4h sáng hôm sau.

– NGUYỄN MINH HOÀNG, TÔI GIẾT CẬU! MAU ĐỨNG LẠI ĐÓ! – Tiếng hét của Trúc Anh làm mọi thứ rung chuyển, chim chóc bay tán loạn(sức công phá kinh thật!). Mọi người đang ngủ thì cứ tưởng là động đất.

– Động … động đất hả? – Hắn bò dậy hỏi.

Nhưng đó không phải là động đất mà còn tệ hơn thế bởi vì Thế chiến thứ 3 đang xảy ra.

*Rầm*

*Xoảng*

*Keng*

Những âm thanh ấy liên tục vang lên trong phòng Trúc Anh và Hoàng khiến mọi người lo lắng chạy lên xem (Riêng Phong và Phương thì phải chạy xuống).

– CHUYỆN GÌ VẬY? – Nhỏ bịt tai lại, hét lên hỏi.

– KHÔNG BIẾT! – Nó cũng hét đáp trả. – ĐỂ MỞ CỬA RA MỚI BIẾT ĐƯỢC.

Nó đạp cửa(Cửa*khóc ròng* Tôi làm gì nên tội chứ?) và nhìn thấy một cảnh tượng: Trúc Anh ôm cái chăn trong người, mặt đỏ lựng, còn Hoàng thì đang mếu máo, vừa né những thứ mà Anh ném, vừa cố giải thích gì đó. Nó đứng hình, lắp bắp không nói nên lời.

– Chị hai! – Trúc Anh òa khóc khi thấy nó. Nó vội vàng chạy vào và phát hiện ra trên người con bé chỉ có độc nhất một chiếc khăn tắm.

– CẬU ĐÃ LÀM GÌ EM GÁI TÔI? – Nó điên tiết nhìn Hoàng.

– Chị Lam, mọi người! Em không làm gì cả! Mọi người nghe em giải thích đi. – Hoàng méo mặt nói.

– Cậu nói đi! – Nhỏ đập bàn. Lúc này là 4h15 sáng và mọi người đang ở dưới phòng khách(Anh Tuấn và chị Ngọc thì ở nhà riêng nên chưa biết chuyện nhưng chắc sẽ sớm biết thôi).

– Em … ! – Hoàng cố tránh những ánh mắt đang soi mói mình.

*Flashback*

Lúc 3h30 sáng.

Trúc Anh đang ngồi may may đan đan cái gì đó. Vì không muốn những thứ mình đang làm bị bay đi nên cô đã không bật quạt. Ngồi một lát, người cô đã ướt vì mồ hôi, cô vội cất đi và đi tắm. Nghe tiếng xả nước, Hoàng giật mình thức giấc. Nhìn sang chiếc giường trống không bên cạnh, Hoàng biết là ai trong nhà tắm. Cậu không để ý nữa mà nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng không hiểu sao đôi mắt cậu không thể nào nhắm lại được. Những hình ảnh về Trúc Anh luôn chiếm lấy đầu óc cậu. Mệt mỏi, Hoàng ra sô – pha ngồi.

Trong nhà tắm.

Trúc Anh đang cố xả đi những suy nghĩ về Hoàng. Chả biết tại sao dạo này cô lại nghĩ về cậu ta nhiều thế. Mới nghe anh Vũ, anh Quân và anh Phong bàn về sinh nhật cậu ta, cô đã lo đan khăn tặng rồi.

– ” Không lẽ mình đã thích cậu ta rồi ư? – Cả hai cùng nghĩ.

Lát sau, Trúc Anh bước ra, khoác trên mình một chiếc khăn tắm. Định đi ra ghế sô – pha nhưng lại bị ngã do tối + trơn và trượt tới gần ghế. Hoàng nghe tiếng động cũng đứng dậy nhưng vấp té và ngã đè lên người Trúc Anh, đã thế còn kiss môi chạm môi nữa chứ.

– AAAAA … – Trúc Anh hét lên làm Hoàng cũng giật mình đứng dậy và bật đèn lên.

– Là cậu hả? Tôi … – Hoàng đứng hình khi thấy chiếc khăn tắm của Trúc Anh tuột xuống, để lộ … (cái này không dám nói tiếp, ai hiểu sao thì hiểu!).

– Trúc Anh, cậu … – Hoàng lắp bắp quay đi.

– TÊN BIẾN THÁI! TÔI GIẾT CẬU! ĐÃ CƯỚP FIRST KISS CỦA TÔI, CÒN … – Nói đến đây, Trúc Anh đỏ mặt không nói nữa, vội kéo khăn lên, leo lên giường và trùm chăn che lại.

Sau đó thì mọi người cũng biết rồi đấy.

* End flashback*

– Vậy em tính sao? – Nó quay sang Trúc Anh.

– Em không biết! – Trúc Anh lí nhí, cúi mặt xuống. – Cứ để em tính ạ!

– Ok! Thôi, mọi người nghỉ ngơi đi rồi còn đi học. – Hắn nói, liếc nhìn thằng em làm Hoàng hơi sợ.

Trên đường đi học, Trúc Anh không nói chuyện với Hoàng lấy một câu. Mấy bữa trước, cô còn nói vài ba câu nhưng bây giờ thì câm như hến. Hoàng cũng vừa buồn vừa ngại. Ngồi trong lớp, cậu bỗng nghĩ ra một sáng kiến.

6h tối hôm đó.

– Trúc Anh, tôi muốn mời cậu đến một nơi, coi như là để xin lỗi nha. – Hoàng nói.

– Tôi … tôi mệt rồi! – Trúc Anh luống cuống.

Không để Trúc Anh nói tiếp, Hoàng đã kéo tay cô đi đến một nông trại(tự sắm đấy!). Ở đây được thắp sáng bởi những ánh nến được xếp thành hình trái tim.

– Đây là … – Trúc Anh ngỡ ngàng khi thấy Hoàng dẫn mình đi đến chỗ xếp nến.

– Trúc Anh, tớ … tớ thích cậu. Làm bạn gái tớ nhé? – Hoàng bất ngờ nói.

Trúc Anh hơi bất ngờ trước lời tỏ tình của Hoàng. Cô lúng túng không biết phải nói ra sao.

– Nếu cậu còn phân vân thì trả lời sau cũng được! – Hoàng có vẻ buồn.

– Tớ … tớ đồng ý! – Trúc Anh nhỏ nhẹ.

– Thật sao? – Hoàng sung sướng ẵm cô nhãy cẫng lên.

Trúc Anh cũng rất vui dù trong lòng cô vẫn còn giận Hoàng chuyện lúc sáng. Khung cảnh lãng mạn như thế này thì cần được ghi lại. Và có người đã giúp tác giả làm việc này.

– Hai đứa này ghê thật! Thích nhau lâu rồi mà giấu! – Nó núp sau bụi cây nói nhỏ.

– Hay là tụi mình cũng … – Cậu nói thầm với nhỏ nhưng nhỏ đã gạt phắt đi.

– Nói nhảm! – Nhỏ phang một câu làm cậu đứng hình.

– Haha! – Mấy người kia xúm lại cười.

Hôm nay quả thật là một ngày đáng nhớ đối với tất cả mọi người. Nhưng liệu niềm vui này có kéo dài được lâu không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play