Cung Khanh trở về từ cung Khôn Hòa, Vân Hủy bẩm báo Cung phu nhân vào cung
thăm Hướng Thái phi, một lát nữa sẽ đến Đông Cung. Cung Khanh vừa nghe
liền vui vẻ, lòng nghĩ chắc mẫu thân biết nàng được miễn cấm túc, vào
cung thăm nàng.
Cung phu nhân đến cung Trùng Dương ân cần hỏi thăm Hướng Thái phi xong vội vã tới Đông Cung.
Mẹ con gặp nhau thật cao hứng, cho cung nhân lui hết, Cung phu nhân mới
hỏi: “Nghe nói Hoàng thượng bị bệnh, rốt cuộc là bệnh gì? Tại sao mãi
không thấy khỏe?”
“Con cũng không được biết bệnh tình cụ thể, theo con thấy không phải bệnh nặng, chỉ là không có tinh thần.”
Cung phu nhân a một tiếng, lại hỏi Cung Khanh: “Chuyện hôm săn bắn mùa thu rốt cuộc là do Tiết Giai gây nên, hay là A Cửu?”
“Đích thật là Tiết Giai gây nên.”
“Mấy ngày trước Uyển Ngọc đến phủ ta, nói Triệu Quốc phu nhân bị bệnh, cả
nhà ảo não thê lương, nó nói với ta, nhất định là A Cửu lôi Tiết Giai ra chịu tội thay.”
“Biểu tỷ vẫn chưa thấy rõ bản tính Tiết Giai, còn tưởng cô ta lương thiện.
Thật ra tâm tư cô ta còn ác độc hơn A Cửu, có điều A Cửu cậy mình là
Công chúa không thèm che dấu, cô ta thì che giấu tâm địa tiểu nhân,
không để người khác nhìn ra.”
“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Vì thế trước đây mẹ mới không muốn
cho con gả vào cung.” Nói đến đây, Cung phu nhân giận dữ nói: “Nếu không phải tiểu tử kia giở nhiều thủ đoạn như vậy thì đừng hòng lấy được
con.” Cung phu nhân mắc bệnh hình thức là một chuyện, vẫn không thôi
canh cánh về thân phận Thái tử của Mộ Thẩm Hoằng.
Cung Khanh mỉm cười: “Mẫu thân, con gả cho hắn rồi, nói những lời đấy còn ý
nghĩa gì. Nếu đã vào cung, chỉ có thể lên tinh thần đối phó với những
chuyện này, thôi thì coi là một hồi tôi luyện.”
“Con chịu khó nghĩ thoáng một chút, gả cho ai cũng có chỗ không vui.” Cung
phu nhân thấp giọng nói: “Hôm nay mẹ đến, có hai chuyện muốn nói với
con.”
“Mẫu thân người nói đi.”
“Nghe ý tứ của Uyển Ngọc, hình như là muốn làm gì đó bất lợi cho A Cửu, lúc
đấy ta đã khuyên đừng làm chuyện xằng bậy. Nhưng tính nó cố chấp gàn dở, chỉ sợ chưa chắc đã nghe, ta không an tâm, đến báo trước cho con chuẩn
bị. Giờ A Cửu là em chồng con, Uyển Ngọc là chị họ, ngộ nhỡ có chuyện
gì, nhất định con sẽ bị liên lụy, con nên đề phòng.”
Cung Khanh nói: “Xích mích giữa biểu tỷ và A Cửu không phải ngày một ngày
hai, cũng từng nói với con muốn trả thù A Cửu, có điều A Cửu là Công
chúa, đế hậu khoẻ mạnh, không ai dám động tới cô ta, mẫu thân đừng lo
lắng, con sẽ cẩn thận.”
