Xảy ra chuyện gì vậy ? Lương Ngân thật sự cũng không biết, thậm chí ngay cả Trình Mạc Nhiễm ở bên cạnh cũng không biết.
"Anh Vệ Nam sao đột nhiên lại dữ như vậy?" Tang Vũ nhỏ giọng nói thầm.
"Đúng rồi, mọi người biết không, lúc vừa rồi, làm mình giật cả mình." Văn Tiêu Nghệ thật sự vẫn còn sợ, nhỏ giọng nói.
"Nhưng mà, Ngôn Ngôn không sao thì mình cũng yên tâm rồi, nhìn Ngôn Ngôn ngủ trong lòng Vệ Nam rất ngon." Văn Tiêu Nghệ giống như một đứa trẻ, nói liến thoắng không ngừng.
Lương Ngân cùng Trình Mạc Nhiễm đều không nói gì, cho đến khi Vệ Nam từ trong phòng đi ra ngoài.
Lúc này, Tần Vũ là người đầu tiên đến bên Vệ Nam nói chuyện.
"Tiểu nha đầu kia thế nào rồi?"
"Ngôn Ngôn ngủ rồi." Trong giọng nói của Vệ Nam có chút lạnh lùng.
"Anh Vệ Nam!" Văn Tiêu Nghệ thử cùng anh nói chuyện, cô thật sự không biết là như thế nào lại đắc tội với Vệ Nam rồi.
"À, Ngôn Ngôn không sao, mọi người yên tâm đi!" Vệ Nam lúc này mới bình tĩnh lại nói với mọi người một tiếng.
Văn Tiêu Nghệ le lưỡi một cái.
Lúc Lương Ngôn tỉnh lại thì Lương Ngân đã ngồi ở bên cạnh giường nhìn cô.
"Chị." Lương Ngôn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lương Ngân lúc này mới ngẩng đầu lên, cô đang chống tay ngẩn ngơ nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ.
"Tỉnh rồi à, còn lạnh không?" Lương Ngân không nói gì chỉ kéo chăn đắp lại.
"Dạ, không lạnh, hiện tại rất nóng, chị xem đi, chăn của em đã có hơi nước rồi!" Lương Ngôn tính tình còn là một đứa trẻ.
Lương Ngân nghe cô nói vậy, liền nhẹ nhàng kéo chăn ra một chút, để cho cô mát mẻ, sau đó nói:"Trước tiên em nằm lại một chút, chờ hết mồ hôi, khỏe lại, để tránh bị cảm."
"Chị, là anh Vệ Nam cứu em trở về?" Lương Ngôn có chút sợ Lương Ngân mắng cô, dù sao anh rể tương lai đã lao lực như vậy để cứu cô trở lại, thế này thật xin lỗi chị.
"Ừ, đúng vậy, là anh Vệ Nam!" Lương Ngân lúc này nói lời này, liền nhớ lại vẻ mặt của Vệ Nam khi đó, còn nói dặn dò cô đến chăm sóc Lương Ngôn.
Anh nói:" Ngân Ngân, em là chị của Ngôn Ngôn, phải chăm sóc cho con bé thật tốt, trong lúc này không nên để con
Bé lâm vào nguy hiểm.”
Lời nói này rất đàng hoàng, nhưng là, ý tứ trách móc, Lương Ngân trong lòng bắt đầu suy nghĩ càng nhiều.
Trong gian phòng khác.
“Cậu có ý gì?” Trình Mạc Nhiễm trong giọng nói giống như một thanh kiếm khát máu, nhắm thẳng vào điểm yếu vệ Nam.
“Không có ý gí”
“Không có ý gì? Rốt cuộc ai, mới là bạn gái của cậu? Cậu đối với Lương Ngân là như thế nào vậy? Cô ấy cũng không có lỗi!” Trình Mạc Nhiễm từ bên cửa sổ xoay người lại có chút kích động hướng về phía Vệ Nam đang cúi đầu trầm tư.
“Cô là chị của Ngôn Ngôn, nên bảo vệ tốt cho Ngôn Ngôn!” Vệ Nam nói chuyện đương nhiên.
“Cậu được đấy Vệ Nam, mình và cậu cùng nhau lớn lên như vậy, mới biết cậu là người đàn ông ăn trong nồi lại nhìn trong chậu đấy!” Trình Mạc Nhiễm có sốt ruột, ba chân bốn cẳng đi tới, liền tóm lấy Vệ Nam đứng dậy.
“Bốp” đấm một quyền vào mặt Vệ Nam.
Lúc này, Tần Vũ đúng lúc vào trong phòng.
“Mạc Nhiễm, cậu đang làm gì vậy?” Tần Vũ vội vàng kéo hai người ra.
Việc này, Vệ Nam không nói một lời, cứ mặc cho Trình Mặc Nhiễm một quyền đấm lưu lại vết bầm trên gương mặt tuấn tú.
“Vệ Nam, cậu nói thật chuyện đó đi!” Tần Vũ nhẹ nhàng đập Vệ Nam một cái.
“hiện tại mình mới phát hiện, thật ra mình không thương Ngân Ngân, người mình yêu là Ngôn Ngôn” Vệ Nam dựa lưng vào ghế sofa, ngửa đầu.
“Mẹ kiếp!” Tần Vũ không nhịn được chửi.
“Mình biết, cậu vẫn thích Lương Ngân, bây giờ mình có thể nói chia tay cùng cô ấy, cậu có thể theo đuổi Lương Ngân!” Vệ Nam trong lời nói sâu kín cứ như vậy truyền tới lỗ tai Trình Mạc Nhiễm.
Cùng cô nói chia tay, cậu có thể theo đuổi cô….
Những lời này Trình Mạc Nhiễm nghe trong lỗ tai đúng là hết sức.
Anh đột nhiên xông tới, kéo Vệ Nam lại, sau đó giơ tay định cho Vệ Nam thêm một cú đấm nữa, nhưng là Vệ Nam thêm một cú đấm nữa, nhưng là Vệ Nam hai mắt nhắm nghiền, cam tâm tình nguyện chuẩn bị chờ anh vung mạnh quả đấm xuống. đột nhiên anh lấy lại tác phong, dùng sức đẩymạnh Vệ Nam xuống ghế sofa, còn mình thì đi tới trước cửa.
Lúc này anh đến cầm tay Vệ Nam, anh nói:” Người mà Ngân Ngân thích là cậu, mình hy vọng cậu suy nghĩ cho kỹ càng, cô ấy không phải là vật phẩm có thể để cho chúng ta nhường tới nhường lui, mình thích cô ấy là chuyện của mình, mình sẽ cùng cậu cạnh tranh công bằng, sẽ không tiếp nhận như bố thí, nếu như vậy, Vệ Nam, mình xem thường cậu!”
“Mẹ kiếp, mình cũng mặc kệ, chỉ vì một cô gái, các cậu lại thành như vậy, các cậu tự nhìn lại mình đi!” Tần Vũ cùng Trình Mạc Nhiễm sau đó, kéo cửa đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Vệ Nam, anh vuốt trán, thở dài một cái nặng nề.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Lương Ngân mở cửa liền thấy nhân viên phục vụ sân trượt tuyết bưng đĩa ở bên ngoài.
“Lương tiểu thư, đây là Trình tiên sinh dặn dò đem đến” Trong tay bưng món ăn ngon khoái khẩu cùng hai chén cơm trắng.
Lương Ngân nhận lấy đĩa nói cám ơn liền bưng cơm vào trong phòng.
Lương Ngôn cũng đói bụng, thấy Lương Ngân đem cơm tới, liền vén chăn chuẩn bị xuống đất đi lấy cơm.
“Lương Ngôn, em ngồi đó đi, chị đi lấy cho em!” Lương Ngân sợ cô bị ảm lạnh, vội vàng bước nhanh tới.
“Hắc hắc, chị, là anh Vệ Nam đưa cho chị rồi!” Lương Ngôn cười hì hì nhìn Lương Ngân.
Lương Ngân nhìn cô một cái, nghĩ thầm: Cái đứa nhỏ ngốc này! Cái gì cũng không biết đây!
“Không phải, là anh Trình” Lương Ngân thản nhiên nói ra, Lương Ngôn ở trong mắt Lương Ngân vẫn là đứa trẻ, đối với chuyện của bọn họ, Lương Ngân cũng không có cách nào nói cùng cô.
“Này, anh Trình thật tốt, biết em cũng đói bụng, nên bưng hai chén” Lương Ngôn lại cười hì hì.
Nhìn Lương Ngôn ngây thơ tươi cười, Lương Ngân trong lòng thở dài một cái, xem ra cô phải đi đối mặt mọi thứ rồi.
Lúc này hơi trễ một chút, Lương Ngân chăm sóc cho Lương Ngôn ngủ xong, liền lặng lẽ đóng của phòng lại, đi ra ngoài. Bởi vì, Tang Vũ cùng mọi người đang ở một phòng khác chờ cô đi qua đó.
“Em muốn đi đâu?” Sau lưng có một giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm.
Lương Ngân vội vàng đóng cửa, quay đầu, Trình Mạc Nhiễm ở sau lưng đến gần cô hơn, nhìn cô.
“Anh sao lạu ở đây?” Lương Ngân không trả lời hỏi ngược lại.
“Anh muốn tìm em nói chuyện một chút” Trình Mạc Nhiễm thay đổi thói quen bá đạo thường ngày, lần này rất dịu dàng, nói rất ấm áp.
“Trình Mạc Nhiễm, em hiện tại.....Rất rối, anh cho em chút thời gian có được không?” Lương Ngân dường như cũng không có sức lực cùng anh giằng co gì nữa rồi.
“Được” Trình Mạc Nhiễm chỉ nói một chữ, sau đó nhìn cô sâu sắc rồi xoay người trở về phòng của mình.
Lương Ngân thở phào nhẹ nhõm, đi về phía phòng mấy chị em.
“Ngân Ngân cậu rốt cuộc đã tới! Ngôn Ngôn thế nào rồi?” Văn Tiêu Nghệ thấy Lương Ngân vào cửa, vội vàng đi đến hỏi.
“Ừ, ngủ rồi, không có sao, mọi người yên tâm!” Lương Ngân thở dài một cái rồi đi đến giường, đem mình ngã xuống phía trên giường.
“Cậu cùng anh Vệ Nam có phải xảy ra chuyện gì không vui không?” Lần này chính là Cẩm Niên hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT