– Ờ … không biết! – Quân nói, giọng có vẻ hơi ấp úng. – Sao hôm nay dậy sớm thế, có phải ngày đi học đâu?
Vũ không trả lời mà lấy điện thoại ra gọi cho nó.
– ” Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được! “.
– ” Cô ấy làm gì mà không nghe máy chứ? ” – Hắn nghĩ.
Mấy người kia từ trên lầu đi xuống, ánh mắt họ nhìn hắn chứa vẻ cảm thông.
– Tôi đi tìm Lam, không ăn sáng! – Vũ vội chạy ra ngoài, Hoàng định cản anh trai mình lại nhưng Trúc Anh không cho.
– Không sớm thì muộn chuyện này cũng phải diễn ra thôi. Cậu cứ kệ họ đi.
Vũ tìm Lam ở khắp nơi, kể cả những nơi nó hay đến nhưng vẫn không thấy. Hắn đi dọc công viên thì thấy một bóng người rất quen thuộc đang đứng cạnh ai đó.
– Lam! – Hắn gọi to. Lam giật mình quay lại nhưng chàng trai đứng cạnh nó vẫn không có động tĩnh gì.
– Chuyện gì? – Lam lạnh giọng hỏi hắn.
– Em … em sao vậy? – Vũ sững người. – Em đi đâu vào sáng sớm vậy?
– Kệ tôi! – Nó vẫn giữ thái độ lạnh lùng nhưng trong giọng nói đã có chút đau lòng.