗ vai ta: “Vậy thì, con gái, Lâm Nhiên giao cho con, bác sẽ không ở chỗ này làm lỡ chuyện của các con.” Xoay người liền nói với Lâm Nhiên, “Con trai, con kiềm chế một chút, thực sự là con cần phải hảo hảo rèn luyện đi, con xem con gái người ta còn không có chuyện gì mà con trước đã mệt tới mức phải vào bệnh viện rồi, chốc nữa mẹ mua cho con baba ăn cho bổ!”

Ta thổ huyết, bác gái a, con trai nhà bác vào bệnh viện không phải bởi vì tối hôm qua cùng cháu một lần OOXX a, thực sự là không phải a, ta so với Đậu Nga (2) còn oan uổng hơn mà!

Ta không biết nói gì hơn theo sát Lâm mẫu vẫy tạm biệt, xoay người nhìn Lâm Nhiên, gương mặt hắn cũng bị mẹ nói cho tái mét rồi. Hai người yên lặng không nói gì nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng ta thật sự là chịu không được bầu không khí xấu hổ như vậy, cười gượng một tiếng tìm chuyện nói: “Cái kia, mẹ anh thật là thú vị.”

Hắn “hừ” một tiếng: “Già rồi còn không đứng đắn.”

Ặc, nào có con trai nói mẹ mình như vậy nha. Bất quá ngẫm lại mama ta, ừm, đánh giá vậy rất phù hợp với lão nhân gia à!

= =

“Vậy, anh yên tâm, chuyện mẹ anh nói tôi sẽ không cho là thật, tôi sẽ không. . .”

“Thế nào? Nhanh như vậy lại muốn đổi ý?” Lâm Nhiên nhướng mày, “Trước khi đến bệnh viện em vừa đáp ứng sẽ chịu trách nhiệm với tôi.”

Ta ngất, đó là chính ngươi tự nói tự trả lời, ta cũng không nói gì a.

Thấy ta trầm mặc, Lâm Nhiên hỏi: “Em ghét tôi?”

Ta lắc đầu.

“Vậy sao em lại không muốn cùng tôi thành một đôi?”

Ta suy nghĩ một chút nói: “Lâm Nhiên, tôi với anh nói thật đi, tôi từ nhỏ đến lớn đều không có mấy nam sinh xem tôi như con gái, càng đừng nói có người thích tôi. Bỗng nhiên chung một chỗ với anh như vầy, tôi nghĩ thật giống như trên trời rớt xuống một cái bánh bao thơm ngào ngạt xuống đầu tôi, thế nhưng tôi cũng không dám ăn a, chênh lệch giữa tôi và anh thật sự là quá lớn, tôi không xứng với anh, tôi. . .”

Lâm Nhiên vung tay lên cắt đứt ta: “Còn nói không dám ăn! Em sớm đã ăn sạch sẽ rồi mà! Thôi, coi như đã định rồi! Cho em quyền tự do ngôn luận em thật đúng là lập tức đi diễn thuyết a! Dù sao chuyện này ba mẹ anh đều đã biết, em trốn cũng trốn không xong đâu, ừm, anh cho phép em sau này đứng bên cạnh anh!”

= =

――――――――――――――――――――――――――――――――

Cái bi ai của loại tiểu nhân vật như ta chính là, trong lúc ta còn chưa phục hồi tinh thần lại, Lâm Nhiên, An Hảo, ba mẹ ta cùng ba mẹ Lâm Nhiên đại diện cho quần chúng nhân dân, đã thay ta quyết định quan hệ của ta cùng Lâm Nhiên, chờ đến lúc ta yếu ớt muốn giãy dụa phản kháng, còn chưa kịp há mồm đã bị đập một phát chết từ trong nôi.

An công chúa hỏi ta, ngươi không thích Lâm Nhiên một chút nào sao?

