Tiết tử
Dưới ánh đèn đường, thoạt nhìn hắn không hề ăn nhập gì với xung quanh, nhưng thật sự lại vô cùng hài hòa.
Nơi này là một khu khách sạn suối nước nóng vào đêm, một cậu trai trẻ thanh thuần như hắn, hẳn không nên xuất hiện ở nơi này.
Ánh đèn mông lung rọi lên mặt hắn, nhất thời làm cho khuôn mặt thanh tú trông càng thánh thiện hơn. Dáng người cao ráo lại rắn chắc, vừa vặn được bọc trong chiếc áo sơmi trắng và chiếc quần jean đơn giản, khiến cho khí chất thanh thuần của hắn trông càng hài hòa hơn.
Không phải là hắn không có những loại trang phục hàng hiệu đắt tiền, chỉ là hắn biết rõ, đối với những cô gái ở lần đầu gặp mặt, quần áo mộc mạc thoải mái có thể xua tan cảnh giác của họ hơn. Hắn hiểu rõ ưu điểm của mình, cũng biết rất rõ gương mặt tuấn mỹ giống như Takizawa Hideaki[1] của mình, càng biết rõ ràng cách phát huy mị lực của mình đến mức tối đa.
Mị lực của hắn, là ôn nhu làm cho người ta tin cậy – mặc dù trên thực tế thì không hẳn vậy.
Hắn kiên nhẫn chờ. Thật ra, có rất nhiều cô gái hẹn gặp qua trung tâm Phone dating[2] (hẹn hò qua điện thoại), khi nhìn thấy đối phương thường sẽ sợ hãi mà chuồn mất, có điều, việc đó tuyệt đối sẽ không xảy ra với hắn.
Tỷ số đánh trúng bóng của hắn là trăm phần trăm.
Rất tự tin, hắn nhấp một ngụm đồ uống, tiếp tục nghe một bài sơn ca dân tộc Hẹ từ chiếc CD mang theo bên mình.
***
Từ xa xa, cô đã nhìn thấy có người chờ ở Tương Bách địa điểm mà cô đã hẹn. Cho dù hiện tại tâm trạng rất khó chịu, áp lực đè nén bao phủ, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, người có giọng nói trầm thấp dễ nghe qua điện thoại giống như của MC radio trên đài phát thanh kia, không ngờ cũng có bề ngoài đẹp như ca sĩ thần tượng thế.
Hắn thật sự là Niệm Nghiên Nhị sao? Cô không chắc, nói không chừng trong tâm trạng giao tạp của rượu và cảm xúc muốn khóc, cô đã nghe nhầm thông tin của hắn.
Vậy thì có quan trọng gì? Từ trước tới nay, cô luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân mình, quy quy củ củ đi lại trên đường đời, trời cao thế mà cũng không hậu đãi cô. Ngược lại còn để cho người phụ nữ dâm loàn hống hách, phóng đãng làm bậy kia, chiếm được thắng lợi cuối cùng.
Đầu óc cô rối nùi như tơ vò, không hiểu tại sao mình lại đáp ứng lời mời của hắn.
Nhưng thói quen giữ đúng lời hẹn vẫn khống chế cô, mặc dù bước chân chần chờ, nhưng vẫn từng bước mà tiến gần đến người đang chờ ở kia.
“Hi!” Hắn rút tai nghe ra, tán thưởng nhìn cô gái mi tỏa khinh sầu trước mắt. Ông trời, hôm nay hên thật! Hắn tham gia trung tâm Phone dating để săn mồi, cư nhiên lại vớ phải báu vật như vậy!
Mang giày cao gót, cô gái trẻ duyên dáng thướt tha đi đến, dáng người đầy đặn thành thục trong chiếc áo sơ mi và váy dài, trước cổ áo còn để ngỏ hai chiếc cúc áo, mơ hồ còn thấy được khe ngực thật sâu làm người ta phát cuồng kia. Ngũ quan rõ ràng, thoạt nhìn như có chút huyết thống ngoại quốc, hoặc có lẽ là dân bản địa.
Chẳng qua, cô gái này cho người khác cảm thấy, thập phần thê lương.
Cô đang rất đau lòng. Hắn biết, từ kinh nghiệm phong phú với phụ nữ, khiến hắn nhạy bén nhận thấy được điểm ấy, nên thông minh mà không đụng chạm quá mức.
“Đã ăn tối chưa?” Hắn chủ động mở miệng.
Cô uể oải lắc đầu: “Tôi ăn không vô.”
Máy bán nước tự động nhả ra một lon cà phê nóng hổi, hắn đưa cho cô. “Uống cái này đi, chúng ta ngồi đây một chút nhé.”
Yên lặng ngồi trên một băng ghế dài trên khu phố suối nước nóng, nhìn những cặp tình nhân tay trong tay qua lại. Hắn đưa một bên tai nghe cho cô: “Muốn nghe không?”
“Cái gì vậy?” Cô cầm lon cà phê ấm áp, lơ đễnh hỏi.
“Sơn ca người Hẹ.” Hắn nở nụ cười ấm áp như ánh trăng, “Cho dù không phải người Hẹ, cũng thử nghe xem.”
“Anh là người Hẹ?”
“Không phải.” Hắn vui vẻ nhấp một ngụm đồ uống của mình, “Chỉ là nghe chút nhạc tạp âm thôi.”
Tuyến xe điện ngầm cuối cùng cũng đã chạy, đúng như hắn mong muốn. Có thể làm cho tất cả trông như hợp lý rõ ràng, là nguyên nhân khiến hắn bách chiến bách thắng.
“Xe điện ngầm đã chạy rồi.” Cô ngẩn người nhìn đồng hồ.
“Cũng đã đến Bắc Đầu* rồi.” Hắn cười điềm đạm: “Không tắm nước nóng sao?” đoạn chỉ chỉ phía sau: “Khách sạn nước nóng này cũng không tệ. Vào thử đi.”
(*Bắc Đầu: huyện Beitou, khu du lịch suối nước nóng nổi tiếng ở Đài Loan)
Cô ngây người một lát, uống nốt ngụm cà phê còn lại, bèn đứng lên. Bị hắn đẩy nhẹ một cái, cứ như vậy mà ngoan ngoãn cùng hắn đi vào khách sạn suối nước nóng.
Thật quá tốt rồi! Hắn thầm hô trong lòng, tối nay lại là một vòng home run*!
(*Home run: thuật ngữ bóng chày, hit and run, đánh bóng rồi chạy, chạy được một vòng qua bốn cột gôn thì được tính điểm.)
Thật quá tốt… hay là quá tệ?
Sáu tiếng sau, hắn trần trụi nhoài người lên người cô gái, nghiêm túc lo lắng vấn đề này. Lỗ chân lông của hắn nở ra toàn bộ, toàn thân ẩn ẩn nhức mỏi.
Hắn… chưa từng có cảm giác tuyệt vời như vậy! Như bị một tia sét giữa trời hè tên là ngây ngất đánh trúng, vừa rồi tất cả lý trí đều trôi đến chân trời góc bể, chỉ còn lại sung sướng đến cực hạn…
Chết tiệt! Hắn chưa từng nghĩ, mình có thể cùng một cô gái ở trên giường hòa hợp đến mức này, cứ như là sinh ra giành cho nhau vậy!
“Honey!” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cô gái đã nửa hôn mê, còn phải liều mạng cố khắc chế dục vọng bắt đầu dâng trào của mình. “Tên, nói cho anh biết tên của em!”
“Gì cơ?” mới từ cơn nửa hôn mê trong cao trào kịch liệt qua đi, giọng nói vốn dễ nghe của cô lại có hơi khàn khàn, càng thêm vài phần gợi cảm, “Anh nói gì cơ?”
“Anh muốn biết tên của em.” Hắn dịu dàng vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô: “Anh họ Lộ, Lộ Sùng Hoa. Nói tên của em cho anh biết, vậy anh mới không mất liên lạc với em được.”
Lần này cô nghe thấy rõ ràng, lại trốn tránh nhắm mắt lại. Không, cô không muốn liên lạc lại với hắn, mặc dù cô cũng không nghĩ tới việc hoan du xác thịt có thể đạt tới tình cảnh ‘lên tới đỉnh cao’ này – sau này khẳng định cô sẽ run sợ khi nhớ lại một đêm này…
Bất quá, sa đọa của cô, cũng chỉ có một đêm này mà thôi.
“Người Vô Danh.” Cô xoay người sang chỗ khác, chỉ cảm thấy cơ bắp toàn thân đều đang kháng nghị.
Sùng Hoa lặng im một thoáng, mới lại mở miệng, “Em không phải cô gái trong tòa tháp[4].”
Lời này khiến cô kinh ngạc quay đầu lại, cô cho rằng một anh chàng playboy chuyên cưa cẩm phụ nữ qua trung tâm Phone dating, sẽ không biết đến một lão tác gia và tác phẩm này của ông.
(*“Người con gái trong tòa tháp” là một tiểu thuyết được xuất bản năm 1945 của tác gia Bốc Ninh, bút danh Người Vô Danh. Được chuyển thể thành phim cùng tên năm 1990. Các bạn đọc tóm tắt nội dung truyện ở cuối chương để biết thêm vì sao cô chọn cái tên này nhé)
Huống chi, lời nói sâu xa đầy hàm ý như thế, càng làm cho cô nghiềm ngẫm sau đó, trong lòng có chút trào dâng nỗi buồn khôn kể.
“Sao anh biết?” mái tóc dày của cô vương trên mặt, khẽ nhếch miệng lên, bờ môi anh đào vì màn hôn kịch liệt vừa rồi mà có hơi sưng, trông CMN gợi cảm chết người. “Nói không chừng chính là tôi thì sao.”
Trông thấy dáng vẻ mê người này của cô, dây thần kinh mà Sùng Hoa cố gắng kiềm chế, phựt một tiếng, đứt làm đôi. Hắn lại nhào tới đè lên, trong lòng tuyệt vọng nghĩ, mình tiêu rồi!
Tuyệt đối không thể để cô đi được! Cho tới bây giờ hắn mới nếm được, cái gì mới là mùi vị làm tình thật sự. So với cô, những cô gái khác quả thực chỉ như nước lã, mà cô lại là thứ rượu mạnh hàng thật giá thật, khiến cho người ta nhớ mãi dư vị không thôi.
Hắn không muốn lại uống nước lã nữa.
***
Tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ màng, người đẹp bên cạnh Sùng Hoa đã sớm không thấy bóng dáng. Hắn nhảy dựng lên, ngó quanh một vòng, lại vọt vào phòng tắm, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy cô.
Làm sao đây, hắn ngã ngồi trên giường, đột nhiên nhớ tới số điện thoại di động của cô hôm qua, lập tức tìm ra, bấm gọi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ máy móc: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Chết tiệt! Hắn tức giận ném điện thoại qua một bên. Cứ tưởng là tìm được một con mồi xinh đẹp, lại không ngờ…
Hắn, cao thủ tình ái hoa tâm vạn năm, bách chiến bách thắng, không gì địch nổi, cư nhiên lại trở thành đám thợ săn đi khao khát con mồi….
Lần đầu tiên, hắn bị thất bại thảm hại đến vậy.
***
“Bạch Soái Soái, lần này có được ghi vào không?” một cô bé làn da ngăm đen ngoảnh đầu hỏi, cây bút trên tay bận rộn roạt roạt không ngừng.
“Làm ơn, dùng não một chút có được không?” một cậu bé da trắng như tuyết nhoài người lên cửa sổ, “Cô gái kia cũng đâu có bỏ ra chân tâm, mà ngài ấy mới là bị tổn thương a, ngươi có biết đồng tình không hả? Mặc Mặc Hắc?”
Cô bé được gọi là Mặc Mặc Hắc bĩu môi, “Ta đối với heo còn thấy đồng tình hơn.”
“Bên dưới có gì mà ồn ào thế?” Bạch Soái Soái lơ đễnh ngoái đầu nhìn xuống, phát hiện một đám người đang khó hiểu kinh hãi, ngẩng đầu nhìn bọn chúng.
“Ban ngày ban mặt có ma a!” bà bán bánh bao chiên[3] thét chói tai, “Có hai đứa bé lơ lửng giữa không trung!”
Bạch Soái Soái cùng Mặc Mặc Hắc nhìn nhau, “Chúng ta… chúng ta lại quên ẩn thân a!” bọn chúng hét lên một tiếng, vèo một cái nhanh chóng biến mất.
Mặc dù đã bỏ xa huyên náo phía sau, tâm trạng bọn chúng vẫn rất nặng nề.
“Ngươi nghĩ,” Bạch Soái Soái nuốt nước miếng đánh ực một cái, “Liệu chúng ta có thể bị phán quyết ở toà án quân sự Ác ma không?”
“Sẽ không đâu.” Mặc Mặc Hắc sầu khổ cả mặt mày, gần như muốn khóc: “Satan đại nhân sẽ tự tay đánh chết hai chúng ta a.”
Hai người mắt đẫm lệ nhìn nhau, “Ngươi nhanh mà đem lương tâm vứt bỏ đi! Vương tử, chúng thần không muốn bị cùng giam với người a!”
Hai tiểu ác ma đáng thương, ôm nhau khóc rống.
***
P/s: trong truyện, các bạn sẽ thấy một số từ tiếng Anh như: Phone Dating, MC radio, Home run, hay một vài thuật ngữ bóng chày, mà hoàn toàn không giống như nguyên văn, những từ này là do mình tự Việt hóa, hoặc dùng cách gọi chung chung cho dễ hiểu, nên các bạn cũng đừng thắc mắc sao những từ này không thấy trong bản convert nhé.
Vd: MC radio: người chủ trì đài truyền hình phát thanh; Home run: toàn lũy; đánh bóng, ghi bàn: an đả; Phone Dating: kết bạn qua điện thoại…
Chú thích:
[1]Takizawa Hideaki: nam diễn viên người Nhật, công nhận ẹp troai vãi
[2]Phone dating: một dạng kết bạn làm quen qua điện thoại + internet, số điện thoại và tên của người dùng được giữ bí mật, có tỷ lệ làm giảm số lượng lớn bị lừa đảo qua internet, đối với những người sử dụng không thể online, đánh chữ chậm, chỉ cần lên mạng đăng ký một lần, là có thể trò chuyện qua điện thoại.
[3]Bánh bao chiên: nguyên văn: thủy tiên bao (thủy: hấp, tiên: rán) một loại bánh bao nhân thịt truyền thống của người Hán ở Hà Nam, phương pháp làm cũng như cái tên của nó: nấu, chưng, rán.
[4] “Người con gái trong tòa tháp” là một tiểu thuyết được xuất bản năm 1945 của tác gia Bốc Ninh, bút danh Người Vô Danh. Được chuyển thể thành một bộ phim cùng tên năm 1990.
Truyện kể về mối tình của La Thánh Đề, một nghệ sĩ đàn violon tài năng nổi danh, tiêu sái lỗi lạc và Lê Vi, một thiếu nữ xinh đẹp “hoa khôi giảng đường” xuất thân cao quý. Bọn họ tình cờ gặp gỡ, từ lạnh nhạt hiểu lầm ban đầu đến quen biết trở thành thầy trò, rồi cùng lâm vào bể tình. Từ tình yêu nhiệt tình đến điên cuồng, đầy ắp lãng mãn, mối tình ngây thơ hoa mỹ đó kéo dài đến 6 năm. Sáu năm sau, sự thật tàn khốc cuối cùng cũng hiển lộ: La Thánh Đề là người đã sớm có gia đình. Sau cơn thống khổ, La Thánh Đề giới thiệu Lê Vi cho Phương Mỗ, một người đàn ông khác. Trong cơn tuyệt vọng, Lê Vi nản lòng chấp nhận sự sắp xếp đó. Nhưng người đàn ông xuất thân quân phiệt đó sau khi chiếm đoạt được sắc đẹp của Lê Vi, liền vứt bỏ cô. Nhiều năm sau, sau khi ly hôn, La Thánh Đề quyết định đi tìm tình yêu chân thật của đời mình – Lê Vi. Thế nhưng Lê Vi rực rỡ chói lòa, khí chất tao nhã của ngày xưa, lúc này đã trở thành một lão bà thần chí không rõ, dung nhan cùng người đã mất đi. Cảnh còn người mất.
MTY: vì phim này hình như không chiếu ở VN, nên mình không tìm thấy link phim cũng như thông tin thêm, đành phải dịch ra từ trên baike, các bạn có thể xem thêm tại đây.
Càm ràm: tự dưng edit truyện này, phải đi tìm hiểu về bóng chày (╥﹏╥), với cả chưa bao giờ edit truyện hiện đại nên lơ ngơ thế nào ấy, cứ như bé mới vào lớp 1, chậm cực kỳ. 3 ngày lê lết được có một chương (╥﹏╥)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT