-Chơi đủ rồi. Đi ngủ mai đi học.

Tôi nằm trên chiếc giường nhỏ, anh nói rồi đóng cửa.

Hôm nay, ngày hôm nay có được coi là một buổi hẹn hò không? Chẳng phải tôi và anh đã bắt đầu yêu nhau từ tối qua sao? Tôi áp mặt vào gối, suy nghĩ đôi chút. Tay với điện thoại, bao ngày rồi tôi vẫn không có được pass wifi T.T Tôi lê tấm thân nhỏ bé sang “hang cọp”.

-Nam Phong, cho em pass wifiiii.

Tay tôi vừa cầm điện thoại vừa gõ cửa, hét nhỏ. Anh mở cửa đột ngột, anh túm lấy tay tôi rồi lấy điện thoại:

-Tôi cầm cái này. Về phòng ngủ ngay!

-Ai cho anh lấy hả? Trả em mau! Ki bo không cho pass thì thôi!

Tôi định cướp lại nhưng anh đã dơ tay lên cao, tôi nhảy nhảy cũng chả với tới được. Đành lầm lũi quay về phòng…

23h30′..

Tôi mò ra phòng bếp, mắt nhắm mắt mở lơ đãng.. mở tủ lạnh tìm nước. Tôi vơ vội một chai thủy tinh, dốc hết vào họng… “sao nước cay thế?” tôi nhăn mặt, thè lưỡi.

[Biệt thự họ Trương..]

-Cô ấy chỉ bị sót đường ruột độ 1 do uống lượng cồn quá mức thôi. Uống thuốc rồi kiêng đồ chua, cay một tháng là ổn. À, cô bé này nghiêm cấm không được uống rượu, một giọt nhỏ cũng đủ giết chết ruột của cô ấy đó.

Bác sĩ nhắc nhở Nam Phong, anh khoang tay, mặt nghiêm nghị nhưng thoáng chút lo lắng..

-Aishhh..

Tôi nhăn mặt, tay ôm đầu, mọi thứ xung quanh quay tròn tròn. Tôi trở mình một cách khó khăn, quay sang đã nhìn thấy Nam Phong ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nhìn tôi chằm chằm. Anh đứng dậy, khuôn mặt điển trai gần dí sát vào mặt tôi nhưng tôi đã kịp kéo chăn che đi nửa khuôn mặt, mắt mở to xem anh ấy định làm gì.

-Em định uống rượu thay nước sao?

Hơi thở nhè nhẹ phảng phất hương Bạc Hà mát lạnh làm tôi sực tỉnh, ngồi bật dậy:

-Hề hề.. anh lại đùa em rồi. Mà mấy giờ rồi, mau đi học thôi.

-Em nằm tới nửa ngày trên giường rồi mà tưởng còn sáng sao?

Nam Phong quay về ngồi trên chiếc ghế, tay khoanh trước ngực, chân vắt chữ ngũ, ung dung trả lời tôi. Tôi xoa xoa đầu choáng váng, vậy đúng tôi đã uống rượu thay nước sao….

Đêm hôm trước…

Sau khi dốc cả chai “nước” tôi thấy toàn thân nóng rực lên, mọi thứ xung quanh bắt đầu quay vòng vòng, cố lết về phòng nhưng chỉ tới cửa phòng, tôi đã gục tại chỗ.

Tôi lắc lắc đầu, toàn bộ mọi chuyện là như vậy sao? Tôi vì “nhìn gà hóa cuốc” nên ra thân tàn ma dạ thế này ư? Ngu xuẩn thật.

[Bữa tối, biệt thự họ Trương..]

“Được rồi” Nam Phong trả lời ngắn gọn rồi đặt chiếc 5S xuống bàn, nói:

-Gia Khang gọi.

-Cái gì cơ? Anh Gia Khang á?

Tôi đang hồn nhiên vục đầu vào ăn thì sững người lại, những hình ảnh hôm dạ vũ lại ùa về một cách đáng sợ.

-Cậu ấy nói 8h tối nay tới bar để ăn mừng cậu ấy lên chức ở tập đoàn…

-Lên chức? Tập đoàn?

[Infinity Bar’n’Club..]

Nam Phong gạt chân chống xe, tôi trèo xuống. Một dàn moto bóng loáng dựng sát nhau, kéo dài.

“Hai người đã tới rồi sao?”

Một giọng nói quen thuộc nhưng sao trông anh lạ thế? Tôi đi đằng sau Nam Phong, nhìn Gia Khang. Mái tóc đã nhuộm đen xì, khuyên tai lấp lánh một bên trông rất nam tính. Bên cạnh anh là Katherin. Chị ấy hôm nay thực sự nóng bỏng trong chiếc váy đỏ bó sát.

-Em uống gì?

-Dạ em không uống gì đâu!

Katherin ngồi cạnh tôi, xung quanh còn hơn 5 cô gái nóng bỏng nữa.

…Nam Phong ngồi trên tầng nhưng mắt anh không dời Bảo Nhỉ một giây, cô ấy cứ thử động vào một giọt rượu xem..

-Em thấy sao?

Katherin chốc chốc quay sang hỏi tôi, tôi cứ ngồi thừ dạ vâng. Đây là lần đầu tiên tôi bước vào chốn ăn chơi xa đọa này. Quán hôm nay nghe nói đã được Gia Khang bao toàn bộ. Mấy cô gái nhảy nhót loạn xạ trên sàn, ánh đèn xanh đỏ thì chớp nháy liên hồi khiến tôi mỏi mắt.

Tôi đứng dậy đi ra ngoài…

-Aisshhhhh.. đáng nhẽ mình nên ở nhà!

Tôi hai tay nhét túi áo, miệng lẩm bẩm. Đêm cuối tháng 10 đã lạnh hơn.

-Em không muốn gặp tôi sao?

Âm thanh trầm ấm vang lên. Gia Khang khép hờ cánh cửa, đi ra đứng gần tôi.

-Anh ra đây làm gì? À chúc mừng anh đã… lên chức!

Tôi muốn xóa tan đi không gian ngột ngạt này.

-Em không nhớ tôi à? Dù chỉ một chút?

-Nhớ chứ! Anh là người em hâm mộ nhất mà…

Tôi ngập ngừng trả lời. Cũng mới có một ngày nhưng tôi cũng đã cảm nhận được sự thiếu vắng của anh… tôi quý anh lắm mà.

-Chúng ta nên vào trong thôi.

-Thôi.. em thấy hơi mệt. Em.. em sẽ bắt taxi về trước. Anh nói với anh Nam Phong hộ em nha.

Tôi nhanh chân chạy đi.

[Biệt thự họ Trương..]

Tôi trả tiền taxi, phát hiện ra có một bóng người đứng canh cổng biệt thự. Dũng cảm lắm tôi mới dám tới gần hỏi:

-Chị tìm ai ạ?

-Chị đang đợi chủ căn biệt thự này!

Giọng cô gái này ngọt lịm, nhẹ nhàng.

-Anh Nam Phong đi có việc chưa về!

Tôi đặt li nước xuống bàn, ngồi xuống nhìn chị ý.

-Anh? Em là ai nhỉ?

-Em là bạn g.. là bạn khối dưới của anh Nam Phong. Em ở tạm đây mấy hôm!

Tôi không thể nói ra hai từ “bạn gái” nhưng không thể tự chấp nhận thân phận “người ở”.

-Ra vậy. Nhưng em là con gái mà.. thôi chị hơi nhiều chuyện nhỉ hihi

Chị ấy nhìn tôi dò xét rồi cười nhẹ, khuôn mặt rạng rỡ không kém các hotgirl.. thật đúng là ai quen biết Nam Phong đều là trai tài gái sắc cả.. trừ tôi.

-Chị tìm Nam Phong có việc gì thế ạ?

-À chị quên mất. Chị là Từ Vi, bạn tâm giao của Nam Phong ^^

“Bạn tâm giao” ư? Đầu óc tôi trống rỗng? Vậy từ tối qua, tôi chính thức là kẻ thứ 3, phá đám chuyện tình của đôi trai tài gái sắc nay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play