Ta suy nghĩ một chút, hẳn là cũng không phải, bằng vào điều kiện của hắn đem bày ra trước mặt thì một cô gái bình thường nào cũng sẽ tâm động ba phần, huống chi ta cũng chỉ là người thường, ta đặc biệt yêu thích trai đẹp, cũng đặc biệt thích tiền. Tuy rằng bình thường luôn luôn bị hắn châm chọc, bị hắn cười nhạo, thế nhưng hắn từ trước tới nay cũng không có thực sự đối xử không tốt với ta. Ta nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghĩ thông suốt, quyết định không làm khó chính mình, dù sao ván cũng đã đóng thuyền, giường cũng đã lăn qua, còn có cái gì là không thể chấp nhận được?

Thế nhưng ngay lúc ta tựa như “tráng sĩ chặt cổ tay” (3) quyết định học tập làm thế nào cùng Lâm Nhiên ở chung, làm thế nào nói chuyện yêu đương với hắn, Lâm Nhiên lại phải đi Anh quốc công tác. Mới từ bệnh viện ra, thân thể còn không có khỏe hẳn lại phải bay đi cùng người ta bàn chuyện hợp tác, buổi tối bay, sáng sớm hôm sau đến nơi.

Bởi vì đã thương lượng trước với Lâm Nhiên, quan hệ chúng ta tạm thời không công khai ở công ty, cho nên ngày thứ hai ta đi làm cũng giống như bình thường, không bị lọt vào vòng vây.

Đến lúc ta đem công tác chồng chất trong mấy ngày nghỉ ngơi thu xếp xong xuôi, nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi, nhìn điện thoại di động, không có động tĩnh gì. Một hồi trôi qua, mười một giờ bốn mươi, điện thoại di động vẫn không nhúc nhích. Một hồi nữa, mười một giờ năm mươi, điện thoại di động tuyệt không động đậy!

Có đồng nghiệp tới rủ ta đi ra ngoài ăn, ta lắc đầu nói không muốn ăn. Thời gian cứ một giây lại qua, điện thoại di động vẫn vững như núi Thái, vài người làm chung phòng đi ăn đã lục tục trở về.

Ta chán đến chết nằm úp xuống bàn, nhìn chằm chằm điện thoại di động dùng sức trừng, thế nhưng nó vẫn an tĩnh nằm ở chỗ đó, đánh rắm một cái cũng không có. Ta nổi cáu cầm điện thoại di động lên vừa nhấn phím “1”, khẽ cắn môi quăng nó xuống. Nhớ tới trước khi đi Lâm Nhiên nói: “Xuống máy bay anh gọi điện cho em.”, ta oán hận cầm lấy ống hút dùng sức đâm vài cái trên nắp cái ly McDonald’s “Tuyệt thế tiểu thụ” (4), NND (5) Lâm Nhiên chết tiệt, qua tới đó gặp được mỹ nữ dị quốc liền quên ta! Uổng cho ta còn là người ngươi vừa mới nhúng chàm đâu! Nhanh như vậy ta từ tân hoan đã biến thành cựu ái!

Chị Lý đem một mảnh giấy ném lên bàn ta: “Tiểu Phương a, cô gọi điện thoại cho vị khách hàng này đi, vấn đề lần trước ông ấy phản ứng chúng ta đã phái nhân viên kỹ thuật qua xử lý, hỏi lại xem hiện tại thế nào.”

Ta gật đầu, uống một miếng nước cho thông giọng, liếc dãy số trên tờ giấy rồi cầm lấy điện thoại trên bàn đi ra ngoài gọi, vừa đổ chuông một tiếng đối phương đã bắt máy. Ta vừa định mở miệng, microphone truyền đến một tiếng “Uy” trầm thấp khiến ta ngây ngẩn cả người.

“Phương Nam? Chờ lâu sốt ruột lắm hả? Anh vừa định gọi điện cho em nè.” Thanh âm trầm ổn của Lâm Nhiên từ microphone truyền đến, ta lập tức nhìn vào dãy số ta vừa bấm — quả nhiên là số di động của Lâm Nhiên! Nguyên lai ta nãy giờ giãy dụa mãi không biết có nên gọi một cuộc cho hắn hay không, lúc quay số vô ý thức liền bấm số của hắn. . .

Thấy ta không nói lời nào, hắn nhẹ giọng nói: “Giận anh hả? Vốn là xuống phi cơ định gọi điện cho em, thế nhưng anh vừa móc điện thoại ra thì người của bọn họ đã tới đây tiếp anh, sau đó bọn anh một đường nói chuyện mãi cho đến lúc trở lại khách sạn. Tới nơi có chút việc cần làm, chờ anh xử lý tốt trở về thì em gọi tới.”

Ta vẫn không nói lời nào, cúi đầu vân vê vạt áo.

Lâm Nhiên dừng một chút, sau đó mở miệng: “Phương Nam, ừm, anh hình như có chút nhớ em.”

Giọng nói của hắn trầm thấp như tiếng đàn, mềm nhẹ vang ở bên tai, khiến tâm tình của ta đột nhiên mềm mại đi. Một lát sau, ta mới nhẹ giọng trả lời: “Ừm.” Ta nghe thanh âm mình dịu dàng ôn nhu, tựa như lúc An công chúa làm nũng với bọn nam sinh vậy.

Microphone truyền đến tiếng cười khẽ, sau đó Lâm Nhiên nói: “Bây giờ anh còn phải mở một cuộc họp, chờ buổi tối lúc rảnh rỗi anh gọi điện thoại cho em nữa nha?”

“Ừm, được rồi, vậy anh đi làm việc đi.”

Ta nhẹ nhàng mà cúp điện thoại, sau đó ôm cái ly “Tuyệt thế tiểu thụ” của ta ngây ngô cười. Chị Lý trở về liếc nhìn ta, kỳ quái nói: “Phương Nam, cô gọi điện thoại cho khách hàng thế nào mà vẻ mặt đỏ ửng giống như động dục vậy?”

Ta sờ sờ mặt, quay đầu hỏi chị ta: “Thực sự rất hồng sao?”

Chị Lý gật đầu.

Ta “nga” một tiếng quay đầu lại nhìn điện thoại di động ngây ngô cười. Chị Lý thở dài lắc đầu lẩm bẩm: “Chuyện gì xảy ra a, vốn đã không mấy thông minh, ngày hôm nay sao lại phá lệ ngốc ngếch thế kia, chẳng lẽ là bị cái gì kích thích a. . .”

Ta vẫn một người ngây ngô vui vẻ, đột nhiên nghĩ, cùng Lâm Nhiên nói chuyện yêu đương, hẳn cũng không phải là chuyện gì rất xấu a. Vậy. . . cuối tuần này dẫn hắn về nhà đi!

Chú thích:

(1) Nguyên câu là “他都能携带着小三跑喽”: là từ lóng để nói đến kẻ thứ ba xen vào quan hệ hai người. (ss Maroon giải đáp :x)

(2) Vở Tạp Kịch “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình.

Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn “Trời” và “Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!” Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền. (nguồn: http://phiem-dam.com/1danhnhan7.htm)

(3) Nguyên văn “壮士断腕”: thành ngữ nói đến các tướng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải chặt đứt đi để ngăn chặn nọc độc lan ra toàn thân, là phép ẩn dụ ý chỉ hành động dứt khoát, không do dự.

(4) Nguyên câu là “恨恨地拿起吸管在麦当劳的”绝世小受杯” 里使劲地戳几下”, hông biết mình có edit đúng hông nữa, khó quá đi TT____TT

(5) NND = nai nai de = mụ nội nó, bà nội nó, con bà nó,… đại khái là chửi thề. (ss Maroon giải đáp :x)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play