Trong bóng đêm,thái tử Tiêu Duật Hành phe phẩy cây quạt trong tay,môi hắn sảng khoái cười,thời cơ mà hắn đợi bấy lâu nay cũng sắp tới,chỉ cần đại hội diễn ra như đúng kế hoạch,ngôi vị hoàng đế không bao lâu nữa sẽ đổi chủ.
"Trần Tôn,đã tra ra được chưa?"
Mỹ nam bên cạnh cánh tay siết lại,mắt dảo hoạt thăm dò thái tử Tiêu Duật Hành.
"Điện hạ,đại hội lần này rất khắc nghiệt,Hạ Vũ Minh đã an bài sắp xếp như đúng kế hoạch mà ta đề ra"
"Haha,lão già Hạ Vũ Minh ắt hẳn sẽ có âm mưu riêng,ngươi cho người giám sát hắn,nếu có sơ hở cứ giết thẳng tay"
"Thuộc hạ đã rõ"
"Vậy...tung tích của Hạ Băng Liên ngươi đã do thám được?"
Tiêu Duật Hành nghĩ lại nụ hôn ở phố,trong lòng hắn nổi lên tia thú vị,nữ nhân đơn giản có thể khiến Tiêu Nam Hiên điên cuồng như vậy,quả thật cái đơn giản nhưng lại không đơn giản.
"Điện hạ,Hạ Băng Liên là nữ nhi của lão ta,một phế vật khiến ngài liên tục điều tra có phải ngài đã phải lòng"
Tiêu Duật Hành khựng người,nghe Trần Tôn nói đến tim hắn phút chốc bị lỗi nhịp,hắn vốn định dùng nàng làm mồi nhử Tiêu Nam Hiên,hắn chỉ định chơi đùa.
"Trần Tôn ngươi nên biết việc ta làm đều có mục đích,Hạ Băng Liên vẫn còn là bí ẩn,cái phế vật tam tiểu thư của tướng phủ chỉ là cái hư danh,ngươi nên nhìn vào thực tế một chút"
"Thuộc hạ vẫn chưa hiểu rõ"
Tiêu Duật Hành vắt tay ra sau,nghiêng đầu nhìn Trần Tôn.
"Bổn cung không cần ngươi phải hiểu"
"Điện hạ bớt giận,là thuộc hạ hồ đồ"
Trần Tôn khụy một chân quỳ xuống,cái nhìn của Tiêu Duật Hành thật đáng sợ,ánh mắt lạnh tanh khiến Trần Tôn không dám nhìn,nàng có cái gì có thể khiến thái tử trở mặt nhanh như vậy.
"Tiêu Nam Hiên hắn như thế nào?"
"Bẩm điện hạ,độc trong người hắn càng lúc càng phát triển mạnh,thuộc hạ nghĩ không bao lâu nữa Tiêu Nam Hiên hắn sẽ chầu trời"
"Tốt,thật tốt,ngày tàn của ngươi cũng sắp đến rồi,Tiêu Nam Hiên"
Trần Tôn nhìn Tiêu Duật Hành cười trong lòng hiện lên tia bất an,những gì hắn làm một lòng đều vì thái tử,nữ nhân Hạ Băng Liên hắn không thể không đề phòng,nữ nhân phế vật sẽ không giúp ích cho thái tử hắn sau này,âm thầm trừ khử là cách tốt nhất.
____________________________________
Phủ Tiêu Dao Vương.
Không khí những ngày qua vẫn không khá là bao,Tiêu Nam Hiên ngày càng xanh xao hẳn đi,mỗi bữa ăn của y chỉ là vài muỗng rồi vứt đi,không có nàng bên cạnh,y như mất đi bảo bối trong tay.
Ninh Quốc công chúa nghe được tin cũng vô cùng tức giận,nàng không ngờ đến thái tử sư huynh lại làm như vậy,khiến cho nhị sư huynh hiểu lầm Hạ Băng Liên.
"Nhị ca,huynh ăn thêm chút nữa đi"
Tiêu Nam Hiên lắc đầu,vị giác cũng không được như trước,đã hơn 10 ngày y sống như trong địa ngục,bệnh tình ngày càng chuyển xấu đi.Ninh Quốc công chúa đặt chén canh gà lên bàn chầm chậm thở dài,đúng là khi yêu con người sẽ trở nên ích kỷ.
"Huynh xem bản thân như vậy nhị tẩu trở về sẽ còn nhận ra huynh sao,nếu huynh chịu nghe nhị tẩu nói thì đã không xảy ra chuyện"
"Muội ra ngoài đi,để ta yên tĩnh"
Biết Tiêu Nam Hiên đang cố ý tránh né,Ninh Quốc công chúa lẳng lặng đi ra.
"Công chúa"
Vân Phi từ khi nào đứng ở cửa khiến nàng vừa bước ra đã giật mình.
"Ngươi định hù chết ta à"
"Thần không có ý đó,chỉ là vương gia...vẫn không ăn sao"
Vân Phi nhìn chén canh gà chưa đến một nữa,tâm can hắn cảm thấy lo lắng,nếu tình trạng này cứ diễn ra thì sớm muộn độc tính lại phát tán.
Xào xạc....
"Ai ở đó"
Vân Phi phóng ra 3 phi tiêu về phía nhành cây,rất nhanh chóng 3 phi tiêu bị đá văng ra xa,Ninh Quốc công chúa sợ hãi nép mình sau lưng Vân Phi,ở phủ Tiêu Dao vương ai lại cả gan đột nhập.
Bịch....Vân Phi đang định đuổi theo đi dừng lại,người vừa rồi đã ném cái gì đó xuống,nhìn khăn gói được quấn tỉ mỉ lại cẩn thận,Vân Phi cầm lấy không do dự,là thuốc sao.
Vậy,người vừa rồi là...nghĩ cũng không dám nghĩ,hy vọng điều hắn nghĩ là đúng.
Ngoài phủ Tiêu Dao vương,nữ tử huyết y ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trong,đợi khi Mạc Song trở ra liền rời đi.
"Tiểu thư,bệnh tình của vương gia đang ngày càng xấu đi"
"Thì sao,ta và hắn vốn không liên quan đến nhau"
Hạ Băng Liên không ngoái đầu,ánh mắt cứ nhìn thẳng,sở dĩ nàng ở đây vì muốn giữ lời hứa.
"Tiểu thư người đừng như vậy nữa,vương gia đã biết sai rồi,tiểu thư như vậy ngài ấy sẽ rất đau lòng"
Nàng dừng bước,ánh mắt lộ rõ sát khí khiến Mạc Song phải nín lặng.
"Từ lúc hắn tổn thương ta,mối quan hệ giữa ta và hắn đã kết thúc"
"Ai cho phép nàng kết thúc"
Hạ Băng Liên tâm can lạnh lại,chầm chậm xoay đầu,con ngươi băng giá nhìn người trước mặt.
"Liên Liên,nàng...ta rất nhớ nàng...khụ...khụ...nàng tha thứ cho ta đi,ta biết sai rồi"
Tiêu Nam Hiên bộ dạng thật là nhếch nhác,vừa nãy y nghe được nàng đã đến liền bất chấp đi tìm,ông trời quả thật có mắt,cho y gặp được nàng.
"Ngươi đừng hiểu lầm,ta chỉ muốn giữ lời hứa của mình,mong ngươi quay về cho,thư hưu ngươi ta sẽ gửi đến"
Không cho y có cơ hội nói,nàng nhấp thân biến mất trong tích tắc,nàng chỉ sợ ở lại đây thêm nữa bản thân lại không làm theo ý mình nữa.
Nhìn nàng rời đi Tiêu Nam Hiên khụy xuống đầy đau đớn,tại sao nàng không tha thứ cho y.
"Vương gia xin ngài bảo trọng"
Mạc Song nhìn cảnh tượng này quả thật đau xót,người yêu nhau nhưng lại gây cho nhau hiểu lầm,tính cách của nàng Mạc Song có thể hiểu nhưng quyết định của nàng chỉ có nàng mới tự thay đổi được.
Tiêu Nam Hiên đau đớn khôn xiết,nàng ở trong tầm tay nhưng y lại không đủ sức để giữ lấy,bệnh tình trở nặng đi khiến thân thể không dễ hoạt động,Long Ảnh đỡ lấy y dìu trở về phủ,ánh mắt ngoái nhìn Mạc Song,sẽ là một khoảng thời gian dài xa cách.
Trên mái nhà Hạ Băng Liên ánh mắt nhìn chằm chằm vào y,chỉ mới vài ngày đã thành ra bộ dạng này sao,nếu như yêu nàng tại sao lại tổn thương nàng,nếu chọn cách rời xa nhau thì có lẽ sẽ tốt cho cả hai.
"Hoa đẹp hoa cũng tàn,tình đẹp tình cũng tan"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT