Trưởng thành không có nghĩa là tư tưởng thay đổi, số tuổi tăng lên, mà là khi con người ta đang khóc nhưng môi vẫn có thể nở nụ cười.
Lương Ngân hoàn toàn suy sụp, bởi vì cô phát hiện mình trở thành một kẻ vô tâm, thịt thừa bên hông cô đang dần tăng lên, hệt như cô chẳng hề bị cường bạo.
Mặc dù cô vẫn tự nhận mình là con người của thời đại mới, không nên để ý tới tầng màng mỏng kia, nhưng, dưới sự ân cần dạy dỗ của người mẹ quá cố, cô vẫn giữ cho mình một ít nét truyền thống, lần đầu tiên của một người phụ nữ nên dành cho chồng mình.
Mặc dù cô cảm thấy mình vẫn thật vô tâm, nhưng cô hay tỉnh lại lúc nữa đêm và nhớ tới Mộ Nghĩa, nhớ tới những điều chua xót kia, rồi len lén núp ở trong chăn khóc, chẳng lẽ Mộ Nghĩa vì 500 vạn mà bỏ rơi cô? Cô thật khó mà tin được, nhưng, ngày đó Mộ Nghĩa say rối tinh rối mù kêu tên cô, nói xin lỗi, thời điểm đó, trong lòng cô liền tha thứ hắn một nửa! Có lẽ, Mộ Nghĩa có nỗi khổ tâm riêng sao?
Lương Ngân vẫn nhớ nhung Mộ Nghĩa , cô thích hắn gần 3 năm, thích, thậm chí là yêu, có thể nói vứt bỏ liền vứt bỏ ư?
Cô đúng là một con ngốc!
Lương Tề Phong cảm giác khoảng thời gian này thật giống như lúc trước, con gái ông mỗi ngày đều làm sẵn cơm chờ ông về cùng dùng bữa, cả hai chẳng hề có bí mật, sau khi ăn xong an vị ngồi trên ghế sofa xem ti vi.
"Ba, con muốn đi đây đó chút." Lương Ngân vừa lau khay trà, vừa hỏi Lương Tề Phong đang xem tin tức.
"Trời đã tối, để ngày mai ba cùng con đi chạy bộ được không?" Lương Tề Phong nghĩ con gái ông đang muốn chạy dạo hít thở không khí.
"Không phải vậy, ba, ý con là đi du lịch." Lương Ngân giải thích.
"Du lịch? Vậy con định không về trường ư?" Lương Tề Phong rất thất vọng, chỉ vì bị phản bội mà con gái ông lại cần nhiều thời gian như vậy để ngẫm nghĩ, thật đúng là một đứa bé!
"Cũng sắp đến kì nghỉ dài ngày rồi, ngày thi cuối hình như chính là hôm nay." Lương Ngân đã sớm tìm cho mình một cái cớ.
Lương Tề Phong nào biết cô con gái nhỏ của mình đã sớm nộp đơn xin nghỉ dài hạn, chỉ vì muốn trốn tránh kẻ đã làm cho mình cảm thấy xấu hổ và đau lòng!
"Được rồi!" Lương Tề Phong suy nghĩ một chút sau, liền quyết định, con gái ông đủ lớn để đi du lịch xa một mình.
Lương Ngân khi được ba đồng ý, mấy ngày sau, liền gọi điện báo cho Tang Vũ.
Tang Vũ đang ở nhà chú học thêm cùng em trai, nhận được điện thoại của Lương Ngân, cô liền phấn khởi, cô rất lo lắng cho Lương Ngân, cũng rất muốn gặp cô, mặc dù cô không biết Ngân Ngân vì sao rời đi, nhưng ít nhiều cũng biết nhất định có liên quan đến Mộ Nghĩa.
"Ngân Ngân, sao giờ cậu mới gọi điện thoại?" Tang Vũ cầm điện thoại trở về phòng, giận trách Lương Ngân.
"Tiểu Vũ, thật xin lỗi ... cậu có muốn đi du lịch không?" Lương Ngân không biết giải thích thế nào với Tang Vũ qua điện thoại.
"Du lịch? Chỉ hai chúng ta?" Tang Vũ đã lâu không đi đâu xa, nghe Lương Ngân nhắc tới, trong lòng vui vẻ nở hoa.
"Đúng vậy, chúng ta đi du lịch đi!" Lương Ngân cũng biết, người hiểu Tang Vũ nhất chính là mình.
"Được, cứ quyết định vậy đi, mình hiện tại liền thu dọn đồ đạc, ngày mai lên đường?"
Lương Ngân nghe Tang Vũ nói, liền cảm thấy cô gái này còn nhỏ hơn so với chính cô, nghĩ đến đâu liền làm ngay đến đó, cô bật cười.
"Làm gì cười?" Tang Vũ nghe thấy tiếng cười của Ngân Ngân trong loa, tâm trạng rất tốt.
"Mình ở với ba thêm mấy ngày, Chủ nhật chúng ta liền lên đường, gặp ở thành phố C nhé."
"Ok, vậy Chủ nhật gặp."
Hai người đã quyết định xong.
Tâm trạng Trình Mạc Nhiễm mấy ngày này xấu đến cực điểm. Ngay cả Vệ Nam cũng cảm nhận được, bởi gì mấy ngày qua, hắn không có mang theo cô em gái bảo bối Dĩ Mạt tới công ty làm phiền hắn.
"Tổng giám đốc Trình, có điện thoại của cô Tưởng Viện, ngài có muốn tiếp không?" Lý Nhụy nói với hắn qua đường dây nội bộ riêng.
"Nói tôi không có ở đây." Thanh âm trầm thấp tới cực điểm.
"Ngài Trình, cô Tưởng bảo tôi nhắc nhở ngài đừng quên cuộc hẹn tối nay." Tính thẳng thắn của Lý Nhụy khiến hắn phá cách cân nhắc cho cô làm thư ký riêng.
"Biết rồi." Trình Mạc Nhiễm cúp máy, vò vò tóc. Cô gái nhỏ của hắn đột nhiên mất tích, không chút tin tức. Cô là đang khảo nghiệm sự chịu đựng của hắn phải hay không?
Hắn không tin cô gái nhỏ đó có thể làm hắn nóng ruột nóng gan? Hắn tối nay sẽ đến HAPPY, nếu có hẹn với giai nhân, cần chi phải bỏ qua?
Nối điện thoại với thư kí: "Thư kí Lý, nói với cô Tưởng tối nay tôi sẽ đến đúng giờ."
Lý Nhụy báo lại cho Tưởng Viện, liền nghe được câu "Cám ơn" ngọt đến tận xương của cô ta, sau đó liền âm thầm nghĩ, ông chủ của cô hôm nay chắc sẽ thỏa mãn đến quên cả trời đất, ừ, chắc sẽ no bụng theo cả hai nghĩa! Hà! Vô lực thở dài, cô đã làm tròn bổn phận của mình rồi.
Tưởng Viện là một nhân vật vừa mới gia nhập Giới giải trí, được xưng là ngọc nữ, ‘hiền lành’ và ‘ngây thơ’ y hệt như bản thân cô ta. Mặc dù biết cái sự ‘trùng hợp’ như vậy là cố ý, nhưng nguyên tắc của Trình Mạc Nhiễm là ‘hàng đã tự đưa đến tận cửa thì chẳng tội gì cự tuyệt’
Bọn họ đều đến vì nhu cầu! Đã từ lâu, Thương giới cùng Giới giải trí vốn liên quan mật thiết với nhau, các loại quy tắc ngầm càng khỏi nói. Mặc dù hắn không phải là kẻ đặt ra luật, nhưng, không có nghĩa hắn không phải là kẻ ‘làm ra’ luật.
Trình Mạc Nhiễm vừa ngồi xuống liền thấy người phụ nữ kia tới, dáng người thanh tao, phong thái bản lĩnh. Đây mới là loại con gái hắn muốn, hắn âm thầm khẳng định với bản thân.
Mỹ nữ cười một tiếng: "Tổng giám đốc Trình, đã khiến anh đợi lâu rồi."
Đáp lại một cách thật nho nhã, hắn dịu dàng cười một tiếng: "Không sao, đây là vinh hạnh của kẻ hèn đây."
Ngoài cửa sổ, đèn flash ở mọi nơi bắt đầu nháy lên, chụp lại từng cái chi tiết động tác vô cùng tinh tế. Ai cũng đoán được rằng, tờ báo ngày mai sẽ đăng đầy scandal của đôi nam nữ này.
Công ty Mạc Nhiễm.
“Xem nè, xèm nè, tôi cứ thắc mắc vì sao mấy ngày nay tâm trạng Tổng giám đốc Trình lại tệ đến vậy, thì ra là do ‘cái đó’" Đồng chí Hồ Vân lại bắt đầu phát biểu suy luận.
"Anh Hồ, ‘cái đó’ mà anh nói là cái gì?" Tiểu Mai tò mò.
"Đương nhiên là chưa thỏa mãn dục vọng chứ gì!" Sau đó vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt “cô đúng là đồ ngốc”.
Tiểu Mai không cam lòng, vội vàng phản bác, sau đó cố làm vẻ rất có kiến thức: "Tôi dĩ nhiên biết Tổng giám đốc Trình chưa thỏa mãn dục vọng, mấy ngày nay ngài ấy cứ làm thêm giờ ở công ty, nhất định là nín đến hỏng mất."
Nghe cô nói như vậy, tất cả đồng nghiệp ở lầu 16 đều hít vào sâu một hơi, sau đó cầu nguyện ở trong lòng thay cho Tiểu Mai. Nhất thời, cả lầu 16 đều yên tĩnh tới mức nghe thấy được tiếng vỗ cánh của một con muỗi .
Bởi vì lúc này Trình Mạc Nhiễm cùng Vệ Nam vừa đúng xuống lầu đến thị sát cũng như tìm tài liệu.
Không biết là người nào, rất không nể tình, rất không cẩn thận mà cười khẽ.
Lúc này Tiểu Mai mới nhìn thấy Trình Mạc Nhiễm cùng Vệ Nam đang đi đến máy in bên cạnh. Tiểu Mai nghĩ, xong rồi, lần này cái miệng hại chết cô rồi, cô nên chuẩn bị cuốn gói đi là vừa, sợ hãi gọi hai người họ: "Giám đốc Vệ, Tổng. . . Tổng giám đốc Trình."
Hai người "Ừ" một tiếng coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục in ấn, đánh máy, rồi đi.
Vừa mới bước chân vào trong thang máy, Vệ Nam thật sự nhịn không được, "Ha ha" ôm bụng bật cười.
Trình Mạc Nhiễm rất miệt thị nhìn Vệ Nam cười đến bất tỉnh, lạnh lùng nhấn số tầng 28.
Nhà ga thành phố C.
"Ngân Ngân, mình rất nhớ cậu" Tang Vũ lưng mang một ba lô lớn, chạy tới đón Lương Ngân.
Lương Ngân đáp lại thật ngọt với Tang Vũ: "Tiểu Vũ, mình cũng rất nhớ cậu!"
"Cậu về nhà sao không nói mình một tiếng? Còn tự động nghỉ học, Ngân Ngân thật không có lương tâm." Tang Vũ trách cứ cô.
Đúng vậy, cô rất không lương tâm a, cô thậm chí đã nghĩ sẽ kết liễu mình, chỉ vì cái trinh tiết đó. Cô thật có lỗi với biết bao người quan tâm cô!
"Đừng trách mình Tiểu Vũ, trên đường đi mình sẽ nói cho cậu biết nguyên nhân, hai chúng ta không nên cứ ôm ấp mãi vậy, hệt như les ấy!" Lương Ngân thấy hai người họ ‘hấp dẫn’ quá nhiều ánh mắt rồi.
"Được rồi!" Hai chị em liền xách theo hành lý, mua vé, chuẩn bị cho một cuộc hành trình dài
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT