Tôi nằm bẹp trên giường, tay vỗ vỗ vào cái đầu đang đau như búa bổ. Rồi chỉ trong 5s, đầu tôi như một đoạn phim sử dụng hiệu ứng slow-motion, tất tần tật…không sót một lời nói hay hành động nào của tôi tối qua. Và tôi bắt đầu sợ hãi khi nhận ra tôi đã đắc tội với Nam Phong…
#Cốc #Cốc
Tôi kéo chăn chùm kín đầu. Nam Phong bước vào phòng, tiếng chân nghe rất dứt khoát. Tôi vẫn im re nằm trong chăn, Nam Phong ngồi xuống giường, kéo chăn của tôi xuống:
-Hôm nay em nghỉ. Anh nhắn tin cho cô Mai Mai gì đó rồi!
-SAO ANH BIẾT SỐ CHỊ ẤY?????
Tôi bật dậy, mặt tỏ vẻ tức giận.
-Cô ta đưa anh tối qua.
-Anh dám nói thẳng thế sao?
-Thế em muốn anh nói dối?
-Không…ý em là…
-Em mau mau ra phòng khách đi. Em nhiều tội lắm đấy!
Tôi thay bộ đồ stitch hồng rất ngộ nghĩnh đi ra phòng khách. Thấy tôi vừa đi ra, Nam Phong ngồi ở bàn ăn gọi tôi:
-Em ăn sáng đi.
Tôi lúi húi kéo ghế rồi ngồi xuống, mắt long lanh, tay xoa xoa vào nhau:
-Huhu em biết lỗi rồi. Em sẽ làm mọi việc để anh hết giận!!! Em thề sẽ không bao giờ làm gì cho anh giận nữa!!! Anh tha lỗi cho em nhaaaa
-Em hối hận rồi sao?
-Anh đừng lạnh nhạt với em.. em sợ lắm huhu
-Anh lạnh nhạt với em? Cả tối qua anh đưa em về, vất vả lắm mới cho em đi ngủ được rồi sáng nay lại dậy làm bữa sáng cho em! Em quên “chức vụ” của mình trong nhà này rồi sao?
-Chức vụ? À… em có quên đâu? Bây giờ anh muốn em làm gì em cũng làm tất!
-Làm tất cả?
-Làm tất…
Nhìn khuôn mặt Nam Phong có chút gì đó mờ ám khiến tôi chột dạ, phát hiện ra lỗi lầm trong câu nói. Nhưng nói rồi làm sao rút lại được, đành cười trừ, tôi nói:
-Tất cả trong phạm vi có thể!
-Vậy em mau mau đi thay đồ đi. Hôm nay em là vật sở hữu của anh! Anh đi đâu em đi đấy, bảo gì phải làm ngay và tuyệt nhiên, không được cãi!
Nam Phong đứng dậy, ra lệnh. Mặt tôi ngắn tũn lại, chẳng biết nên cười hay nên mếu. Vật sở hữu? Không cãi?
“Thôi! Chỉ một ngày thôi..cố lên Bảo Nhi”- tôi tự khích lệ bản thân, ăn nhanh bữa sáng rồi đi thay đồ.
[Jenny Hair Salon..]
-Ôi khách quý khách quý.
Một chị gái xông xáo chạy ra khi Nam Phong kéo tôi vào salon. Lúc trên đường, anh nói tôi đã quá nổi trội với mái tóc này rồi nên bắt tôi đi “sửa sang” lại đầu tóc.
-Hãy làm tóc cho cô ấy!
-Đây là Bảo Nhi, bạn gái tin đồn của anh sao?
-Bạn gái tôi. Mau làm đi.
-Được rồi. Làm gì nóng!!!
7tiếng sau…
-Em trông xinh hơn đấy!
Nam Phong vừa nhìn thấy tôi đã khen khiến tôi hơi đỏ mặt. Tôi nhìn vào trong gương, đúng là có sự khác biệt với lúc ban đầu. Từ tóc ngang vai xoăn sóng nhỏ nhuộm màu hạt dẻ, phẩy light tím. Bây giờ là một mái tóc thẳng cụp đuôi, màu nâu trầm, mái lưa thưa. Trông giản dị mà lại thu hút, nó rất hợp với tôi. Tôi thấy Nam Phong cũng đã có chút thay đổi, vẫn là kiểu đầu undercut đang thịnh hành nhưng từ ánh đỏ, anh chuyển đen toàn tập.
****
-Chúng ta tới đây làm gì?
Làm tóc xong đã là đầu giờ chiều, cứ ngỡ sẽ được về nhà ngủ một giấc nhưng đâu phải, Nam Phong đưa tôi tới Royal City. Nam Phong kéo tôi theo, trả lời:
-Em muốn có ăn trưa?
À. Tôi bất ngờ phát hiện ra đã quá trưa mà tôi chưa có gì nhét vào bụng. Mặt tôi giãn ra, cười cười bám lấy Nam Phong.
****
-Em no quá rồi!!!
-Vậy phải lao động cho tiêu đi!
Nam Phong nhìn tôi rồi nói. Nói là làm, Nam Phong kéo tôi vào siêu thị…
-Aaa trong phim, anh phải đẩy xe còn em chọn đồ. Sau chúng ta lại làm ngược thế này???
Tôi đẩy xe đựng đồ lững thững theo sau Nam Phong. Nam Phong nhìn tôi rồi vứt 5 hộp bơ tươi vào xe:
-Em nhớ chuyện sáng nay chứ?
-Không cãi. Anh tiếp tục đi, em cá rằng anh sẽ phải đẩy xe, dù chỉ một lần.
.
.
.
.
.
.
-Aaa anh Nam Phong kìa. Thật là mẫu bạn trai hoàn hảo. Chị Bảo Nhi thật sướng! Ghen tị quáaaa
-Anh ấy với chị Bảo Nhi đi siêu thị với nhau trông giống một cặp sắp cưới nhau ý!
Nghe mấy lời bàn tán của mấy đứa học sinh cấp 2, tôi cười âm thầm trong bụng. Quay lại nhìn Nam Phong đang đẩy xe, tôi càng buồn cười hơn. Chẳng là lúc ở gian bán bánh kẹo, tôi bỏ xe, nhảy tót lên vơ một đống kẹo khiến Nam Phong phải giữ xe hộ. Rồi tôi cũng nhân tiện “đảo” trật tự về đúng quy luật phim Hàn Quốc.
-Hahha may cho anh. Lúc đó em mà đẩy xe thì anh sẽ lên báo với dòng tite đỏ chói “Sự thật phũ phàng về nóng boy Trương Nam Phong”.
Tôi ngồi yên vị trong xe, nhìn xa xăm rồi nói giọng đầy châm chọc. Nam Phong nhổm sang làm tôi giật mình, co rúm người tựa sát vào lưng ghế.
-Em có nhớ được việc lên xe phải thắt dây an toàn hộ anh không? Anh không muốn phải nói chuyện với mấy anh công an!
Nam Phong cằn nhằn, tay thắt dây an toàn cho tôi. Mùi bạc hà pha chút nho mới thu hút làm sao. Tôi bỗng thấy tim đập nhanh hơn, tôi đã thấy được mức độ tình cảm tôi dành cho anh ngày một tăng lên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT