Đang nhăn trán để xua đi cơn đau đầu, Mỹ Uyên từ phía xa đã đi tới trước mặt Hạ Vi. Cô lúng liếng đôi mắt xinh đẹp, nhìn Hạ Vi:
“Trông chị có vẻ không khỏe, chị có cần nghỉ ngơi không?”
Hạ Vi giật mình, lắc lắc đầu:
“Tôi hơi nhức đầu một chút thôi, không sao. Bây giờ chúng ta có thể đi!”
“Chị chắc là chị ổn chứ?”
“Tôi phải ổn thôi, giờ không có thời gian để mệt nữa rồi.” Hạ Vi cười, cố gắng giấu đi vẻ phức tạp trên nét mặt.
Xe chạy, Hạ Vi và Mỹ Uyên bắt đầu trao đổi công việc. Bỗng chuông điện thoại của người đẹp reo vang, Hạ Vi lướt nhìn qua thấy màn hình hiện lên ảnh một bờ vai rất rộng, vừa vặn trong bộ vest… Mỹ Uyên che miệng cười ngại ngùng:
“Xin lỗi chị, tôi nghe điện thoại một chút.”
Hạ Vi làm ra vẻ tự nhiên quay mặt đi, nhưng vì khoảng cách quá gần nên cô không thể không nghe thấy tiếng nói chuyện của Mỹ Uyên.
“Đến từ sáng rồi mà sao giờ mới gọi cho em?”
Cô không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy bên này Mỹ Uyên cười rạng rỡ:
“Thời tiết ở Đà Lạt chắc thích lắm nhỉ? Ngoài này nóng muốn chết luôn. Anh đáng ghét thật, vào đó hưởng thụ để em ở ngoài này khổ sở.”
“Muốn đền bù thì còn phải xem anh thật sự có thành ý không đã.”
“Tối em gọi lại nhé, giờ em đang bàn công việc với người của Lana.”
“Bye anh!”
Tắt điện thoại, Mỹ Uyên tỏ vẻ ngần ngại:
“Xin lỗi chị, chúng ta nói tiếp được ko?”
Hạ Vi cười, nét mặt không biểu lộ gì:
“Đương nhiên rồi!”
Hai cô gái tới thăm văn phòng tổ chức hội họp của Lana. Mỹ Uyên tỏ vẻ rất hài lòng với thiết kế của nơi này, từ âm thanh ánh sáng cho tới nội thất đều rất hoàn hảo. Cô tỏ ý muốn vào trong xem kĩ lại một lần, Hạ Vi cũng không cản. Nãy giờ cứ phải gượng cười, cô cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Tựa lưng vào lan can, nụ cười trên môi Hạ Vi cuối cùng cũng tắt. Cô quả thực ngày càng khâm phục tài năng che giấu của mình, giỏi đến mức chính cô cũng không ngờ tới. Lúc trước cô đã cố gắng dập tắt hi vọng những chậu hoa là do anh gửi, nhưng cuối cùng sự thật đã không thể chối cãi. Nhưng ngay sau đó, cô lại nghe thấy cô gái khác ngồi bên cạnh mình nói chuyện thân mật với anh, nhõng nhẽo nũng nịu anh. Với một người như Minh Khang, người khiến anh chấp nhận ngồi nghe những câu nũng nịu đó trước kia chỉ có Hạ Vi, và bây giờ, chắc chắn chỉ có thể là cô gái mà anh yêu. Chẳng lẽ, anh đã yêu người con gái khác? Chẳng lẽ, anh làm thế cố tình là muốn giày vò cô? Minh Khang, anh quá tàn nhẫn với em rồi.
Vừa về tới công ty, Duy đã gọi cô đến phòng.
“Vi, em về rồi à. Công ty vừa nhận được một đơn hàng có giá trị trong Festival hoa Đà Lạt. Thời gian rất gấp rút nên một tiếng nữa anh phải bay. May mà kịp gặp em, em ở nhà xử lý một vài việc giúp anh nhé!”
Vốn định gật đầu như mọi khi nhưng nghe đến Đà Lạt, Hạ Vi bỗng chốc thay đổi quyết định:
“Anh, chuyện ở nhà giao cho anh Phúc xử lý. Để em đi cùng anh được không?”
“Em muốn đi cùng anh?” Duy dường như quá ngạc nhiên.
“Phải, anh đi một mình giải quyết hết mọi chuyện sẽ tối tăm mặt mũi mất. Hơn nữa em cũng chưa đến Đà Lạt bao giờ, muốn nhân cơ hội này vào đó tránh nóng!” – Hạ Vi ngẩng đầu nhìn anh cười. “Hay anh không muốn mang em theo, sợ em không làm được việc?”
Thiện Duy vội vàng thanh minh:
“Không, không phải như vậy. Chỉ là mọi lần, em biết đấy, dù anh có nói thế nào em cũng thích ở nhà hơn là đi với anh. Nên hôm nay em bỗng như vậy làm anh có chút bất ngờ.”
Hạ Vi thở dài:
“Thôi vậy, nếu anh không thích thì em sẽ ở nhà. Công việc cần xử lý, anh cứ bàn giao cho em.”
“Em đừng hiểu lầm, anh thích còn không được ấy chứ. Để anh bảo người đổi vé sang chuyến bay sau, em về nhà chuẩn bị đi rồi anh qua đón em!” Thiện Duy đã có vẻ cuống lên.
Hạ Vi bật cười:
“Sếp của em đúng là số một, vậy em về chuẩn bị trước nhé!”
Hạ Vi ra khỏi phòng rồi, Thiện Duy vẫn còn ngẩn ngơ. Những dấu hiệu này… quả thực vượt lên trên mong đợi của anh. Theo đuổi cô đã lâu, từ trước tới nay hễ có dịp đi công tác xa là anh luôn muốn mang Hạ Vi đi cùng. Nhưng anh cũng biết cô luôn né tránh anh, luôn giữ khoảng cách với anh. Sau nhiều lần cô từ chối, dần dần Thiện Duy đã không còn nghĩ đến khả năng đó. Hôm nay cô bỗng dưng đổi ý, có phải là đã có chút tình cảm với anh? Hình như lúc nãy cô còn làm nũng anh, và giận dỗi anh nữa. Chẳng lẽ, sự kiên trì của anh cuối cùng cũng được đáp lại rồi sao?
Bảy giờ ba mươi, Thiện Duy và Hạ Vi đã có mặt tại sân bay Liên Khương. Anh tình nguyện xách hết đồ cho cô mà miệng vẫn cười toe toét:
“Em mệt không?”
Hạ Vi nhìn anh dịu dàng:
“Em không sao, em tự mang đồ được mà!”
“Mang vác là việc của đàn ông, em cứ kệ anh!”
Xem ra Duy có vẻ rất vui khi cô đi cùng anh. Hạ Vi khẽ thở dài. Nếu như anh biết được cô chỉ đến đây chỉ vì muốn gặp một người khác, anh liệu có còn vui vẻ như vậy nữa không?
“Em đói chưa, mình đi ăn tối hay em muốn về khách sạn?”
“Em thế nào cũng được, tùy anh quyết định!” Cô cười cười, gỡ mớ tóc đang bị gió thổi tung.
“Vậy mình đi ăn tối trước nhé, anh gọi người rồi, lát nữa sẽ đưa xe tới đón chúng ta.”
Hạ Vi ngoan ngoãn đi theo Thiện Duy. Thời tiết trong này quả thực dễ chịu hơn nhiều so với cái nóng của Hà Nội, khiến tâm trạng cô cũng được nhẹ nhõm phần nào. Anh chọn một nhà hàng sang trọng và rất yên tĩnh, đúng theo phong cách mà Hạ Vi thích. Hai người gọi những món ăn đơn giản, vừa ăn vừa chuyện trò vui vẻ, cũng xem như là một buổi tối thú vị.
Tám giờ ba mươi, một chiếc Volkswagen mui trần dừng lại trước cửa nhà hàng. Hạ Vi đã nghe nói Đà Lạt là đất có rất nhiều siêu xe, nhưng vẫn ngẩn ngơ nhìn. Thấy ánh mắt của cô hướng về chiếc xe, Thiện Duy mỉm cười:
“Người đón chúng ta đã tới rồi.”
Vẫn chưa kịp hiểu ý Duy, người vừa từ trong xe bước ra khiến cô giật mình. Vốn cứ cho rằng sớm nhất thì cũng phải đến ngày mai mới gặp anh, không ngờ lại thấy anh nhanh thế này khiến cô có chút bất ngờ. Minh Khang cũng có vẻ ngỡ ngàng khi nhìn thấy Hạ Vi, song anh rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh sải bước vào bên trong:
“Tôi tới đón hai người, có sớm quá hay muộn quá không?”
Duy cười vang:
“Cậu bỏ ngay cái kiểu nói chuyện khách sáo ấy đi cho tôi nhờ. Không đến sớm ăn tối với bọn tôi lẽ ra phải bị phạt đấy!”
Minh Khang kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thiện Duy, nhìn Hạ Vi phía đối diện:
“Vì nghĩ chỉ có mình cậu thôi nên không vội mà.”
“Ha ha, kế hoạch có chút thay đổi. Lần này được cô Phó phòng xinh đẹp ưu ái đi cùng, vì thế nên mới đến muộn hơn một tiếng.”
Nghe Duy nhắc đến tên mình, Hạ Vi hơi đỏ mặt. Hành động này khiến cô trông càng e thẹn đáng yêu, khiến Duy không giấu nổi nụ cười. Minh Khang lạnh lùng nhìn hai bọn họ, vờ với lấy cốc nước trên bàn.
Xe về tới khách sạn, Minh Khang còn giúp hai người xách đồ lên phòng rồi mới rời đi. Trước khi anh đi, Hạ Vi bỗng hỏi:
“Anh trợ lý, ở gần đây có nơi nào có thể đi dạo được không?”
“Em muốn đi dạo?” Anh quay lại nhìn cô nghi hoặc.
Hạ Vi gật đầu:
“Vừa rồi ăn hơi no nên muốn ra ngoài đi dạo một chút, tiện thể ngắm cảnh luôn.”
Minh Khang nhíu mày suy nghĩ:
“Ở gần đây, em có thể đi dạo ở khu vực hồ Xuân Hương, không khí rất dễ chịu.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh. Anh có thể về rồi, hôm nay làm phiền anh quá.”
Minh Khang bỗng không biết phải nói gì. Nghe cô hỏi vậy, anh định đích thân đưa cô đi, nhưng cô nói thế này chẳng khác nào đuổi khéo anh về. Anh quay đi, bỏ lại một câu:
“Vậy đi rồi nhớ về nghỉ ngơi, sáng mai tôi qua đón sớm.”
Nhìn Minh Khang quả quyết đi ra cửa, Hạ Vi cũng im lặng không nói gì. Khiến anh không vui chính là mục đích của cô, nên cô mới cố tình chọc giận anh như vậy. Có điều sau khi hỏi anh cô lại thấy thực sự muốn đi dạo. Hạ Vi xách túi đứng dậy ra khỏi phòng. Gặp Thiện Duy cũng vừa mở cửa phòng bên cạnh, anh nhìn cô:
“Em định đi đâu à?”
“À, em định đi loanh quanh hít thở không khí một chút.”
“Vừa lúc anh cũng đang muốn đi dạo, đi cùng nhé?”
Hạ Vi không còn lựa chọn nào khác ngoài mỉm cười gật đầu. Cô không hề biết rằng vừa rồi Duy ở ngoài đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa cô với Minh Khang. Vì thế, anh cố tình đứng đợi ở đây để “trùng hợp” gặp cô.
Minh Khang ra khỏi khách sạn nhưng rồi lại không yên tâm rời đi. Anh nhớ trước đây cô bé Hạ Vi rất hậu đậu, đi đường ngày nào cũng phải vấp ngã vài lần. Không chỉ thế còn mắc thêm tật hay quên, có những con đường đi qua đi lại hai vòng rồi vẫn không nhớ. Ban nãy anh gợi ý cho cô đi ra hồ Xuân Hương rộng như vậy, khả năng lớn là cô sẽ lạc đường. Nếu mãi không tìm thấy, về khuya thì… e là có chút nguy hiểm. Nghĩ như vậy, anh cứ đứng ở gần đó, định bụng đợi cô ra ngoài rồi sẽ lén đi theo. Nhưng khi nhìn thấy Hạ Vi cùng với Thiện Duy sánh vai nhau bước ra đại sảnh, sắc mặt Minh Khang tối sầm lại. Thì ra lí do cô không muốn anh đi cùng, là vì muốn ở riêng với Thiện Duy? Có cảm giác gì đó vừa ghen tức vừa hụt hẫng trào dâng lên trong lòng anh. Nhưng Minh Khang cố gắng kiềm chế, đứng từ xa nhìn theo họ. Giữa cô và anh, vẫn còn rất nhiều khoảng cách…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT