-Con bé này. Cô dặn em bao nhiêu lần rồi hả. Bỏ cái tật vô tư đó đi. Làm tội các bạn và thầy cô đi tìm.
Cô cốc vào đầu tôi. Rồi quắc mắt sang thầy Phan ( thầy giáo 11D1), quát:
-Thầy dạy học sinh kiểu gì vậy? Đến đường cũng không nhớ thì đi theo làm gì? Đi theo con bé này để lạc cùng à?
Gia Khang từ khi về trại không nói lời nào cả. Anh ấy cứ buồn buồn sao ấy. Tôi đưa anh chai nước, nhỏ giọng:
-Anh uống đi. Cô em nói thế thôi chứ không có ý trách mắng hay gì đâu. Anh đừng buồn.
Anh ấy nhìn tôi, giọng lạnh đến đột ngột:
-Em đừng quan tâm tới anh nữa. Anh xin lỗi vì đã không giúp gì em.
Anh nói rồi đi về phía Minh Anh. Tôi thì sững sờ luôn. Nam Phong từ đâu đi ra ngồi cạnh, lấy chai nước từ tay tôi.
-Em điên không?
-Này nhé! Anh vừa vừa thôi. Đừng có mà tưởng…
-Tưởng gì?
Tôi không biết trách anh điều gì đây. Anh cứu tôi mà.. chết mất.
-Tôi làm ơn mắc oán. Em không cảm ơn tôi câu nào mà còn định trách móc tôi sao?
Anh dí sát vào khuôn mặt đang ngơ ngác của tôi. Tôi nhớn người ra sau, miệng lắp bắp:
-Anh.. em cảm ơn.
Nói rồi tôi chạy ra chỗ Tiên Tiên luôn. Anh uống nước, nhìn theo dáng chạy của tôi, tay đập đập vào túi áo – nơi đang giam giữ điện thoại của tôi.
-Tao thấy Nam Phong thật lòng với mày đấy…
Tiên Tiên ngập ngừng nói. Bảo Minh cũng nhìn tôi như khẳng định thêm cho câu nói của người yêu.
-Sao mày biết? Tao cũng định hỏi mày vài điều đây.
-Lúc không thấy mày, anh ấy ra hỏi tao mà giọng gấp gáp vô cùng. Anh ấy bắt mọi người đi vào rừng để tìm mày cả tìm thấy mày thì phải kêu lớn tên anh ấy lên. Xong suốt đoạn đường khi chưa tách ra đi riêng, anh ấy chỉ gọi đúng tên mày mặc dù biết cả Gia Khang cũng biến mất.
Tôi bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn, thế quái nào. Bản thân tôi cũng kì lạ lắm.. lúc kêu Gia Khang gọi điện, không phải gọi Tiên Tiên hay ai khác mà lại là Nam Phong, xong tới lúc nghe thấy tiếng vang, cái tên Nam Phong hiện lên đầu tiên trong đầu tôi để rồi khi thấy anh thì mừng tới phát khóc, chạy thẳng tới anh và ôm chặt như sợ mất. Chẳng nhẽ… tôi thật sự yêu Nam Phong? Đó không chỉ phải là cảm xúc nhất thời?
-Các em ăn rồi, bây giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi trước khi đi nghỉ. Ai chơi thì ở lại..
Thầy Phan đang hí hửng phát động trò chơi thì hầu hết học sinh đứng dậy về trại hết. Bàn ăn giờ đây còn tôi, Nam Phong, Tiên Tiên, Bảo Minh, Gia Khang, Minh Anh và Mai Linh.
-Vậy các em chơi gì thì chơi. Tôi về ngủ đây.
Thầy chán nản nói tiếp rồi đi về trại. Cô giáo tôi thì không biết đi đâu mất tăm từ cuối bữa ăn rồi.
-Chúng ta chơi “Thách hay Trả Lời” nhé.
Mai Linh lên tiếng. Tôi thì ham chơi trò chơi tập thể lắm nên hồ hởi:
-Nghe hay đó. Chúng ta chơi trò đấy đi…
-Thách hay trả lời.
Gia Khang xoay chai chỉ đúng vào tôi ngay từ lượt chơi đầu.
-Trả lời đi.
-Em yêu tôi hay Nam Phong?
-Nam Phong.
Tôi trả lời rất nhanh nhẹn nhưng khi não bộ ngưng để suy nghĩ thì tôi mới ớ ra. Tất cả mọi người xung quanh nhìn tôi bất ngờ, Nam Phong thì nhìn chằm chằm.
-Vậy ư?
Gia Khang nói nhỏ rồi ra khỏi bàn, về trại.
-Tốt lắm Bảo Nhi. Cô làm hỏng mọi thứ!
Minh Anh đứng dậy, đặt mạnh chai nước xuống bàn rồi quay ngoắt lạ, chạy theo Gia Khang. Mai Linh nhìn Nam Phong tiếc nuối rồi cũng đứng dậy về trại. Tiên Tiên cười lớn rồi kéo Bảo Monh đi nốt, để còn mình tôi với Nam Phong. Nam Phong bật cười, tay khoanh trước ngực:
-Em yêu tôi tới vậy sao?
-Anh.. thật ra thì.. em mới nhận ra thôi.
Tôi lấy hết can đảm hôn chụt vào má Nam Phong rồi chạy nhanh về trại mà Nam Phong dựng lên ban nãy…
“Thật không ngờ..mình vừa làm trò biến thái gì vậy?” tôi lôi chăn gối mang từ nhà đi ra để chuẩn bị đi ngủ. Tôi muốn vùi đầu đi ngủ trước khi Nam Phong lôi ra làm trò gì đấy mà không ai đoán trước được.
Tiếng phéc mô tuya cửa trại kêu rẹt rẹt, tôi đang chùm chăn kín đầu thì chui mỗi đầu ra, thấy anh.
-Em định độc chiếm trại của tôi sao?
-Anh vào đây làm… làm gì?
Tôi bật ngồi dậy, chăn quấn kín người. Anh nhìn tôi rồi cũng lôi chăn gối ra trải. Anh làm xong thì nằm ra. Một tay để trên bụng, tay kia để dưới đầu.
“Eo ôi, đến cái dáng nằm của anh ấy cũng như kiểu siêu mẫu nam đang tạo dáng chụp ảnh vậy.” Tôi giật mình sợ hãi cái suy nghĩ của mình, tôi yêu anh nhưng không tới mức nhìn cái gì của anh cũng đẹp, cũng tốt! Mà cái tình yêu mới chớm nên anh còn “xấu” lắm! Tôi lắc lắc đầu đứng dậy đi ra ngoài nhưng bị anh lên tiếng cản:
-Em định đi đâu vào giờ này?
-Em sang bảo Bảo Minh sang đây ngủ cùng anh. Em ngủ với Tiên Tiên.
-Được rồi. Nhưng trước khi đi ra đây tôi nói nghe cái này!
Anh vẫn nhắm mắt, vẻ lười biếng lộ ra. Tôi vì muốn thoát nhanh nên tiến lại gần. Vừa ngồi xuống, Nam Phong bất ngờ xoay người, tay kéo tôi nằm sát vào ngực anh. Tôi sợ tới há miệng luôn!
-Đi ngủ. Em chống cự là tôi làm quá lên đó… em hiểu chứ?
Tôi ngước lên, cái khuôn mặt mà đôi khi tôi muốn xé nát đang ở kề cạnh tôi. Khuôn mặt này đẹp, lông mi dài, đôi môi hồng không khác gì con gái, lại còn cái mũi tây cao đúng chuẩn nữa. Tôi có đẩy có chống thì cũng không thoát nổi “móng vuốt” của anh nên đành nằm im. Tôi mới chợt nhớ… đây là lần thứ hai nằm trong vòng tay anh, cảm giác lần này khác lần trước… nó không phải sợ sệt, căm ghét anh nữa. Lần này là sự ấm áp, yêu thương tới kì lạ. Cả người anh nằm nghiêng, tay ôm chặt tôi. Tôi nằm mãi cũng buồn ngủ, hồn nhiên dụi dụi đầu vào ngực anh rồi vòng tay ôm anh ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau…
Tôi bỏ chăn sang một bên, tay gãi gãi đầu, mắt thì kèm nhèm dỉ mắt. Anh vẫn đang nằm bên cạnh, nhìn hoàn toàn khác lúc thức, vô cùng thánh thiện. Tôi nhẹ nhàng đi ra ngoài, tay cầm theo bộ đồ cá nhân. Bên ngoài sáng lắm rồi nhưng chưa thấy có ai thức dậy. Tôi hí hửng nhảy chân sáo về hướng nhà vệ sinh của khu resort bên cạnh.
-Bảo Nhi kinh thật. Đêm qua ngủ cùng anh Nam Phong đấy.
-Mày đừng có dại mà dây vào nó. Ngoài anh Nam Phong, anh Gia Khang cũng có tình cảm với nó hay sao ý!
-Có mà điên.. dây dưa vào nó có ngày toi. Mà cũng buồn cười, nhìn nó ngố ngố khờ khờ, ai ngờ tầm ngẩm tầm ngầm… nguy hiểm quá.
-Mà tối qua thấy bảo nó còn lớn tiếng thừa nhận yêu anh Nam Phong trước lời gần như tỏ tình của anh Gia…
”Xoạch”
Tôi đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nữ, nghe hết cuộc nói chuyện của hai đứa con gái lớp tôi mà rơi cả đồ xuống đất. Hai đứa nó đi ra thấy tôi đã chạy một đoạn xa….
-Huhuhuhuhuhu
Tôi ngồi co gối ở cạnh một con suối nhỏ gần khu cắm trại, hộp đồ cá nhân kê cằm. Tôi khóc lớn. Sao tôi bị mọi người ghét tới vậy? Tôi làm gì mà bị coi là người không nên dây dưa, nguy hiểm? Thật vô lý quá! Tôi khóc càng lớn hơn.
-Mới sáng ra em làm trò gì vậy hả? Ồn ào nó quen.
Giọng trầm lañ vang lên. Tôi quệt nhanh dòng nước mắt, anh ngồi xuống cạnh tôi.
-Ai trêu em?
-Chả ai.
-Thế sao khóc?
-Tại anh huhu tại anh hết huhuhu
Tôi quay sang anh, nước mắt lại trào. Tôi tay đấm liên tục vào người anh. Tay tôi bị anh giữ lại, anh kéo tôi vào lòng, tay ôm rồi vỗ về:
-Rồi. Anh có lỗi. Em đừng khóc nữa! Anh sẽ không bao giờ khiến em khóc vì anh nữa.
Tôi mặt áp vào ngực anh, khóc hệt một đứa trẻ. May mà chỗ này không ai biết nên tôi được tựa vào anh mà khóc thoải mái. Những lời anh nói tôi đều ghi nhớ, nó khắc sâu vào con tim mới biết yêu của tôi.
-Ôi chán quá. Vậy là hết dã ngoại rồi.
-Bye cây cối! Tao về đây.
-Đi uống nước lúc về nha!
Tôi ôm balo vẫn còn mấy gói snack bên trong, đứng cạnh Nam Phong đang cất trại vào cốp. Các bạn ai nấy đều vui vẻ và có chút luyến tiếc chuyến đi này. Tôi thì cứ ngơ ngơ nhìn anh Gia Khang đang thu dọn đồ cùng Minh Anh. Gia Khang từ tối qua đã cư xử rất khác với tôi. Anh tránh tôi, không quan tâm tôi nữa! Tôi tham lam quá sao? Hay những điều sáng nay tôi nghe được đều là nhận xét đúng về con người tôi? …
[Trước cổng biệt thự họ Trương..]
-Em..
Nam Phong dừng xe trong sân nhà. Anh quay sang định kêu Bảo Nhi vào nhà nhưng cô đang ngủ rất ngon. Sao cô hồn nhiên tới vậy? Khóc cười hồn nhiên, cô ôm balo trong tay mà vẫn ngủ ngon rất ngon. Anh cười nhẹ, mở cửa bước xuống. Mở cửa xe, anh nhẹ nhàng bỏ chiếc balo hồng sang một bên, bế cô ra khỏi xe và vào nhà.
-Cậu chủ…
Bác Hàn vừa lên tiếng, anh đã ra hiệu trật tự rồi đưa Bảo Nhi về phòng.
[Phòng khách…]
-Cậu chủ. Hôm qua ông chủ đã thu mua công ty nhà Bảo Nhi rồi.
-Cái gì?
-Mới được mẹ kế của Bảo Nhi kí. Còn cần phải có một giấy tờ chủ quyền mà Bảo Nhi cầm thì mới chính thức thuộc về chúng ta.
-Khi nào Bảo Nhi dậy, ông nấu gì cho cô ấy ăn. Tôi đi có việc.
Anh chau mày, giọng có phần giận giữ. Anh cầm chìa khóa xe và ra khỏi nhà…
[Trụ sở UBS…]
-Tổng giám đốc. Chủ tịch đang họp.
Cô thư kí đứng dậy, cản Nam Phong. Anh lừ mắt một cái rồi mở toang cửa phòng họp đi vào.
-Công ty chúng ta cần mở thêm…
-Tất cả ra ngoài hết cho tôi.
Nam Phong cắt ngang cuộc họp, cô thứ kí thì đứng ngoài sợ sệt. Mọi người trong phòng họp từ các cổ đông tới trưởng phòng đều răm rắp nghe theo lệnh của C.E.O trẻ tuổi. Chưa đầy 5 cái chớp mắt, phòng họp rộng lớn chỉ còn hai người là bố con ruột nhà họ Trương bị ngăn cách bởi chiếc bàn gỗ dài, ông Vương thì ngồi yên trên ghế, xoay lưng lại với Nam Phong đang tỏa ra làn khí nóng hừng hực. Anh gào lớn:
-Ông làm trò gì vậy? Ngân hàng đi thu mua công ty thời trang để làm gì?
-Ta làm gì, con không liên quan.
-Ông sẽ không làm được đâu. Tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn làm gì liên quan tới nhà họ Vũ thì cũng là làm gì tôi.
Anh quay đi, ra khỏi phòng họp.
[Biệt thự họ Trương..]
Tôi bị cơn đói bụng đánh thức vào lúc tầm hai, ba giờ chiều gì đó. Tôi lồm cồm bò ra khỏi giường, ra ngoài kiếm đồ ăn…
-Ee.. sao nhiều đồ ăn ngon vậy anh không gọi em? Cả bác Hàn nữa!
Tôi nhanh nhẹn kéo ghế cạnh Nam Phong ra rồi ngồi xuống, khoanh tay trước ngực. Trên bàn có tới hai hộp pizza cỡ lớn, hộp gà rán và khoai tây chiên đầy ự làm tôi chảy nước miếng.
-Bác Hàn ghét ăn đồ này nên đã về nhà rồi. Còn em thì tôi không gọi! Để em ăn hết của tôi à?
-Hứ ai thèm… nhưng mà bụng anh không chứa được hết từng này đồ ăn đâu ^^ vậy nên em sẽ giúp anh gánh ít nhất một nửa chỗ này.
Tôi nói, tay cầm một miếng pizze đầy pho mai lên cắn một miếng. Sao nó ngon quá! Có lẽ do tôi đang đói.. cứ thế tôi ăn gần hết một chiếc pizza và hai cái đùi gà rán to bự chảng.
-Em no chưa?
-Dạ rồi ^^
-Vậy dọn đi.
Nam Phong đã dừng ăn từ lâu rồi nhưng vẫn cứ ngồi nhìn tôi. Anh nói xong mà lạnh lùng bỏ đi, để tôi với một đống hộp và xương xẩu.
-Aaa Ben ăn đi nha. Tao dành mày một cái đùi gà đó!
Tôi xé nhỏ thịt rồi cho vào bát của Ben. Như mọi khi là nó ăn tới ăn nhưng hôm nay cứ nằm bẹp dí trong chuồng, đưa mắt nhìn tôi rồi lại nhắm mắt. Tôi chạy ra nhấc nó lên thì thấy nó chẳng phản ứng gì thì bỗng thấy lo lo. Tôi kêu Nam Phong..
[Animals care hospital..]
-Nó bị trầm cảm thôi.
-Trầm cảm ý ạ?
Tôi hết sức ngạc nhiên khi bác sĩ thú y nói về bệnh tình của Ben. Chó mà cũng trầm cảm sao?
-Đúng vậy. Có thể do chủ ít nói chuyện hoặc bị các con cùng loài hắt hủi. Nhưng do nguyên nhân đầu là nhiều hơn…
Nghe xong dặn dò của bác sĩ, tôi và Nam Phong bế Ben ra xe để về nhà.
Trên đường…
-Ben à! Từ nay sau giờ học, chị sẽ dành ra 1 tiếng để chơi và nói chuyện với em nhaaaa Thích chưa ^^
Tôi xoa xoa đầu Ben, nó đặt đầu trên đùi tôi rồi ngủ. Nam Phong thì tạp trung lái xe hết mức. Chả hiểu từ lúc chiều mặt anh đã như đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng vậy!
-Bảo Nhi.. anh hỏi em vài điều được không?
-Được ạ.
Tôi ngồi trên thềm gỗ đung đưa chân. Anh bắt đầu đặt ra câu hỏi:
-Trước khi bố em mất, ông ấy có đưa cho em giấy tờ gì không?
-Có! Cả một tệp luôn nhưng hồi đó em còn bé nên em đã gửi nhờ anh Tuấn – luật sư riêng của bố em.
-Vậy sáng mai chúng ta đi gặp bác ấy và lấy lại giấy tờ đó. Em đủ tuổi để tự cầm nó rồi.
Anh nói xong đứng dậy, cũng kéo tôi vào trong nhà.
[Trường Newton..]
-Cuối giờ đi xem phim nha!
Tiên Tiên quay xuống rủ rê tôi.
-Hôm nay không được, tao đi có việc rồi.
Tôi trả lời, tay gập mấy tờ giấy cô Lan Anh nhờ viết để đi nộp…
-Cô!
-À ừ. Cảm ơn nhaaa yêu cưng quá :3
Cô cầm tập giấy, chu mỏ lên thơm gió tôi. Tôi cười cười rồi quay trở về lớp…
Trên đường về lớp…
-A! Anh Gia Khang. Anh đi đâu..
Tôi thấy anh Gia Khang liền reo lên. Nhưng như một người xa lạ, anh đi qua tôi, không cười không nói… Tôi dừng bước, trong đầu xoay vòng vòng. “Mình làm gì sai nhỉ? Anh bị làm sao vậy chứ?”.
-Đó là do em. Từ chối tôi một cách thẳng thừng.
Gia Khang bước từng bước, anh lẩm nhẩm câu nói. Gia Khang đã khác xưa…
[Cuối giờ…]
Từ khi Nam Phong và tôi dính tin đồn yêu nhau, anh đã có thể “dừng” xe ở cổng trường. Tôi mở cửa xe bước vào trước nhiều ánh mắt ngưỡng mộ..
-Em sao vậy?
-Không sao ạ.
Tôi lắc lắc đầu, nhìn ra ngoài. Anh bỏ một tay ra khỏi vô lăng, cầm lấy tay tôi.
-Có chuyện gì?
-Tại sao anh Gia Khang lại cư xử như thế với em?
-Em đừng bận tâm tới cậu ta.
-Nhưng…
-Không nhưng nhị gì hết. Em hãy cứ nghe lời tôi đi.
Tôi đành ngậm ngùi. Tôi quả rất muốn biết tại sao anh Gia Khang lại như vậy nhưng suy đi tính lại, có lẽ do tối hôm trước, tôi “từ chối” anh.
[The Kafe..]
-Anh ấy kia kìa.
Tôi chỉ về phía anh Tuấn – luật sư riêng của bố tôi. Nam Phong với phong thái của một C.E.O, bước về hướng đó với bao ánh nhìn đang vây quanh. Tôi thì lụi thụi đi đằng sau..
-Vậy là giờ em muốn lấy lại giấy tờ tập đoàn?
-Vâng.
Tôi gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện nhưng trên thực tế, cả cuộc nói chuyện toàn là Nam Phong đứng ra nói. Anh Tuấn nhìn sang Nam Phong:
-Tôi thì không tin tưởng cô nhóc này đâu. Nhưng nếu có cậu thì tôi yên tâm rồi. Tôi cũng đã biết về chuyện thu mua, bà Kim cũng điện cho tôi vài lần để đòi giấy tờ nhưng tôi cương quyết không trao trả. Đây cậu cầm lấy.
Anh Tuấn đặt lên bàn một tệp giấy được bọc kín. Chuyển sang bên Nam Phong.
-Cảm ơn anh.
Nam Phong cầm tệp giấy đứng dậy, anh Tuấn cũng đứng dậy. Riêng tôi vẫn ngồi ăn nốt kem trong cốc cookie…
[Biệt thự họ Trương..]
-Chuyện thu mua là chuyện gì thế anh?
Tôi ngồi xuống ghế thở. Hôm nay là ngày gì nóng thế, căn biệt thự này luôn bật hệ thống điều hòa 24/24 mà sao tôi vẫn túa mồ hôi như thường. Nam Phong xoa xoa đầu tôi rồi nhắc nhở:
-Em không cần bận tâm. Hôm nay nóng, tối nay tôi đưa em đi chỗ này.
Tôi thấy anh cứ thích lấp liếm đi câu hỏi của tôi thế nhỉ? Có chuyện gì sao?
7h tối…
-Đi đâu vậy? Em thực lòng không muốn ra ngoài chút nào.. nóng lắm.
Tôi ngồi trong xe oto, than vãn với anh. Anh cười rồi nói:
-Đi chỗ này mát ngay!
Xe Nam Phong dừng trước cổng Royal City. Tôi đã tới đây một hai lần gì đó với hai đứa bạn rồi…
-EM KHÔNG BIẾT CHƠI TRÒ NÀY ĐÂU HUHU
Tôi gần như thét lên khi anh dẫn tôi vào khu trượt băng. Lần trước đi với Tiên Tiên cả hai đứa đều sợ không dám chơi…
[Royal City, sân băng..]
-Đi kiểu gì nhỉ?
Tôi cầm hai chiếc giầy trượt ngồi xuống ghế. Nhìn mọi người xung quanh đều xỏ vào dễ dàng mà sao tôi thấy khó dữ?
-Em chưa xong sao?
-Em không biết đi giầy này…
Tôi nói với âm lượng cực nhỏ. Nam Phong chau mày rồi quỳ một chân xuống, tay cầm chân tôi xỏ vào một bên giày. Khỏi cần nói, với vẻ lạnh lùng công tử của anh từ khi bước vào đã làm say đắm bao nhiêu người ở sân băng này rồi. Giờ còn hành động rất ga lăng mà đáng yêu này nữa.. mọi người xung quanh nhìn tôi “hâm mộ”, ánh mắt ước ao tôi là họ. Tôi thì ngượng tới chín mặt, ai đời để người khác đi giày cho mình.. quá quê luôn.
-Em lấy cái đó làm gì?
Anh nhíu mày khi thấy tôi với lấy con cánh cụt, một vật giúp người chưa biết chơi khỏi bị ngã.
-Để em không bị ngã chứ sao?
-Tôi là gì của em? Tôi để em ngã ư?
-Anh là siêu nhân,em bỏ nó lại là được chứ gì?
Tôi xí một cái rồi bám tay Nam Phong đứng dậy. Tôi đứng dạng hai chân, hai tay thì bám chặt vào Nam Phong. Vậy là chúng tôi bắt đầu trượt băng.
-Em bỏ tay ra..
-Không. Em sợ ngã lắm.
Tôi run rẩy khi Nam Phong quay người lại đối diện với tôi, hai tay anh nhẹ nắm lấy bàn tay tôi. Anh trượt băng chắc giỏi lắm, trái lại toi thì đứng còn chưa vững. Mặt mày tôi co cứng lại vì sợ khi Nam Phong bỏ tay ra…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT