Sau hôm họp báo, việc đưa Bảo Nhi đi học hầu hết do Gia Khang đảm nhiệm vì anh nói phải cho mọi người tin vào chuyện hẹn hò. Bảo Nhi thì chính thức bước chân vào giới “nổi tiếng” , cũng đồng nghĩa kết bạn với những sự đố kị, ganh ghét,.. của mọi người xung quanh.
[Trường cấp 3 Newton,..]
-Bye em, học ngoan nhé!
Cái giọng người lớn của Gia Khang dặn dò tôi. Tôi mở cửa xe đi xuống rồi vẫy vẫy tay tạm biệt. Xung quanh những học sinh cùng khối và cả khối trên túm năm tụm ba xì xào, dù đã hơn một tuần rồi nhưng chuyện hẹn hò giữa tôi và Gia Khang vẫn đang là vấn đề “nổi cộm”.
[Lớp 10D1,..]
-Cho cậu này, bố tớ mới đi Bỉ có mua mấy hộp socola.
-Dạo này môi hồng thế, cậu dùng loại mỹ phẩm gì vậy?
-…………
Vừa ngồi vào bàn thì những con người từ trước tới nay luôn coi tôi là không khí đã xúm xít vào bàn tôi..
-Được rồi! Thay mặt Bảo Nhi tôi xin cảm ơn nhưng mấy người về chỗ dùm cái đi.. mới sáng ra đã làm phiền người nổi tiếng rồi.
Tiên Tiên vừa vào lớp đã đuổi họ đi về chỗ, nó tọng một viên socola vào miệng rồi nhìn tôi cười hì hì.
-Awwww.. hot girl Trương Minh Anh đang nhận thẻ học kìa.. nhanh lên phòng thầy hiệu trưởng đii..
Mắt Tiên Tiên bỗng sáng quắc lên, nó kéo tôi chạy theo..
[Phòng hiệu trưởng..]
-Em mau chọn lớp đi.
Giọng thầy hiệu trưởng có vẻ hơi kiêng dè, không có tí uy nghiêm thường ngày cả. Trước cửa phòng thầy hiệu trưởng đông nghịt học sinh, ai cũng xuýt xoa vì vẻ đẹp đáng ngưỡng mộ của cô hot girl này. Tiên Tiên kéo tôi chen lấn bằng được để nhìn cận cảnh cô hot girl này..
-Tóc nhuộm tím đỏ, đồng phục đã sửa lại, chiếc clutch Cleopatra giá 100.000 USD, đôi guốc cap toe nhũ bạc của Giuseppe Zanotti. Có thật cô ta đang đi học không vậy?
Mồm con nhỏ Tiên Tiên bắn ra hàng ngàn từ ngữ chuyên ngành thời trang, tôi cũng đã choáng ngợp rồi nhưng không nói ra. Và rồi những học sinh lớp tôi bỗng hú hét lên điên loạn… vì cô hot girl này đã chọn học lớp tôi T.T Trương Minh Anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng thầy hiệu trưởng, vừa ra tới cửa thì cô ta đã nhìn ngay vào tôi với ánh mắt không mấy thích thú.. rồi bước đi, kéo theo đám học sinh lao vào cô ta như đám thiêu thân.
Tôi lay lay tay Tiên Tiên, hỏi nhẹ:
-Hot girl này là ai vậy? Sao nhìn tao kì lạ thế?
Nó quay sang nhìn tôi như người rừng…
“Cái gì cơ? Em gái á?” Tôi xuýt ngã bổ nhào khi nghe Tiên Tiên cho biết danh tính của con nhỏ hot girl kia. Thảm nào, họ Trương này, xài đồ hàng hiệu hiệu hiệu này, trời ạ! Nhưng sao cô ta lại nhìn tôi với ánh mắt đó nhỉ? Khó hiểu thật..
[Trên xe Gia Khang,..]
-Em hỏi chuyện này được không?
Tôi quay sang nhìn anh Gia Khang đang tập trung lái xe. Anh gật đầu một cái rồi tôi mới dám hỏi tiếp:
-Em gái anh Nam Phong là hot girl Trương Minh Anh đúng không ạ? Cô ấy có biết em không, tại sao cô ấy…
Tôi còn chưa hỏi xong thì Gia Khang mặt không có gì khác nhưng anh đưa tay lên má tôi vuốt vuốt rồi nói:
-Đúng vậy. Minh Anh là em gái của Nam Phong, nó chắc chắn biết em là bạn gái anh! Em chỉ cần biết thế thôi, chuyện khác em đừng quan tâm. Em đừng nghe những gì anh nói, chỉ được tin vào những gì anh làm thôi! Hiểu chưa bé con..
Tôi đỏ cả mặt vì hai từ “bạn gái”, mà câu nói cuối của anh có ý gì vậy? Không được nghe mà chỉ được nhìn, chả nhẽ bảo mình mù nhưng đừng điếc à?
[Biệt thự họ Trương..]
-Anh Gia Khang!
Minh Anh vừa nhìn thấy Gia Khang liền chạy ra, ôm vai bá cổ anh mà không để ý tôi đang đi đằng sau. Tôi cũng đang bất ngờ vì sự có mặt của hot girl này.
-Đây là…
Minh Anh nhìn thấy tôi lập tức đảo mắt từ đầu xuống chân, rồi cười một cái đầy ẩn ý. Gia Khang khoác vai tôi, kéo tôi sát vào người anh:
-Đây là Bảo Nhi, bạn gái anh. Hai đứa làm quen với nhau đi, anh đi thay đồ..
-Ơ.. cậu.. bạn.. à tiểu thư Trương đợi tôi một chút. Tôi cũng phải thay quần áo chứ không..
Tôi lúng túng rồi chạy nhanh vào phòng. Minh Anh vẫn chưa hết ngạc nhiên về sự xuất hiện của tôi, cô gọi điện cho quản gia Hàn:
-Bác Hàn, cháu Minh Anh đây! Cô bé Bảo Nhi ở nhà anh Nam Phong là gì vậy?
[Bữa tối, biệt thự họ Trương..]
“Chúc cô cậu ăn ngon miệng.” Bác Hàn hơi cúi đầu, tôi hí hửng nhìn các món ăn, hít hà mùi thơm rồi quay sang nhìn bác Hàn:
-Bác cũng ngồi xuống đây ăn cơm đi ạ!
Bác hơi cười mỉm rồi đi ra khỏi phòng ăn, mặt tôi ngắn tũn lại. Nam Phong thấy thế định giải thích nhưng Gia Khang đã nhanh hơn:
– Bác ý còn có vợ ở nhà đợi ăn cơm. Thôi, em ăn đi.
Tôi cầm đũa lên, mặt băn khoăn không biết nên ăn món gì. Tôi bỗng giật mình khi phát hiện ra trên bàn có một đĩa sushi cá hồi. Trương Minh Anh có vẻ nhận thấy điều gì đó, cô ấy gắp một miếng sushi lên rồi cho vào bát tôi, tôi nhìn miếng sushi rồi lại nhìn lên khuôn mặt xinh xắn đối diện, nghĩ thầm “Sao cô xinh đẹp như vậy mà nỡ lòng độc ác với tôi huhu”. Bây giờ không ăn thì sẽ bị phát hiện ra điểm yếu, còn ăn thì…hậu quả khó lường. Tôi tay hơi run, cầm đũa lên gắp miếng sushi đưa lên miệng, lúc này tôi đang đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt…và miếng sushi đã nằm gọn trong miệng tôi. Tôi nhìn Minh Anh, cô ta nhìn tôi rất vui vẻ.
[Bảo Nhi’s room..]
Ôi mẹ ơi.. tôi nhìn vào trong gương, khuôn mặt tôi đã bắt đầu đỏ ửng lên và không tới 5phút sau, mặt tôi, tay tôi mẩn đỏ những nốt li ti. Tôi chạy nhanh ra lục tìm lọ thuốc dị ứng tôi luôn giữ bấy lâu nay.. nhưng nó hết hạn rồi huhu ToT Tại sao lại ăn chứ? Tôi bỗng lóe lên một ý tưởng..
[Phòng khách..]
-Bảo Nhi không ăn hoa quả sao? Cô ấy kì dị thế?! Ăn xong tót luôn vào phòng, người ở sao bất lịch sự vậy?
Minh Anh đưa quả cherry lên miệng, nói lời trách móc. Gia Khang bỏ ngoài tai, đinh đứng dậy gọi Bảo Nhi nhưng Nam Phong đã đứng lên trước. Anh đành ngồi xuống, nói lại:
-Cô ấy là bạn gái anh nên em đừng coi cô ấy là người ở, tới anh em còn không như vậy! Cô ấy đã dọn dẹp nhanh chóng, cắt hoa quả ra rồi mới vào phòng nên không có gì là kì dị hay bất lịch sự cả!
***
“Cô định đi đâu vậy?” Nam Phong đang cho con Ben ăn. Tôi đang mặc bộ pijama, định lẻn cổng sau mà cũng đụng mặt.. thật đúng oan gia ngõ hẹp mà. Tôi đang nghĩ lí do thì Nam Phong đứng dậy, dí sát mặt vào mặt tôi, tôi hơi dướn người ra sau. Anh ta chả nói chả rằng kéo tôi đi..
[Nhà bác Hàn..]
-Cảm ơn bác.
Nam Phong vừa nhận gói thuốc từ bác Hàn. Anh đưa cho tôi rồi giọng bỗng nhẹ nhàng đi:
-Lần sau không ăn được thì đừng ăn. Em càng ngày càng ngốc đi à? Đừng khiến tôi lo lắng nữa..
Tôi cầm gói thuốc trong tay mà không khỏi kinh ngạc bởi câu nói của Nam Phong.
[Phòng khách,..]
Nam Phong như không có chuyện gì đi vào phòng khách, nhìn cô em gái:
-Muộn rồi. Em về đi không bố mẹ lo.
-Không. Hôm nay, em sẽ ngủ ở đây!
Nam Phong lừ lừ mắt rồi đứng dậy, quát nhỏ:
-Đây là nhà anh! Anh bảo không được ở là không được ở. Em còn ở đây thêm giờ phút nào nữa thì đừng trách anh không nể tình anh em.
Anh bỏ vào phòng, mặc cho cô em gái khó chịu ra mặt, răng nghiến ken két. Gia Khang cũng đứng dậy trước..
Sáng hôm sau..
Tôi mặc đồng phục, nhìn vào gương, các nốt đỏ đã dịu đi chỉ còn hơi hồng hồng. Thật may mắn vì Nam Phong đã đưa tôi gói thuốc.. mà sao anh ấy biết tôi bị dị ứng nhỉ? Tôi nhìn đồng hồ trong điện thoại rồi nhanh chóng quên béng câu hỏi tự đặt ra, ra khỏi phòng.
[10D1..]
Vừa tới lớp, tôi đã thấy nhóm Mai Linh ngồi nói chuyện với Minh Anh. Vậy là Minh Anh học lớp tôi thật. Tôi định cứ lẳng lặng đi vào nhưng đã bị lọt vào tầm mắt của hot girl. Trong lòng tôi vẫn tự dặn, cô ta cũng là quái vật y hệt anh cô ta.
-Ô.. Vũ Bảo Nhi người yêu của hot boy Gia Khang đây mà. Hóa ra cô học lớp này à?
Cái giọng như thể tôi là học sinh mới chứ không phải cô ta. Lại còn nhấn mạnh từ “người yêu” nữa chứ, Mai Linh cùng mấy nhỏ nữa lại quắc mắt nhìn tôi. Tôi mỉm cười rất tươi dù bản thân không hề muốn:
-Ừ tớ học lớp này từ khi mới vào trường. Rất vui khi học chung lớp với hot girl Minh Anh.
Tôi cảm thấy mình càng ngày càng gan lì hơn, tôi lướt qua Minh Anh đi về chỗ trước ánh mắt ngưỡng mộ của Tiên Tiên. Nó thì thầm:
-Oaaa.. mày giỏi quá!
[Căng tin, trường Newton..]
Hôm nay Bảo Minh đã trở về lớp sau chuỗi ngày nghỉ dài đằng đẵng…
-Ăn kem nhaa :3 Hôm nay tui khaooo
Tôi đứng dậy, nhìn hai đứa bạn mà hớn hở nói. Chúng nó thấy tôi mở hầu bao nên liệt kê gần đủ món trong căng tin này T.T Tôi đang đợi đồ ở quầy thì Minh Anh cùng Mai Linh xuất hiện, thật xúi quẩy.
-Oh! Lại gặp cô rồi.
Minh Anh hôm nay diện một chiếc váy ngắn ngủn để lộ đôi chân trắng nõn dài thẳng tắp, đôi guốc 7phân màu đỏ nổi bật cùng tông màu tóc được uốn xoăn đuôi. Và rồi.. một cái vấp chân đầy chủ ý mà đến thật, chai nước trên tay cô ta đổ thẳng vào bộ đồng phục của tôi. Bảo Minh và Tiên Tiên cũng đã chứng kiến hành động của cô nàng, hai người đó xô ra. Tiên Tiên cũng diễn lại cảnh đó, lần này… Minh Anh ướt một mảng áo váy. Cả căng tin ồ lên… Tôi đang lau lau thấm thấm áo đồng phục thì thấy vậy, lòng tốt đưa cho Minh Anh tập giấy ăn nhưng mẹ ơi… tôi đưa tập khăn ướt ToT Minh Anh vừa rút một tờ ra lau thì vết ướt lan ra nhiều hơn. Cô ta vén tóc ra sau, ngửng lên nhìn tôi với ánh mắt ngút lửa đỏ. Minh Anh cầm tay tôi rất mạnh khiến tôi thấy đau điếng, Bảo Minh định ra tay nhưng bị Tiên Tiên ngăn lại:
– Bây giờ, cậu mà xía vào thì Bảo Nhi càng bị tổn thương thôi..
Minh Anh xiết chặt cổ tay tôi, đẩy một cái. Ôi cái mông của tôi huhu, tôi xoa xoa cổ tay, miệng thầm thương cái mông. Rồi ai đó xuất hiện làm cả căng tin sững sờ, ai cũng mắt mở to nhìn tôi. Và mùi hương đó, nhẹ nhẹ nhưng lại rất dễ gây cảm giác đê mê và nhung nhớ…
Nam Phong một tay đút túi quần, một tay cầm cánh tay tôi kéo lên trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Minh Anh cứng miệng không nói nên câu:
-Anh..anh..anh làm gì vậy?
Nam Phong dùng đôi mắt lạnh hết mức nhìn cô em gái, Minh Anh dậm dựt chân tay rồi đi qua anh và tôi, không quên tặng một tia nhìn sắc lém. Tôi quay sang Nam Phong, vẫn khuôn mặt đó nhưng sao từ tối qua, nó đã có cảm tình với tôi hơn nhiều.
-Em..cảm..ơn
Tôi vơ đống đồ ở quầy, kéo Tiên Tiên đi theo.
– Sướng nhaa.. mà tao thấy Nam Phong có cảm tình với mày hay sao ý :///
Tiên Tiên bốc miếng snack lên rồi nói. Tôi không nói ra nhưng qua hành động cũng cảm nhận thấy thế.. hay tại anh ta đã quá ác độc nên giờ làm việc thiện đền bù nhỉ? Chắc vậy!
[Hết tiết,…]
Tôi như mọi ngày vẫn đợi Gia Khang ở cổng.. nhưng 10′..20′..30′ trôi qua mà không thấy anh.
#Brừn..#Brừn..#Brừn
Tiếng động cơ moto, một chiếc moto dòng Monster đen tuyền dừng trước mặt tôi. Chiếc moto này làm tôi thấy quen quen nhưng cũng rợn rợn.. Cầm lái là một thanh niên đội mũ bảo hiểm kín mít và:
-Lên xe!
Thanh niên ném tôi một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng, tôi lớ ngớ đỡ lấy chiếc mũ rồi nhìn anh ta thăm dò..
-Cho tôi hỏi anh là ai thế? Tôi có quen..
Thanh niên lật chiếc kính bảo hiểm lên, khuôn mặt không nhầm được với ai.. Nam Phong.. chính hắn.
-Quen quen chứ! Quá quen!
Tôi đội luôn mũ bảo hiểm vào để che đi khuôn mặt thộn của tôi.. đần quá.. cái xe này chính là chiếc xe tôi đụng phải đây mà ToT Oan gia oan giaaaaaaa
Tôi trèo lên xe một cách khổ sở.
-Bám chắc.
Vèoooo.. tôi vừa vặn vẹo để ngồi cho chắc thì anh nắm tay ga phóng làm tôi lao về phía trước, tay vô thức.. mà không.. phải là vô duyên, ôm chặt lấy eo của anh, cả người tôi rúm ró dựa vào lưng anh mà không ngại ngùng…
Tới nhà…
-Ơ.. mà hôm nay anh Gia Khang bận gì ạ?
Tôi vừa cởi mũ ra trả Nam Phong thì hỏi ngay hỏi liền về Gia Khang. Anh lạnh lùng buông một câu:
-Bố nó về nước.. tôi không ăn cơm nhà.
Rồi anh phóng vèo đi, tay tôi vẫn cầm chiếc mũ bảo hiểm trong trạng thái ngỡ ngàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT