Dự báo thời tiết nói rằng tuyết sẽ không rơi vào đúng Giáng sinh, thêm vào đó là mưa rơi vào sáng nay làm trời đã lạnh lại lạnh thêm nhiều hơn nữa. Tôi lười biếng dẹp hết công việc qua một bên, nhìn ra bên ngoài trời ảm đạm thì chẳng muốn làm gì hết.
Chiều nay Osamu về nhà sớm để làm bữa tối, lại là tempura với súp miso. Bé Miu được cái rất dễ tính trong ăn uống nên chẳng bao giờ phàn nàn chuyện thực đơn hiếm khi có thay đổi gì đáng kể trong mỗi bữa ăn. Quả là một đứa trẻ ngoan bởi trẻ con bất kể ngoan hay hư khi ăn uống thường đều kén chọn cả. Tôi chẳng nghĩ thêm được gì nữa, lại lười nhác chui xuống dưới bàn sưởi mà cuộn tròn giống như Miu, đã lâu lắm rồi tôi mới cho phép mình hành động như một kẻ hai mươi hai tuổi thực sự như thế này.
“Chị Kumiko chiếm nhiều chỗ quá.” Miu phàn nàn cựa quậy bên cạnh nhưng không có vẻ gì là đang bất bình.
“Chà, ước gì Miu cứ bé thế này mãi mãi nhỉ?” Tôi nói, kéo hai bím tóc của con bé rồi cọ cọ đuôi tóc vào má nó khiến nó rúc rích cười.
“Nhưng Miu muốn lớn lên cơ.” Con bé bảo: “Sau này lớn lên Miu sẽ gia nhập đội quân Trinh Sát để tiêu diệt Titan, bảo vệ Wall Maria, bảo vệ mẹ này, bà này, chị Kumiko và cả anh Osamu nữa.”
“Lại bị lậm “Attack on Titan” đấy hử?” Tôi hỏi, có lẽ sau này lớn lên Miu sẽ là một cô bé có rất nhiều mơ mộng. Mơ mộng không phải là điều gì xấu cả, ít ra thì những gì con bé mơ tưởng thường không có màu hường phấn nên có lẽ sẽ không vấp phải những tổn thương sau này.
Tôi chống tay nằm nhìn tấm lưng tất bật trong bếp của Osamu. Anh mặc một chiếc áo len màu xanh dương, hai tay áo xắn lên đến tận khuỷu để khỏi bị dây bẩn khi làm bếp. Chiếc tạp dề mà anh mặc không phải là loại tạp dề làm bếp mà là tạp dề mặc khi vẽ sơn dầu của tôi, phía trước ngực chiếc tạp dề vẫn còn lấm lem những vết màu khô không tài nào giặt sạch được. “Ô kìa Kumiko.” Tôi tự nhủ thầm: “Có một người đàn ông năm nay hai mươi tám tuổi muốn lấy mày làm vợ và đang làm bữa tối cho mày đấy!” Cứ thế, tôi cứ hết nhìn Osamu rồi lại liếc xuống Miu đang nằm bên cạnh hí hoáy bấm điều khiển chỉnh kênh hoạt hình. Giả vờ như lúc này là nhiều năm về sau nữa khi tôi và Osamu đã làm đám cưới rồi, và giả vờ Miu chính là đứa con gái mà tôi chưa từng có. Chẳng rõ có phải tại bàn sưởi hay không nữa mà trong lòng tôi bỗng thấy thật ấm áp. Kết hôn không tệ, sinh con cũng chẳng bao giờ là một điều tệ cả thế nhưng từ trước đến giờ tôi vẫn luôn lấy cái lý do “tôi còn trẻ” ra để ngăn cản mình. Đối với phụ nữ Nhật Bản, kết hôn trước độ tuổi hai bảy chẳng khác nào tự sát, nhưng đấy là đối với những người phụ nữ có sự nghiệp lớn, kiếm ra tiền và đi du lịch khắp nơi không lo vướng bận. Còn tôi xét cho cùng vẫn chỉ là một họa sĩ vẽ tranh minh họa, tiền kiếm ra dù dư dả để sống nhưng vốn quanh năm cũng chỉ quanh quẩn ở nhà, vẽ xong lại lo chuyện nhà cửa chẳng khác gì những bà nội trợ bình thường. Thế thì cái cớ “tôi còn trẻ” xét cho cùng cũng chỉ là một cái cớ nhìn vào thì trông có vẻ hợp lý nhưng xét ra thì chẳng hợp lý chút nào. Vậy rốt cuộc lý do gì đã khiến tôi luôn tự ngăn cản mình đến thế?
Trước đây tôi đã từng có lần nghĩ về đám cưới của chính mình, chuyện đó xảy ra trước cả khi tôi biết Osamu. Trong một lần nói chuyện với những đứa bạn gái hồi đại học tôi đã bảo rằng tôi muốn đám cưới sau này của mình sẽ là một buổi lễ giản dị, tôi sẽ mặc một chiếc váy cưới đơn giản kiểu Tây và khách mời sẽ chỉ là một số ít những bạn bè thân thiết. Fuyu đã phản đối điều này, cô ấy nói tôi sẽ đẹp hơn trong đám cưới kiểu truyền thống, trong bộ Shiromaku trắng mà mỗi khi nhìn vào đều khiến tôi muốn nghẹt thở.
“Tại sao lại phải là Shiromaku chứ?” Tôi hỏi cô ấy.
“Còn phải hỏi sao? Gia đình cậu truyền thống đến vậy còn gì!” Fuyu trả lời. “Bố mẹ cậu nhất định sẽ mặc những bộ Kimono truyền thống đắt tiền đó, còn tớ sẽ mặc một bộ Tsukesage và làm phù dâu cho cậu.”
Phải, nếu bây giờ tôi kết hôn với Osamu, liệu cha mẹ tôi sẽ đến dự đám cưới của con gái họ chứ? Rồi tôi sẽ đổi tên thành Naohito Kumiko, liệu họ sẽ cảm thấy như thế nào về điều đó nhỉ? Đối với tôi giờ đây, mối dây liên kết duy nhất của tôi với gia đình mình chính là Hiro. Thật sự chẳng thể trì hoãn được chuyện này thêm một ngày nào nữa. Tôi đứng dậy, rời khỏi chiếc kotatsu ấm áp để vào phòng làm việc tìm điện thoại gọi cho Yuuya. Chẳng cần nấn ná đến sau kỳ nghỉ đông mà làm gì nữa, tôi sẽ cùng Yuuya đến Todai, Yuuya sẽ giúp tôi đến gặp Hiro, và dù tôi vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ nói những điều gì với Hiro cả nhưng tôi hy vọng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Đối mặt với quá khứ dù nó khổ đau đến mấy để có thể một cách đường hoàng mà bỏ nó lại phía sau vẫn luôn tốt hơn việc giả vờ như mình đã quên đi nhưng cái quá khứ vẫn luôn tồn tại ấy lại không ngừng gây nhức nhối. Kumiko của tuổi mười chín đã chọn cách chạy chốn và giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Giờ đã ba năm trôi qua, ngày hôm nay tôi chọn cách quay trở lại và đối diện với nó. Để có thể thanh thản chạm vào, đặt phần quá khứ đó gọn gàng sang một bên rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Tôi hẹn Yuuya vào sáng ngày hôm sau, cậu ta trông chỉn chu hơn thường ngày, tóc vuốt ngược ra phía sau rồi buộc lại thành một túm sau gáy. Hai chúng tôi bắt xe buýt đến khu vực trường Đại học Tokyo, vì xe khá đông nên cả hai không có chỗ ngồi. Tôi và Yuuya im lặng suốt chặng đường trên xe, tôi không nói nổi câu nào cả, có lẽ là vì đang lo lắng quá.
Thời tiết hôm nay vẫn lạnh nhưng mưa đã tạnh từ đêm qua. Bầu trời âm u kể cũng chẳng đến nỗi tệ lắm dù tôi thích những ngày nắng nhẹ hơn nhiều.
“A. Đến bến rồi kìa.” Yuuya nói rồi rẽ đường kéo tôi theo xuống, từ đấy đi bộ thêm một lúc là đến trước cổng trường Đại học Tokyo. “Chị sẵn sàng rồi chứ?” Cậu ta hỏi như thể biết rõ cuộc gặp gỡ này đối với tôi quan trọng như thế nào vậy.
“Tôi chẳng có gì là sẵn sàng cả.” Tôi đáp. “Nhưng nếu cứ nghĩ mãi xem bản thân mình đã sẵn sàng hay chưa thì chẳng biết sẽ phải trì hoãn đến tận bao giờ nữa. Vậy nên trước khi tôi nghĩ được gì thì cứ đâm lao trước thôi.”
“Lý luận kỳ cục.” Yuuya khịt mũi. “Đi thôi nào.”
Tôi đi phía sau Yuuya, trong đầu chẳng hiểu vì sao cứ nghĩ đi nghĩ lại đến hình ảnh những bông hoa sumire tím nhỏ xinh nở rộ bên vỉa hè trong một vùng ký ức xa xôi nào đó. Tự hỏi không biết có đúng là nó mang màu tím không hay bởi ánh chiều chạng vạng trong quá khứ đã nhuộm lên tất cả một màu như thế?
“Chị Kumiko.”
“Ơi?” Tôi hỏi, Yuuya bất ngờ dừng lại khiến tôi suýt chút nữa là đâm sầm vào lưng cậu ta.
“Chị cứ như người mất hồn ấy, đến nơi rồi này.”
Ở nơi cao nhất của trường Đại học Tokyo, tôi và Yuuya cảm tưởng như có thể thấy gần như mọi thứ. Một cơn gió lạnh buốt thốc tới thổi rối tung mái tóc của tôi. Thì ra đây chính là cái cảm giác mà mỗi ngày Hiro đều trải qua ư?
“Lạnh quá!” Yuuya run cầm cập ngồi gập xuống đất. “Mà chẳng biết hôm nay cậu ta có tới hay không nữa.”
Tôi và Yuuya ngồi núp vào một góc khuất gió chờ đợi. Yuuya lấy điện thoại ra chơi 2048, kéo khăn quàng lên cao che kín nửa mặt vì sợ lạnh. Một tiếng trôi qua, tôi nhìn bóng dáng những sinh viên đi lại phía bên dưới sân trường trông chỉ nhỏ xíu như côn trùng. Họ không đi thành hàng như kiến nhưng mỗi người đều có một nơi chốn nhất định để mau chóng hướng tới. Một lần nữa tôi lại nhớ đến những tháng ngày sinh viên của mình, trong một trường đại học cũng lớn như thế này nhưng khoa Hội họa tôi học lại là một khoa nhỏ với ít sinh viên hơn. Liệu Hiro có đang tận hưởng quãng thời gian tươi đẹp này của mình không nhỉ?
“Hay cậu cứ về trước đi? Tôi chờ ở đây một mình là được rồi.” Tôi bảo với Yuuya sau hơn một giờ đồng hồ ngồi chờ bên cạnh mình.
“Đâu có được, em phải có trách nhiệm đưa đón chị về đàng hoàng chứ.” Cậu ta đáp, mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
“Trời lạnh lắm đấy.”
“Cái đấy thì ai chả biết.” Cắm cúi chơi thêm một lúc lại thua ván, Yuuya nhăn mày với cái điện thoại rồi quay sang hỏi tôi: “Mà em vẫn thắc mắc một chuyện này. Tại sao chị lại giữ bí mật với anh Osamu?”
“Bí mật nào?” Tôi hỏi lại.
“Thì chuyện chị gặp Takahashi Hiro ấy?”
“Hỏi khó quá.” Tôi nghiêng đầu tìm câu trả lời. “Người ta vẫn bảo khi yêu nhau, nếu muốn tin tưởng nhau nhiều hơn nữa thì đừng giấu giếm bất cứ điều gì cả. Thế nhưng mà cậu biết đấy, nếu như cậu thực sự muốn giữ gìn một mối quan hệ nào đó thì vẫn có những bí mật tuyệt đối không nên nói ra.”
“Vậy tại sao chị lại dẫn em theo cùng?”
“Vì tôi đảm bảo rằng cậu sẽ chẳng bao giờ biết được bí mật ấy thực chất là gì cả. Và cậu cũng chẳng phải kiểu sẽ đi hớt lẻo cho anh Osamu biết.”
“Kỳ lạ thật.” Yuuya thở dài. “Giá mà bản tính của em tò mò được thêm một chút nữa.”
Lời vừa dứt chưa được bao lâu thì cánh cửa sau lưng hai chúng tôi bật mở. Những cảm xúc phức tạp từ bối rối cho đến ngỡ ngàng khi ánh mắt chạm nhau khiến mọi âm thanh bỗng nhiên như chẳng còn tồn tại trên thế gian này.
“Vậy em xuống mua nước đây.” Yuuya là kẻ đầu tiên phá vỡ bầu không khí. “Chị uống gì?”
“Hả?”
“Chị uống gì? Cà phê nóng nhé?” Yuuya hỏi lại.
“Ừ, cũng được.” Tôi đáp.
“Vậy chị đợi ở đây nhé.” Nói rồi Yuuya lách người qua cánh cửa để xuống cầu thang. Những bước chân gấp gáp của cậu ta xa dần rồi biến mất.
Trong một thoáng tôi tự nhủ rằng không biết có chuyện gì đang xảy ra? Hiro đứng trước mặt tôi, áo khoác dạ đen dài lịch lãm. Sau ba năm một chàng trai có thể trưởng thành lên nhiều như vậy sao?
Ánh mắt em nhìn tôi thoạt đầu đầy ngỡ ngàng, sau sắc lạnh đến lạ lùng. Hiro cau mày quay lưng bỏ đi.
Tôi chạy tới đứng chắn trước mặt Hiro để buộc nó phải nhìn thẳng vào tôi. “Chị xin lỗi vì đã đến đây đường đột như thế này. Thực sự xin lỗi.” Nói rồi cả hai lại chìm vào im lặng.
“Chỉ thế thôi sao?” Hiro ngoảnh mặt về hướng khác hỏi: “Đó là tất cả những gì mà chị muốn nói với em sau ba năm biệt tích đấy hả?”
“Chị xin lỗi.” Tôi nhắc lại một lần nữa, dường như mọi câu từ lúc này đều chạy khỏi đầu, chẳng còn lại mấy từ dùng được ngoài câu xin lỗi. Mãi sau lấy được bình tĩnh mới nói thêm được vài từ: “Bố mẹ có khỏe không?”
Bất chợt tôi nghe tiếng phì cười, chẳng hề có ý mỉa mai gì nhưng đó là tiếng phì cười của Hiro: “Chị vẫn thế nhỉ? Vẫn cứ là một kẻ yếu đuối như hồi ấy.”
Tôi nhìn Hiro trân trân, chưa kịp hiểu nó có ý gì khi nói với tôi lời đó.
“Họ vẫn khỏe.” Hiro trả lời. “Bố luôn giả vờ rằng không quan tâm nhưng thực chất cả hai người họ đều hối hận. Họ thậm chí còn chẳng biết rằng đó chẳng hoàn toàn là lỗi của họ nữa.”
“Hiro.” Tôi bình tĩnh nói: “Ngày hôm nay chị đến đây không phải vì muốn nghe em tự nhạo báng những lỗi lầm thuộc về quá khứ của gia đình mình. Hiro ạ, chị đã sống với Osamu suốt ba năm rồi nhưng vẫn chưa lần nào nhận lời mỗi khi anh ấy đề nghị kết hôn. Và bây giờ khi gặp lại em, chị có thể thấy đã suốt ba năm rồi nhưng em vẫn không ngừng đổ lỗi cho chính mình. Giờ chị muốn cả hai chúng ta cùng đối diện và giải thoát cho chính bản thân.”
“Chị…” Hiro hỏi: “Tại sao lại từ chối kết hôn?”
“Bởi vì chị sợ rằng mình đang lừa dối anh ấy.” Tôi đáp. “Chị yêu Osamu, nhưng nếu không phải vì chuyện của chúng ta thì chị không chắc rằng mình sẽ rời bỏ gia đình để đến bên anh ấy. Vậy nên trong suốt ba năm nay mỗi khi anh Osamu ngỏ lời chị đều từ chối. Khoảng thời gian gần đây có rất nhiều chuyện đã xảy ra quanh chị và chị thực sự cảm thấy mình đã sẵn sàng rồi. Cả em cũng vậy, hãy tha thứ cho mình đi thôi.”
Hiro như chết lặng chẳng nói nổi nên lời. Ánh mắt nhìn xuống như đang suy nghĩ rất nhiều rồi cuối cùng lại như chẳng thể nghĩ thêm được gì cả. Hiro tiến tới chỗ bậc cấp rồi ngồi xuống nhìn xa xăm ra khoảng không trước mặt. Bầu trời vẫn cứ âm u như lúc ban sáng, mùi không khí lạnh buốt và ẩm tràn ngập khắp nơi còn gió thì đã ngừng thổi từ bao giờ.
“Buồn cười thật, vậy mà trước giờ em cứ nghĩ rằng chỉ có chị mới là người yếu đuối.” Hiro đưa bàn tay phải lên che mắt mà cười. “Trước đây có lẽ chị chỉ nghĩ em là một thằng nhóc hay đánh nhau vì dính vào rắc rối. Thật ra chẳng được như vậy, em là một thằng đầu gấu chuyên đi tìm rắc rối, đánh nhau chẳng vì gì kể cả khi bản thân cũng chẳng thích thú mấy. Nhưng kể từ sau khi chị bỏ đi em đã chỉnh đốn lại cách sống của mình rất nhiều, chuyển đến một ngôi trường khác nơi chẳng ai biết mình, và phát hiện ra việc học cũng chẳng đến nỗi nào. Rồi em đỗ vào trường đại học tốt nhất Nhật Bản, yêu một ai đó, lại thêm một lần nữa phát hiện ra bản thân mình không giống như kẻ mà mình đã từng lầm tưởng. Em đã nghĩ rằng mình thật mạnh mẽ, nhưng hóa ra cuối cùng người vượt thoát được khỏi những ám ảnh của quá khứ trước tiên lại là chị chứ chẳng phải em.”
“Trong một số việc, đôi khi những kẻ yếu đuối lại thường làm tốt hơn những con người tưởng chừng rất mạnh mẽ đấy.”
Hiro lại phì cười rồi không nói thêm gì nữa. Tôi mở túi xách lấy ra một mẩu giấy ghi số điện thoại và địa chỉ nhà mà mình đã viết sẵn từ lúc ở nhà đưa cho Hiro:
“Giáng sinh này chị tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ tại nhà. Tám giờ tối hai tư tháng mười hai. Chị hy vọng em sẽ đến. Giờ chị phải đi về đây, Yuuya có lẽ đang chết cóng dưới sân trường rồi.”
Tôi bỏ về, để Hiro có lẽ sẽ ngồi lại đó một lúc lâu. Cảm giác quá khứ như những bông hoa sumire của ký ức đang tan dần đi theo gió.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT