“Chị Fuyu thơm quá!” Miu nghếch mũi lên hít hít, hôm nay Fuyu dùng Diptyque Tam Đảo, mùi nước hoa nam mà trước đây cả hai chúng tôi đều thích mê, nó trầm mặc như một phế tích trong rừng hay như một thư viện cũ kỹ chất đầy những cuốn sách cổ vậy.
“Cô nhóc này tinh tế quá nha. Chị thích!”
Tôi vẫn hay nghĩ Fuyu giống như một con ngựa, vui vẻ phóng khoáng và đi rất nhiều nơi, lại ham học hỏi nên bất kể là về lĩnh vực nào cô ấy cũng đều biết không nhiều thì cũng một chút. Theo chỉ dẫn của Fuyu chúng tôi cùng đến một cửa hàng chuyên bán đồ cosplay. Vì bé Miu vốn không có niềm đam mê nào với búp bê cả mà chỉ thích những thứ xuất hiện trong phim hoạt hình nên chỗ này đối với Miu như thể thiên đường vậy.
“A! Có cả Đan Bô bạn của Yotsuba nữa kìa!” Miu chạy tới chỉ vào con robot bằng bìa cứng to đùng làm đúng kích cỡ đủ cho một đứa trẻ con chui vừa.
“Miu thích cái đấy hả?” Tôi hỏi.
“Vâng ạ!”
“Nhưng nó to quá, nếu chọn món này thì Miu chỉ được lấy mô hình bằng gỗ nhỏ nhỏ bày ở trên bàn đằng kia thôi.”
Con bé yên lặng suy nghĩ một lát rồi cuối cùng gật đầu đồng ý.
“Được, Miu sẽ lấy bạn Đan Bô thu nhỏ.”
“Được rồi, vậy em vẫn còn một món đồ chơi nữa được mua đấy. Mau chọn tiếp đi.”
Lần này Miu mất nhiều thời gian hơn trước một chút. Con bé chạy tới chạy lui rồi cuối cùng quyết định lấy con thú nhồi bông hình mèo, nhân vật bố của Chiyo trong hoạt hình “Nữ sinh trung học” đang chiếu lại trên ti vi mỗi tối. Fuyu cũng mua một con tương tự nhưng nhỏ hơn để treo vào móc điện thoại, cô ấy nói rằng cô ấy cũng rất mê nhân vật này.
“Lạ thật đấy. Có đứa trẻ nào xa mẹ mà không khóc lóc hay lạ nhà chứ? Có khi nào vốn trước đây mẹ nó đã không gần gũi, quan tâm tới nó nhiều nên Miu mới như vậy?”
“Tớ thì cho rằng cô Yukiko đã bắt ép nó nhiều quá nên con bé bị quen. Kiểu: “Đừng làm phiền mẹ.” “Không được khóc.” “Hãy tự làm những việc của mình đi.” Đại loại thế nên con bé không mè nheo như những đứa trẻ khác nữa.”