– Con nói sao? Cái Lam nó … – Nguyễn phu nhân nhìn Hoàng, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc. Sao có thể chứ?
– Chị Lam vì bảo vệ anh hai mà phải chịu chuyện này! Trước đây tên Joker thích chị Lam nhưng không được đáp trả nên mới bày ra bi kịch này! – Hoàng nghiến răng nói. Nghe Trúc Anh kể lại mọi chuyện mà cậu nhóc chỉ muốn băm tên Joker thành trăm mảnh.
– Tên Joker ghen tức vì trước đây người mà Lam yêu là Vũ nên hắn đã đe dọa sẽ giết Vũ nếu cậu ấy không chịu rời xa Vũ! Đến khi Lam và Vũ gặp lại nhau, tên đó vẫn còn ghi hận chuyện thằng Vũ đánh bại hắn và cướp trái tim của Lam, do đó hắn mới bắt Lam thực hiện giao ước là rời xa Vũ và cùng hắn đối mặt, chỉ khi cả hai cùng chết thì mới kết thúc giao ước! – Quân nói một lèo, ánh mắt ánh lên vẻ lo lắng.
Hai vị trưởng bối của Nguyễn gia cùng Hoàng, Quân và Phong ngồi nói chuyện mà không hề để ý đến một bóng người đang sụp đổ ở góc cầu thang. Hắn vừa bước xuống nhà thì đã nghe cuộc đối thoại của mọi người. Thì ra nó vì hắn mà hi sinh, vì hắn mà chịu đựng mọi chuyện. Hắn đã không biết, hắn chỉ biết mù quáng mà căm ghét nó, mong cho nó chết.
– Ai nhắn vậy? – Phong hỏi khi nghe tiếng chuông điện thoại.
– Anh Tuấn nhắn! Về Lam! – Quân nói rồi lấy điện thoại cho mọi người cùng xem. Xem xong, mặt ai cũng có vẻ bất ngờ. Hoàng vô tình quay ra sau và thấy hắn. Hắn vội chạy đến chỗ mọi người.
– Chết rồi! – Quân ngạc nhiên nhìn hắn. Chắc là nãy giờ hắn đã nghe hết mọi chuyện. Cậu giả vờ khó chịu nói, cố gắng gỡ hai tay hắn ra. Hắn buông Quân ra, thất thần lùi về sau mấy bước rồi chạy lên phòng. Mọi người phía dưới nhìn hắn mà xót xa. Quân nhớ lại tin nhắn của anh Tuấn mà vẫn không hiểu vì sao Lê gia lại muốn làm vậy.
” Anh nhắn tin báo cho em và mọi người Lam đã tỉnh, nhưng con bé phải sống đời sống thực vật! Do đó Lê gia quyết định đưa nó sang Nhật tiếp tục chữa trị! Nếu tên nhóc Vũ có biết chuyện thì nói con bé chết rồi! Rõ chưa? Anh muốn thằng nhóc đó tự tìm ra Lam nếu nó tin cái Lam còn sống! ”
* Vũ ‘s POV *
Kể từ khi biết chuyện của Lam, tôi chỉ biết ngày đêm làm việc, không còn quan tâm bất cứ thứ gì khác. Những hình ảnh về Lam luôn in sâu trong tâm trí tôi. Những kỉ niệm giữa cả hai, may mắn là tôi còn giữ. Việc học của tôi và những người khác cũng kết thúc. Tất cả trở về làm cho Tứ đại gia tộc. Tôi làm chủ tịch của tập đoàn Nguyễn gia – chi nhánh thứ hai của Tứ đại gia tộc. Hoàng làm phó chủ tịch còn cô bé Trúc Anh – em dâu tương lai của tôi thì làm thư kí. Chi nhánh một thì do vợ chồng anh Tuấn quản lí. Chi nhánh ba và bốn của Tứ đại gia tộc được gộp làm một và do hai người Quân Trang quản lí. Phong trở về làm ở tập đoàn D.K của gia đình nó với Phương. Còn chuyện của Lam, Lê gia phải nói là cô ấy đang có công tác ở Nhật. Còn tôi, làm việc ở tập đoàn xong thì đi về nhà, ít tiếp xúc với mọi người. Ba mẹ và mọi người có khuyên tôi kiếm bạn gái nhưng tôi không chịu. Trái tim tôi chỉ thuộc về Lam và mãi mãi là như vậy.
4 năm sau cái chết của Lam.
(T/g * thì thầm với độc giả * Do anh này không biết nên mới nghĩ chị Lam chết thôi!
Hắn * tay cầm súng chĩa vào tác giả, sát khí tỏa khắp nơi * Mi mà không cho ta với Lam gặp nhau sớm là ta giết mi! Lo viết đi! T/g * sợ sệt, lo xách dép chạy về viết tiếp *)
Đám cưới của anh Tuấn và chị Ngọc diễn ra, tôi tuy được mời nhưng lại không dám đi. Tôi sợ phải đối mặt với anh Tuấn. Vài tháng sau, đến đám cưới của Phong, nó nói mãi tôi mới chịu đi. Thấy sự vui vẻ của mọi người, tôi chợt nhớ tới Lam nhưng không nói cho mọi người biết. Không biết cô ấy trên trời có vui không …
Đám cưới của Phong xong, tôi lại trở về với không gian riêng của mình. Tôi ở trong phòng, hết làm việc lại nằm dài trên giường, lấy ảnh của Lam ra ngắm. Tôi nhớ cô ấy lắm. Tôi hận bản thân mình đã để lỡ dịp để gặp cô ấy. Tôi cứ sống cô đơn như vậy cho đến 2 năm sau để lo cho đám cưới của em trai.
– Anh không chịu làm đám cưới với chị Trang hả?
Đám cưới của chúng tôi diễn ra ở Nhật Bản vì Vũ nói thích tổ chức theo phong cách ở đó. Mọi người ai cũng mừng cho chúng tôi. Trải qua biết bao sóng gió, tôi mới được cùng anh đi trên con đường hạnh phúc. Tôi thầm cảm ơn Trời vì đã để cho tôi được sống và đã để anh nhớ đến tôi. Tôi thật sự rất yêu anh …
* Tác giả ‘s POV *
8 năm sau đó.
– Ông xã, anh mau dậy đi, hôm nay hai con khai giảng đấy! Anh không định đưa chúng đi học à? Nó đứng chống nạnh bên giường, mặc trên mình cái tạp dề làm nó trông đảm đang hơn.
– Anh biết rồi bà xã! – Hắn uể oải ngồi dậy làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo. Nó giúp hắn thắt cà vạt rồi cùng nhau đi xuống lầu.
– Chào pama! – Đứa con gái của cả hai – Nguyễn Dương Lâm Nguyệt nhí nhảnh lên tiếng.
– Được rồi, hai con ăn đi rồi papa đưa đi học. – Nó cười nhìn hai đứa nhóc. Hoàn thành xong bữa sáng, hắn hôn tạm biệt nó rồi đưa hai đứa nhóc đến trường trên chiếc Lamborghini đen sành điệu. Chiếc xe đậu trước cổng trường tiểu học STAR làm mọi người trầm trồ khen ngợi.
– Là Lâm Minh và Lâm Nguyệt kìa! – Mấy đứa nhóc gần đó reo lên khi Minh và Nguyệt xuống xe. Hai đứa này nổi tiếng và thông minh không khác gì ba mẹ chúng. Mới 7 tuổi mà đã chế tạo ra nhiều thứ độc đáo rồi.
Sau khi đưa hai con đến trường, hắn lái xe đến tập đoàn. Bao nhiêu cô nhân viên bị thu hút bởi hắn nhưng hắn không để ý nhiều mà đi thẳng lên phòng Chủ tịch. Đến trưa, một chiếc Lamborghini trắng dừng ở cổng, có một cô gái mặc đồ công sở, trông có vẻ quý phái tiến vào đòi gặp hắn. (Đố mọi người là ai nào?)
– Tôi muốn gặp anh Lâm Vũ!
– Cô là ai mà đòi gặp Chủ tịch? Có hẹn trước không? – Ả tiếp tân khó chịu nhìn nó. Đây là ai mà dám gọi thẳng tên Chủ tịch vậy chứ?
– Tôi là ai cần phải nói với cô sao? – Nó lạnh lùng nói rồi tiến về phía thang máy dành riêng cho Chủ tịch.
– Nếu chưa hẹn trước thì cô không đuợc gặp! – Ả tiếp tân chặn nó lại khiến nó hơi khó chịu. Đúng lúc đó, thư kí Kim bước tới.
– Chào phu nhân! – Thư kí Kim chào nó rồi quay sang ả tiếp tân. – Đây là phu nhân của Chủ tịch đấy! Cô điên hay sao mà dám chặn đường!
– Pama làm quá rồi! – Minh chậm rãi đi tới, từ tốn nói nhưng trong giọng nói không giấu nỗi niềm vui. Nhiều người nghĩ pama không quan tâm đến cậu và Tiểu Nguyệt. Nhưng thế này thì ai dám bảo họ không quan tâm.
– Pama muốn đưa hai đứa đi ăn mà! Thôi lên xe đi! – Hắn cười nói. Cả nhà vui vẻ leo lên xe và phóng đi, mặc kệ những ánh mắt ngưỡng mộ đằng sau họ. Thật là một gia đình hạnh phúc mà! Ghen tị quá!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT