Hàng ngày, Cung Khanh cùng Mộ Thẩm Hoằng thần hôn định tỉnh, Tuyên Văn Đế đối với nàng rất hòa ái, Độc Cô Hoàng hậu khách sáo lạnh nhạt từ trước tới giờ không đổi, A Cửu vẫn nhìn thấy là mặt nặng mày nhẹ. Cung Khanh chưa từng ôm hy vọng sẽ chung sống hòa bình với A Cửu, vì thế đối với cô ta vẫn kính nhi viễn chi, cũng may nàng và Mộ Thẩm Hoằng ở Đông Cung, dù là thỉnh an sáng tối thì ngày cũng chỉ phải gặp A Cửu hai lần mà thôi. Hơn nữa luôn có Mộ Thẩm Hoằng bên cạnh, A Cửu dù có liều lĩnh, cũng không dám gây sự trước mặt hoàng huynh.

A Cửu nhìn Cung Khanh và hoàng huynh có đôi có cặp, lòng bùng ghen tức. Chuyện của cô ta và Thẩm Túy Thạch mờ mịt không hẹn, tất cả chỉ tại Cung Khanh, cơn tức này nuốt trôi thế nào. Độc Cô Hoàng hậu tỏ thái độ kiên quyết với hôn sự của cô ta, một bước không lùi, Thẩm Túy Thạch không cam tâm tình nguyện, không chính miệng thỉnh cầu thì quyết không gả A Cửu. Yêu cầu này thật khiến A Cửu bó tay chịu trói, rầu đến gầy mòn.

Lúc này, cô ta liền nhớ đến Tiết Giai, từ khi An phu nhân bị Mộ Thẩm Hoằng trục xuất khỏi cung, Tiết Giai liền trở thành bạn tâm giao kiêm người tư vấn của cô ta, rất được cô ta tín nhiệm. So với An phu nhân, Tiết Giai càng thích hợp để bày mưu tính kế hơn, không chỉ vì Tiết Giai nhiều mưu ma chước quỷ, mà còn vì hai người tuổi tác tương đương, dễ đồng quan điểm.

Vì vậy, A Cửu liền phái người triệu Tiết Giai vào cung, tán gẫu vài câu, A Cửu nói: “Mẫu hậu không chịu nhượng bộ.”

Tiết Giai vừa nghe liền hiểu là cô ta nói đến chuyện với Thẩm Túy Thạch.

“Công chúa đừng nóng, không phải là dì phản đối Thẩm đại nhân, chỉ là muốn Công chúa có thể gả cho một người thật lòng thương yêu Công chúa. Nếu Thẩm đại nhân nảy sinh tình cảm với Công chúa, yêu thương thật lòng, không cần Công chúa đi cầu, dì cũng sẽ chủ động chọn Thẩm đại nhân làm Phò mã .”

“Làm thế nào mới có thể khiến hắn nảy sinh tình cảm với ta?” A Cửu vừa ngượng ngùng vừa đau đầu. Từ nhỏ đến lớn, cô ta yêu cầu là có, đã bao giờ bị người cự tuyệt, thật sự có cảm giác không biết phải bắt đầu từ đâu.

Tiết Giai cười nói: “Lấy lòng để thành tâm đầu ý hợp.”

“Lấy lòng hắn thế nào?”

“Thẩm đại nhân thích gì, Công chúa có biết không?”

A Cửu ngẩn ra, trước giờ cô ta chỉ nghĩ mình thích hắn, chưa từng quan tâm tới chuyện hắn thích gì, thậm chí chưa từng nghĩ tới.

“Chuyện đó thì… ta sẽ phái người đi thăm dò.”

Tiết Giai lại nói: “Tục ngữ nói, lâu ngày sinh tình, nhưng Công chúa thân ở hậu cung, Thẩm đại nhân và Công chúa hiếm khi gặp mặt, làm sao bồi dưỡng tình cảm? Hắn sao có cơ hội phát hiện ra ưu điểm của Công chúa.”

Câu này thật là chạm đến đáy lòng A Cửu, trước giờ cô ta vẫn tự thấy bản thân là độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng, Thẩm Túy Thạch không rung động với cô ta, không phải vì cô ta không tốt, mà là vì hắn không có cơ hội thấy được ưu điểm của cô ta. Ví dụ như hắn một lòng thầm mến Cung Khanh, chẳng phải vì Cung Khanh năm đó bỏ ra hai mươi lạng bạc cứu mạng hắn sao. Đối với A Cửu mà nói, hai mươi lượng bạc có là cái gì, hai vạn vạn lạng cũng bỏ ra được. Vấn đề là không có cơ hội.

Nhưng cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện, nếu năm đó là cô ta gặp cậu bé Thẩm Túy Thạch rách rưới ăn xin, thì cô ta liệu có chịu liếc nhìn một cái.

“Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào?”

“Công chúa nên tìm cho Thẩm đại nhân một chức vị thường xuyên ra vào cung, như vậy mới có thể thường xuyên gặp gỡ hắn, chế tạo cơ hội.”

A Cửu chống tay vào má suy nghĩ một chút, vui vẻ nói: “Hắn văn chương lai láng, Trung Thư Xá Nhân là chức thích hợp nhất, tạm thời có thể thường xuyên ra vào cung đình.”

“Công chúa anh minh, không có chức vị nào hợp với Thẩm đại nhân hơn thế, chỉ không biết dượng có đồng ý hay không.”

“Ta đi tìm phụ hoàng ngay.”

A Cửu đi tìm Tuyên Văn Đế để làm nũng yêu cầu ngay lập tức. Thật lòng Tuyên Văn Đế cũng rất coi trọng Thẩm Túy Thạch, kiên cường ngạo khí lại có tài hoa, nếu A Cửu đã cầu xin, cũng coi như thuận nước đẩy thuyền, giúp con gái tạo chút cơ hội, hy vọng có thể hoàn thành tâm nguyện.

Sau khi Thẩm Túy Thạch làm Trung Thư Xá Nhân thường xuyên ra vào cung đình. A Cửu tất nhiên tìm đủ mọi cách tiếp cận hắn, thỉnh thoảng đưa tặng hắn ít đồ chơi hiếm lạ của cung đình, hy vọng có thể khiến hắn vui vẻ. Đáng tiếc Thẩm Túy Thạch luôn từ chối. Trước kia không gặp còn đỡ, giờ mỗi lần gặp là mỗi lần bị hắn đối xử lạnh lùng, thật sự khiến A Cửu muốn phát điên.

Cô ta lại gọi Tiết Giai đến tư vấn.

Tiết Giai nhìn ngự hoa viên đang mùa hoa cúc nở rộ, nảy ra một ý.

“Công chúa, đang lúc kim thu thì tiết, hoa cúc nở rộ, không bằng Công chúa cử hành một Thưởng cúc yến. Thỉnh Thẩm đại nhân đến, đến lúc đó Công chúa mời Thẩm đại nhân uống rượu có Lâm Giang Tiên. Chờ Thẩm đại nhân tỉnh rượu, nhìn thấy Công chúa đích thân chăm sóc, chẳng phải cảm động vạn phần?”

A Cửu lắc đầu: “Lần trước làm đám Cung Khanh say rượu, hoàng huynh đã sinh lòng nghi ngờ, đã đến hỏi ta, lần này còn làm chẳng phải lộ tẩy?”

Tiết Giai cười nói: “Lần này Công chúa hãy đổi phương pháp, chờ Thẩm đại nhân uống tương đối Công chúa mới mời hắn chén có Lâm Giang Tiên, hắn uống đến chục chén rượu mới say thì ai lại nghi ngờ?”

A Cửu nhíu mày: “Nhưng ta không muốn để hắn say rượu mất mặt?”

“Vì thế Thưởng cúc yến này không mời người ngoài, chỉ mời huynh muội Duệ Vương, Nhị ca Nhị tẩu nhà ta là đủ. Thứ nhất đều là tuổi tác tương đương, không khí sôi nổi. Thứ hai đều là người trong nhà, dù Thẩm đại nhân có say sẽ không thành trò cười.”

A Cửu vừa nghe liền nói: “Ta không thích Nhị tẩu nhà ngươi.”

“Mời bọn họ làm quần chúng thôi. Nếu chỉ mời một mình Thẩm đại nhân, truyền ra ngoài tổn hại thanh danh Công chúa, hơn nữa lại khiến Thẩm đại nhân nghi ngờ, nếu hắn tìm cớ không đến, chẳng phải là uổng phí tâm tư?”

“Nhưng dù mời người khác cũng chưa chắc hắn sẽ đến?”

Tiết Giai thản nhiên cười một tiếng: “Vì thế chuyện này để Thái tử phi lo liệu là tốt nhất, để cô ta ra mặt gửi lời mời, Thẩm đại nhân nhất định sẽ đến.”

A Cửu vừa nghe liền thấy không thoải mái.

Mục đích của Tiết Giai chính là như thế, Thưởng cúc yến lần này, cô ta muốn ai nấy đều không thoải mái, đặc biệt là Mộ Thẩm Hoằng.

A Cửu không vui nhưng cũng biết lời Tiết Giai rất có lý. Cô ta mời chưa chắc Thẩm Túy Thạch đã đến. Nhưng có Cung Khanh ra mặt, nhất định hắn sẽ nể mặt ân nhân.

Vì vậy, A Cửu liền đến điện Tiêu Phòng nói chuyện muốn tổ chức Thưởng cúc yến với Độc Cô Hoàng hậu.

Độc Cô Hoàng hậu không phản đối, nhưng nghe nói là để Cung Khanh đứng ra tổ chức thì có chút ngoài ý muốn.

A Cửu nói: “Mẫu hậu, có thể nhân cơ hội này đánh giá năng lực của cô ta, xem xem có phải loại bình hoa vô dụng không. Nếu cô ta có năng lực, những sự kiện sau này, mẫu hậu có thể để cô ta lo liệu, tĩnh tâm hưởng phúc.”

Điều này cũng đúng, Độc Cô Hoàng hậu nhận lời, nói: “Con đi bảo cô ta chuẩn bị đi.”

Vì vậy, A Cửu liền đi Đông Cung, truyền đạt lại với Cung Khanh rằng ba ngày nữa Độc Cô Hoàng hậu muốn tổ chức Thưởng cúc yến ở ngự hoa viên, để Cung Khanh lo liệu.

Cung Khanh hỏi: “Không biết mẫu hậu muốn mời mấy vị khách quý?”

A Cửu lạnh lùng nói: “Cô chỉ cần gửi thiếp mời Thẩm đại nhân, những người khác không cần quan tâm.”

Khi chưa xuất giá, năm nào Cung Khanh chẳng cùng mẫu thân tổ chức tiệc thưởng mẫu đơn, đối với nàng, tổ chức tiệc thưởng hoa dễ như trở bàn tay, chỉ hai ngày là lo liệu xong xuôi. Về chuyện mời Thẩm Túy Thạch, nàng suy nghĩ thấy bản thân ra mặt không thích hợp, liền nhờ cậy Mộ Thẩm Hoằng.

Mộ Thẩm Hoằng hiểu em gái nhà mình không mời được nên để Cung Khanh làm, tất nhiên vui vẻ nhận lời, hơn nữa Cung Khanh nhờ cậy hắn, hiển nhiên là để tránh nảy sinh nghi ngờ, lòng hắn rất buồn.

Ba ngày sau, trời trong xanh, thu dương cao chiếu, vô cùng ấm áp.

Đây là lần đầu tiên Cung Khanh làm chủ sự trong cung, nàng cũng biết Độc Cô Hoàng hậu khảo sát năng lực của mình, vì vậy tất nhiên muốn tổ chức một Thưởng cúc yến thật đặc sắc, đặc biệt dụng tâm.

Trong vườn là mấy nghìn bồn thu cúc, đỏ, tím, trắng, vàng, lục màu nào cũng có, chỉ riêng cúc trắng đã có hơn mười loại, “Đầy vườn hoa cúc tươi vàng, một chùm hoa trắng như sương lạc loài” (Trùng dương tịch thượng phú bạch cúc Nguyên tác: Bạch Cư Dị Bản dịch của SongNguyễn HànTú), nào những tuyết sư tử, bạch tùng châm, bạch ngọc châu liêm, tuyết mạn kim sơn.

Lục cúc xinh đẹp, bạch cúc thanh nhã, tử cúc ung dung, mỗi màu một vẻ, một vườn rực rỡ. Đặc sắc nhất là ở chỗ các bồn hoa sắp xếp theo ý đồ, tạo thành một chữ “Phúc”, bắt đầu nét bút dùng một chậu kim long đoàn nhật, cánh hoa màu vàng kim rực rỡ như móng rồng, khí thế hào hùng. Tiếp theo là dùng các chậu hoa cúc màu sắc khác nhau sắp xếp liên tục, mỗi màu tạo thành một nét bút, tất cả hợp lại thành chữ Phúc. Người đứng trong quang cảnh chữ Phúc được tạo bởi hoa kia, dường như cũng được nhuộm một thân phúc khí..

Thẩm Túy Thạch, Độc Cô Đạc, Duệ Vương, Mộ Linh Trang, Hướng Uyển Ngọc đều đúng hẹn đến ngự hoa viên. Ngoài Thẩm Túy Thạch, Cung Khanh không hề hay biết về những vị khách khác, gặp Độc Cô Đạc, rồi lại gặp Duệ Vương, nàng liền bối rối lúng túng. Đến khi thấy Tiết Giai đi theo A Cửu thong dong đi đến thì hiểu ngay lập tức.

Mộ Thẩm Hoằng tất nhiên chú ý tới chuyện thê tử lần đầu làm chủ sự trong cung, bãi triều là từ điện Cần Chính đi thẳng tới động viên. Thông minh cơ trí như hắn, tất nhiên cũng nhìn ra thái độ mất tự nhiên trên mặt mấy vị khách nam.

Duệ Vương còn đỡ, nhìn thấy Cung Khanh, ánh mắt hiện chút dao động rồi nhanh chóng khôi phục thần sắc bình thường, đầy vẻ tao nhã ung dung, Độc Cô Đạc là kiểu người không có tâm tư, chốc chốc lại liếc nhìn Cung Khanh, ánh mắt si mê ngây dại. Tân hôn mỹ kiều nương, so với ngày còn thiếu nữ thêm vẻ phong tình rạng rỡ, cử chỉ duyên dáng khiến người khác hồn xiêu phách lạc. Làm Độc Cô Đạc không rời được mắt.

Tiết Giai biết rõ con người Độc Cô Đạc mới cố ý mời đến, vừa có thể khiến Hướng Uyển Ngọc nhận ra trượng phu nhà mình si mê ai, sinh lòng ghen ghét Cung Khanh, vừa có thể khiến Mộ Thẩm Hoằng tâm sinh khúc mắc, có thể ly gián tình tỷ muội của Hướng Uyển Ngọc và Cung Khanh, cũng khiến quan hệ vợ chồng Mộ Thẩm Hoằng và Cung Khanh được phen sóng gió.

Mời Thẩm Túy Thạch, Độc Cô Đạc, Duệ Vương đến, mục đích của Tiết Giai là khiến Mộ Thẩm Hoằng nhìn xem thê tử của hắn khi chưa xuất giá đã phong lưu thế nào, nở mấy bông hoa đào, đập vào mắt hắn thế, cô ta không tin hắn không nghĩ ngợi.

Ba vị khách nam, người nào cũng từng có chút duyên nợ với vợ mình, đã là đàn ông có ai không dao động. Mộ Thẩm Hoằng nở nụ cười lạnh nhạt nhã nhặn, cùng Cung Khanh đi tới, mặt không đổi sắc ngồi xuống.

A Cửu cố ý đi trước mặt Thẩm Túy Thạch, bước chân rất chậm. Thân là thần tử, Thẩm Túy Thạch đương nhiên không thể vượt mặt cô ta, chỉ có thể kiên trì đi sau. A Cửu cố ý cùng Tiết Giai bình luận về hoa cúc, thỉnh thoảng lại ngoái đầu cười, đề nghị Thẩm Túy Thạch làm một bài thơ.

Thẩm Túy Thạch đang tâm trạng ngày dài tựa năm, lòng rất nhạt nhẽo.

Cung Khanh nhìn, quay sang cười với Mộ Thẩm Hoằng: “Bảo sao Công chúa bảo thiếp tổ chức Thưởng cúc yến, thì ra tất cả chúng ta đều chỉ là quần chúng.”

Mộ Thẩm Hoằng thấp giọng hỏi: “Những vị khách này đều là Khanh Khanh thu xếp sao?”

Cung Khanh có chút xấu hổ, nói: “A Cửu chỉ bảo thiếp mời Thẩm đại nhân, những người còn lại là Công chúa mời, thiếp không hề hay biết.”

Mộ Thẩm Hoằng nhìn A Cửu, lại nhìn Tiết Giai, a một tiếng.

Cung Khanh dù rất bình thản, nhưng lại lo Mộ Thẩm Hoằng nghĩ ngợi, liền tỉ mỉ quan sát vẻ mặt hắn, hắn mím môi cười nhạt, thật sự không giống đang ghen. Nhưng tâm tư đế vương vốn sâu sắc khó lường, sao có thể nắm bắt.

Cung Khanh cảm thấy tránh mặt thì hơn, bởi vì Độc Cô Đạc nhìn nàng quá si mê, chỉ sợ một lát nữa thì người như Hướng Uyển Ngọc cũng nhìn ra manh mối.

“Thiếp thân đi trước một bước.”

Mộ Thẩm Hoằng dịu dàng cười nói: “Vất vả suốt hai ngày, nàng về nghỉ ngơi đi, một lát nữa ta sẽ về tìm nàng.” Câu cuối ý tứ sâu sắc, Cung Khanh đỏ mặt, dẫn theo cung nữ về trước. Dạo gần đây hắn càng lúc càng quá đáng, ban ngày ban mặt cũng không tha.

A Cửu nhiều lần bị Tiết Giai lợi dụng, Cung Khanh cho rằng không phải vì A Cửu đần độn, mà là vì bản tính tự phụ kiêu ngạo. Cô ta cho rằng ai nấy đều muốn nịnh bợ tán tụng cô ta, không hề nghĩ tới chuyện có người dám lợi dụng. Vì vậy Tiết Giai giả vờ bầy mưu tính kế cho cô ta, thật sự là để thực hiện mục đích của mình.

Danh sách khách mời hôm nay, nàng không tin là do A Cửu làm ra, nhìn nụ cười rạng rỡ hả hê của Tiết Giai, chắc hẳn một tay cô ta xếp đặt. Cô ta muốn Mộ Thẩm Hoằng tâm sinh khúc mắc, tiện thể khiến Hướng Uyển Ngọc đem lòng hận nàng.

Cô ta làm thế mục đích cuối cùng là gì? Vị trí Thái tử phi? Hay là vị trí Lương đệ hay còn ý đồ gì khác? Đang nghĩ ngợi, Mộ Thẩm Hoằng đã đến.

Cung Khanh không ngờ hắn về nhanh như vậy, tiến tới nghênh đón, cởi áo khoác hộ hắn, thản nhiên cười một tiếng: “Sao phu quân lại về nhanh vậy?”

Mộ Thẩm Hoằng nói: “Thẩm Túy Thạch say.”

Cung Khanh mỉm cười: “Vậy chẳng phải quá tốt, Công chúa có thể chăm sóc Thẩm đại nhân.”

Mộ Thẩm Hoằng nhìn nàng một cái, cười cười: “A Cửu có lòng dìu hắn, hắn lại gọi một tiếng Cung tiểu thư.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play