Cung phu nhân gật đầu: “Còn một chuyện nữa… ” nói đến đây, bà đột nhiên cười cười, ánh mắt long lanh, muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì vậy ạ?” Cung Khanh nhìn thần sắc kỳ quái của mẫu thân, đoán là bà
muốn hỏi đến chuyện phòng the của mình và Mộ Thẩm Hoằng, chưa cần Cung
phu nhân lên tiếng đã tự đỏ mặt trước.
“Uhm, nên nói thế nào đây… ” Cung phu nhân bất ngờ uyển chuyển đứng lên, khóe môi khẽ cười, dường như đang nghĩ xem nên mở lời thế nào.
Cung Khanh cảm thấy rất kỳ quái, bình thường mẫu thân nói đến chuyện phòng
the cũng rất thẳng thắn bạo dạn, chưa từng nhăn nhó, hôm nay là chuyện
gì đây?
Đúng lúc đấy, Vân Diệp thấp giọng bẩm từ ngoài cửa: “Nương nương, có người của cung Khôn Hòa đến.”
Cung Khanh liền đứng dậy nói: “Mẫu thân chờ con một lát, con đi một lúc sẽ trở lại.”
Cung phu nhân gật đầu: “Con mau đi đi.”
Cung Khanh đi cùng Minh Vũ đến cung Khôn Hòa, cũng đúng lúc Mộ Thẩm Hoằng từ điện Cần Chính đi tới, hai người cùng vào hành lễ với Độc Cô Hoàng hậu.
“Gọi các con đến, là có chuyện muốn bàn bạc.” Độc Cô Hoàng hậu đi thẳng vào vấn đề, truyền đạt lại ý của Thuần Vu Thiên Mục.
Cung Khanh vừa nghe hai chữ “xung hỉ”, điều đầu tiên hiện ra trong đầu là
hôn sự, không phải Mộ Thẩm Hoằng thì là A Cửu. Nếu là hôn sự của A Cửu
tuyệt đối không đến lượt nàng cho ý kiến, vì thế “chuyện vui” này nhất
định là của Đông Cung.
Quả nhiên, Độc Cô Hoàng hậu nói với Mộ Thẩm Hoằng: “Giờ phụ hoàng con cần
được xung hỉ xua tan xúi quẩy, vì thế ta định để Đông Cung thêm một
Lương đệ.”
Cung Khanh vừa nghe liền thấy tim đập dồn dập. Chuyện gì phải đến sẽ đến,
chỉ không ngờ nhanh như vậy, nhưng lại với danh nghĩa là xung hỉ cho
Tuyên Văn Đế, thế này dù Mộ Thẩm Hoằng không muốn cũng khó mà cự tuyệt.
Mộ Thẩm Hoằng thấy lòng nặng trịch. Nếu giờ chất vấn lời của Thuần Vu
Thiên Mục cũng là chất vấn thiên mệnh mẫu nghi thiên hạ của Cung Khanh,
vô cùng bất lợi với tương lai của Cung Khanh. Nếu cự tuyệt đề nghị của
Độc Cô Hoàng hậu, không chịu lấy Lương đệ lại thành bất hiếu với Tuyên
Văn Đế.
Độc Cô Hoàng hậu biết con trai mới là tân hôn, vẫn đang trong giai đoạn
nồng thắm với Cung Khanh, Cung Khanh lại là tuyệt sắc chi tư, nhất định
là không tình nguyện, liền quay đầu hỏi Cung Khanh: “Thái tử phi có phản đối gì không?”
Cung Khanh dịu dàng cười nói: “Chỉ cần long thể phụ hoàng an khang, nhi thần không có gì phản đối. Huống chi thêm một Lương đệ cũng có thể hầu hạ
Thái tử điện hạ tốt hơn, nhi thần cầu còn không được.” Dứt lời, Cung
Khanh quay đầu nhìn Mộ Thẩm Hoằng đứng bên cạnh, nở nụ cười dịu dàng,
hiền thục nhu mỳ, hào phóng hiền lành.
Độc Cô Hoàng hậu có chút ngoài dự đoán với biểu hiện rộng lượng của Cung
Khanh, dù lòng có không tình nguyện nhưng biểu hiện bên ngoài hết sức
hiếu thuận vui lòng. Thầm nghĩ, thấu đáo biết nghĩ thế này hơn hẳn bà mẹ ghê gớm ghen tuông.
Nếu con dâu cũng đã gật đầu đồng ý, vậy thì con trai hẳn là không có vấn đề gì, Độc Cô Hoàng hậu hỏi: “Ý Thái tử thế nào?”
“Mẫu hậu có ứng cử viên rồi ạ?”
Dứt lời, hắn hơi nhíu mày, hít một hơi lạnh, hông bị người nào đó véo thật nhẫn tâm.
Độc Cô Hoàng hậu liền nói: “Ứng cử viên đang có sẵn, chính là Kiều Vạn
Phương. Lần trước ở sự kiện săn bắn mùa thu, phụ hoàng con đánh giá cô
ấy thông minh dũng cảm quyết đoán, rất có phong thái nhà đại gia. Huống
chi, cô ấy lại vì Thái tử phi mà bị thương, để cô ấy làm Lương đệ coi
như một biện pháp bồi thường, Thái tử phi nghĩ sao?”
Cung Khanh thản nhiên cười một tiếng: “Mẫu hậu nói rất đúng. Kiều tiểu thư
xinh đẹp hiền lương, nhi thần không có lời nào phản đối, tất cả xin nhờ
mẫu hậu làm chủ.” Dứt lời, tay lại véo mạnh một cái. Mộ Thẩm Hoằng giật
giật khóe miệng, tiểu nha đầu, đúng là xuống tay không do dự.
Độc Cô Hoàng hậu không ngờ thuận lợi như thế, liền nói: “Nếu đã như thế vậy chọn Kiều Vạn Phương đi.”
Mộ Thẩm Hoằng nói: “Mẫu hậu, Kiều Vạn Phương nhiều mưu mô thủ đoạn, không thể chọn vào cung.”
“Nói cụ thể đi?”
“Việc cô ta bị thương ở chân không phải vì bàn đạp, mà là cô ta tự làm.”
“Tại sao có thể thế?”
“Lúc đó cô ta nói con bạch mã phát cuồng, cô ta muốn nhảy khỏi ngựa để chạy
trốn nhưng bị mắc chân vào bàn đạp, là có ý ám chỉ Cung Khanh hãm hại cô ta. Nhi thần đã điều tra thợ thủ công ở chuồng ngựa rất kỹ càng, bàn
đạp không có bất cứ vấn đề gì, nhi thần cảm thấy kỳ quái, liền gọi Tiết
Lâm Phủ hỏi về vết thương trên chân cô ta, thật sự không phải bàn đạp
làm bị thương, mà là tổn thương bởi dao. Theo nhi thần thấy, cô ta muốn
mượn chuyện đấy vu cho Cung Khanh hãm hại cô ta.”
Độc Cô Hoàng hậu vừa nghe liền thất kinh.”Thật sao?”
“Nếu mẫu hậu không tin có thể gọi cô ta và Tiết Lâm Phủ đến đối chứng.”
“Thôi thôi.” Độc Cô Hoàng hậu thất vọng phẩy tay, dù không thích Cung Khanh,
nhưng cũng không muốn đưa một Lương đệ mưu mô thủ đoạn vào cung, khiến
hậu cung sau này phải nháo nhào không yên. Im lặng một lát, bà ta lại
nói: “Vậy xem xét chọn người khác đi.”
“Chọn người không phải chuyện một sớm một chiều, lại do Lễ Bộ lo liệu hôn sự
sẽ tốn thêm một thời gian, mẫu hậu phải chăm sóc phụ hoàng, nhi thần
cũng bận chính sự, không có thời gian xem xét, nếu tuyển Lương đệ là để
xung hỉ cho phụ hoàng, lúc này đang sẵn một chuyện vui.”
“Chuyện vui gì?”
Mộ Thẩm Hoằng quay đầu nhìn Cung Khanh mỉm cười trìu mến: “Cung Khanh có tin mừng .”
Cung Khanh thấy lòng giật thót, thiếu chút nữa thì kêu thành tiếng.
Độc Cô Hoàng hậu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lập tức đưa mắt nhìn eo Cung Khanh, hỏi: “Thật sao?”
Cung Khanh quả thật không dám lên tiếng, tim như muốn rụng ra.
Mộ Thẩm Hoằng trả lời thay nàng: “Nhi thần cũng chỉ vừa mới biết.”
Độc Cô Hoàng hậu vui vẻ nói: “Thật tốt quá.”
Bà ta không thích con dâu, nhưng không ghét cháu. Hơn nữa Tuyên Văn Đế
hiếm con, chỉ có Thái tử là con trai duy nhất, Cung Khanh có tin mừng
không nghi ngờ gì đúng là “chuyện vui” to lớn.
Ra khỏi điện Tiêu Phòng, Mộ Thẩm Hoằng xoa lưng, thở dài nói: “Tiểu nha
đầu nhẫn tâm, định véo ta đến chết sao.” Lời còn chưa dứt, lại kêu oai
oái một tiếng, mu bàn tay đang bị hành hạ.
Cung Khanh cho cung nhân lui hết, lúc này mới sẵng giọng: “Ai bảo ngài nói thiếp có bầu.”
“Không nói nàng có bầu mẫu hậu sẽ bắt cưới một Lương đệ. Nàng muốn thế sao?”
Cung Khanh vội nói: “Thiếp không muốn, nhưng chuyện có bầu sao có thể nói lung tung, chuyện này làm sao dối được.”
“Giờ cố gắng để có.”
Cung Khanh vừa tức vừa vội, dậm chân nói: “Ngộ nhỡ không có thì sao.”
Mộ Thẩm Hoằng cười ôm nàng, nói: “Khanh Khanh yên tâm, vi phu nhất định sẽ cố gắng.”
“Ngài… ” Cung Khanh cắn môi, vừa xấu hổ vừa bực mình, nhưng không thể tránh được.
Trở lại Đông Cung, Cung phu nhân thấy con gái đầy vẻ âu sầu, cho là lại bị Độc Cô Hoàng hậu làm khó dễ, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Cung Khanh kể lại chuyện ở điện Tiêu Phòng. Trên đường trở về nàng một mực
suy nghĩ, không thể không công nhận, trong hoàn cảnh đấy nói nàng có bầu là cao chiêu của bất đắc dĩ. Nếu không, Độc Cô Hoàng hậu sẽ đòi cưới
thêm một Lương đệ, hai người đều không thể cự tuyệt, vì từ chối chính là tội bất hiếu.
Có điều làm sao biến không thành có? Cung Khanh sờ bụng mình, trước sợ có thai, giờ chỉ hận vì chưa có thai.
Cung phu nhân nhìn thấy con gái thế cũng có chút rầu rĩ, nhưng con gái đã ủ
rũ thế, bà không thể “tuyết còn thêm sương”, chỉ có thể trấn an: “Không
có việc gì, con mau chóng có bầu là được. Hắn trẻ tuổi khỏe mạnh, để con có bầu không phải chuyện khó khăn.”
Cung Khanh vội nói: “Nhưng tháng trước ngày nào cũng làm, vậy mà đâu có bầu.”
Thốt ra mấy chữ “ngày nào cũng làm” mặt Cung Khanh đỏ bừng.
“Không vội, tháng này với con là đại cát.”
Đúng lúc đấy, Vân Diệp đi vào bẩm báo, nói là có người từ Thái y viện đến, bắt mạch cho Thái tử phi nương nương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT