Tôi hẹn đi chơi với Fuyu vào sáng thứ bảy, ngày hôm đó Osamu cũng có hẹn ăn trưa với một nhóm các biên tập viên sắp có dự án xuất bản truyện chuyển ngữ nào đó nên anh cũng không ở nhà.

Miu tự thay cho mình một bộ quần áo sạch, quần bò và áo màu hồng cam rồi nhờ tôi giúp cô bé cột lại hai chùm tóc. Tôi cũng nhờ Miu giúp mình chọn đồ mặc đi chơi nữa, con bé đứng lục lọi tủ quần áo của tôi một lúc lâu rồi rút ra một chiếc váy bằng vải đũi dài chưa chạm tới đầu gối và cộc tay. Dưới gấu chiếc váy này có dính một chấm màu vàng chanh do một lần tôi bất cẩn trong lúc vẽ để dây vào.

“Chị Kumiko mặc váy xinh lắm.” Con bé nói sau khi tôi thay bộ váy ra theo ý nó.

“Giờ chạy vào lấy mũ đội và chào anh Osamu rồi mình đi.”

“Tuân lệnh.” Con bé dậm chân đứng nghiêm trang dõng dạc đáp rồi lại chạy biến đi tìm mũ.

“Buổi trưa em cho Miu đi ăn cùng với Fuyu luôn à?” Osamu hỏi tôi.

“Vâng.” Tôi gật đầu xác nhận.

“Đi vui

vẻ nhé. Bữa tối nay để anh nấu cà ri cho.”

“Nhớ để một phần không cay cho bé Miu nhé.” Tôi dặn.

“Anh biết rồi mà.” Osamu mỉm cười rồi vươn tới hôn lên má tôi. Tôi cũng không ngần ngại hôn anh đáp lại.

Khi tôi và Miu xuống ga tàu điện ngầm thì đã thấy Fuyu đứng đợi ở đó từ trước rồi. Trông Fuyu vẫn thoải mái như thế, quần bò, áo phông, giầy da và đeo một chiếc ba lô nhỏ có nhét một chiếc ô màu vàng ở ngăn đựng chai nước. Fuyu luôn mang theo chiếc ô này kể từ sau khi xem bộ phim truyền hình “How I Met Your Mother” bất kể trời nắng hay mưa.

“Chào cô, con là Mimasaka Miu. Con sắp được năm tuội.”

“Gọi là chị chứ.” Tôi bật cười véo má con bé.

“Chu choa, giọng Osaka nghe dễ thương ghê!” Fuyu vui vẻ xoa đầu Miu. “Chị là Amemiya Fuyu, hai mươi hai tuổi.”

“Chị Fuyu thơm quá!” Miu nghếch mũi lên hít hít, hôm nay Fuyu dùng Diptyque Tam Đảo, mùi nước hoa nam mà trước đây cả hai chúng tôi đều thích mê, nó trầm mặc như một phế tích trong rừng hay như một thư viện cũ kỹ chất đầy những cuốn sách cổ vậy.

“Cô nhóc này tinh tế quá nha. Chị thích!”

Tôi vẫn hay nghĩ Fuyu giống như một con ngựa, vui vẻ phóng khoáng và đi rất nhiều nơi, lại ham học hỏi nên bất kể là về lĩnh vực nào cô ấy cũng đều biết không nhiều thì cũng một chút. Theo chỉ dẫn của Fuyu chúng tôi cùng đến một cửa hàng chuyên bán đồ cosplay. Vì bé Miu vốn không có niềm đam mê nào với búp bê cả mà chỉ thích những thứ xuất hiện trong phim hoạt hình nên chỗ này đối với Miu như thể thiên đường vậy.

“A! Có cả Đan Bô bạn của Yotsuba nữa kìa!” Miu chạy tới chỉ vào con robot bằng bìa cứng to đùng làm đúng kích cỡ đủ cho một đứa trẻ con chui vừa.

“Miu thích cái đấy hả?” Tôi hỏi.

“Vâng ạ!”

“Nhưng nó to quá, nếu chọn món này thì Miu chỉ được lấy mô hình bằng gỗ nhỏ nhỏ bày ở trên bàn đằng kia thôi.”

Con bé yên lặng suy nghĩ một lát rồi cuối cùng gật đầu đồng ý.

“Được, Miu sẽ lấy bạn Đan Bô thu nhỏ.”

“Được rồi, vậy em vẫn còn một món đồ chơi nữa được mua đấy. Mau chọn tiếp đi.”

Lần này Miu mất nhiều thời gian hơn trước một chút. Con bé chạy tới chạy lui rồi cuối cùng quyết định lấy con thú nhồi bông hình mèo, nhân vật bố của Chiyo trong hoạt hình “Nữ sinh trung học” đang chiếu lại trên ti vi mỗi tối. Fuyu cũng mua một con tương tự nhưng nhỏ hơn để treo vào móc điện thoại, cô ấy nói rằng cô ấy cũng rất mê nhân vật này.

“Giờ mình đưa bé Miu đi ăn kem nhé?” Fuyu nói với tôi: “Rồi cậu phải kể hết mọi chuyện cho tớ nghe từ đầu đến cuối đấy.”

“Tất nhiên là tớ sẽ kể hết cho cậu rồi.” Tôi đáp. “Nhưng có chuyện không nên để Miu nghe thì tốt hơn, về mẹ của con bé.” Tôi hạ giọng.

Chẳng mất nhiều thời gian, Fuyu tìm được một gian hàng nhỏ vẽ mặt cho trẻ em. Cô lật giở những tờ mẫu vẽ và chọn được một hình hoa lá phức tạp nhất rồi bảo bạn chủ gian hàng vẽ cho Miu. Có lẽ bé Miu sẽ phải ngồi im đến nửa tiếng và trong lúc đó thì tôi và Fuyu có thể ngồi nói chuyện. Tôi đã hứa với Fuyu trước đây rằng sẽ không bao giờ giấu cô ấy bất cứ một điều gì cả, vậy nên tôi kể hết với cô ấy những gì tôi được biết và những gì tôi đã làm cho đến lúc này.

“Con bé không khóc đòi mẹ à?” Fuyu nhíu mày hỏi sau khi câu chuyện kết thúc.

“Không.” Tôi trả lời. “Con bé có nói nhớ mẹ nhưng không hề khóc lóc gì hết, nó rất tự lập.”

“Lạ thật đấy. Có đứa trẻ nào xa mẹ mà không khóc lóc hay lạ nhà chứ? Có khi nào vốn trước đây mẹ nó đã không gần gũi, quan tâm tới nó nhiều nên Miu mới như vậy?”

“Tớ thì cho rằng cô Yukiko đã bắt ép nó nhiều quá nên con bé bị quen. Kiểu: “Đừng làm phiền mẹ.” “Không được khóc.” “Hãy tự làm những việc của mình đi.” Đại loại thế nên con bé không mè nheo như những đứa trẻ khác nữa.”

“Cũng có lý.”

Fuyu thở dài rồi ngả người tựa vào lưng ghế. Thời tiết hôm nay rất dễ chịu nhưng những suy đoán về bé Miu cùng những kỷ niệm mà con bé có với mẹ của nó khiến chúng tôi thấy không thoải mái được nhiều.

Trong cái nắng thu vàng tháng chín dìu dịu, Miu cất tiếng cười giòn tan. Gương mặt cô bé đã được tô kín những bông hoa cúc xanh và vàng tỉ mỉ và xinh đẹp. Miu chạy về phía chúng tôi rồi xoè tay ra cho tôi và Fuyu thấy hai miếng hình xăm giả mà cô bé có.

“Chị đằng kia tặng cho Miu đấy.” Con bé líu lo. “Giờ Miu tặng cho chị Kumiko và chị Fuyu mỗi người một chiếc.”

“Sao bé Miu không giữ lại mà chơi?” Fuyu hỏi.

“Miu có đủ rồi.” Con bé đáp. “Miu muốn tặng quà cho các chị. Như thế thì ai cũng được nhận quà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play