Chuyến đi từ Okinawa trở về là một chuyến đi nơi tôi đã trút bỏ được một trong những phần suy nghĩ nặng nề trong tâm trí. Bức thư được cô Yukiko viết tôi trao tận tay cho Miu, ánh mắt con bé lấp lánh những tia hạnh phúc như thể có cả một bầu trời chứa đựng trong đó.

Hai tháng, đó là khoảng thời gian cô Yukiko cần để chuẩn bị thêm trước khi đón Miu về. Tôi và Osamu liên lạc với bà và bác Masashi để bàn về chuyện đó, bà lấy làm mừng vì sự trưởng thành của người mẹ trẻ này và nói rằng sẽ giúp trợ cấp thêm tiền nuôi bé Miu ăn học. Cuối cùng thì đối với một đứa trẻ vẫn chẳng có gì tốt hơn việc được sống với cha mẹ của mình. Giờ thì chỉ còn chuyện của tôi mà thôi.

“Chị Kumiko có chuyện gì không làm được à?” Miu ngồi xuống đối diện tôi, gương mặt con bé tò mò theo sát tôi chăm chú.

“Sao Miu lại hỏi như thế?” Tôi thắc mắc.

“Tại trông chị Kumiko như đang bị khó ở ấy.”

“Miu có biết khó ở là gì không thế hả?”

“Cái này Miu biết mà, là cảm thấy khó chịu trong người đó!”

Trông Miu thật hồng hào và xinh xắn, nhìn con bé một hồi tôi mới để ý tóc nó đã dài tới ngang lưng.

“Chị Kumiko lại đang lơ đãng rồi.” Con bé đánh nhẹ vào tay tôi nhắc nhở.

Những đứa trẻ không hẳn lúc nào cũng ngây ngô không hiểu chuyện. Tôi cũng từng là một đứa trẻ, và đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác hiểu hết những gì người lớn làm hoặc nói khi tôi mới chỉ lên bốn. Rồi còn cả những đứa trẻ đã sớm biết tự làm những việc có liên quan đến bản thân mình như Miu, Naoya, hay những đứa trẻ sớm trưởng thành và biết bản thân cần phải làm gì cho mọi người như Aoi. Đôi khi người lớn nên lắng nghe những lời khuyên từ trẻ nhỏ.

“Chị muốn đi gặp một người đã từ lâu lắm rồi chưa liên lạc.” Tôi nói với Miu. “Nhưng chị cảm thấy rất lo lắng.”

“Tại sao lại lo lắng ạ?”

“Bởi vì trước đây chị và người đó đã từng rất giận nhau.”

Miu dẩu môi, đôi lông mày của con bé nhướn lên rồi nghiêng đầu như thể đang suy ngẫm về vấn đề này ghê lắm. Cuối cùng nó nói:

“Trước đây Shota có từng trêu Miu nhưng Miu không giận Shota mà Miu chỉ cảm thấy buồn thôi, nhưng bây giờ cả Miu và Shota đều chơi với nhau rất vui vẻ. Vậy chị Kumiko với người đó đều giận nhau sao? Nếu thế thì Miu không giúp được gì rồi.”

Tôi và Hiro có giận nhau không? Bỗng dưng tôi nhận ra, rằng Hiro chưa bao giờ thể hiện rằng nó giận, hay ghét bỏ tôi cả. Còn tôi, tôi chạy trốn vì tôi cảm thấy sợ, tôi không ghét bỏ Hiro, hoàn toàn không một chút nào hết.

Có những thứ mà thời gian có thể giúp xóa nhòa một cách viên mãn. Đó là cảm giác sợ hãi ngày đầu tiên khi tôi biết về tình cảm ngang trái mà Hiro dành cho mình. Ba năm chẳng phải một khoảng thời gian thực sự dài nhưng cũng đủ để suy nghĩ của một con người trưởng thành lên đôi chút. Có lẽ giờ Hiro cũng đã thông suốt về mọi điều mà nó từng nghĩ, và nó chỉ đợi đến khi chính tôi cũng sẵn sàng nghĩ về chuyện này để cả hai cùng đối mặt với nhau. Mọi thứ bỗng trở nên thật rõ ràng, chẳng phải Hiro không chấp nhận lời đề nghị nhận địa chỉ liên lạc của tôi từ Yuuya vì nó ghét tôi mà đơn giản là bởi nó muốn đợi cho đến khi tôi sẵn sàng đối mặt với tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Bởi vì người vẫn luôn chạy trốn là tôi chứ chẳng phải Hiro.

Giờ thì chí ít tôi cũng đã được sáng tỏ ra đôi chút.

“Miu.” Tôi hỏi ý kiến con bé: “Có muốn gọi điện cho Yuuya qua chơi không?”

Chuông cửa nhấn ba lần, hai lần rồi một lần quen thuộc. Đôi lúc tôi cũng cảm thấy thật khó hiểu về chuyện tại sao mỗi khi tôi liên lạc với Yuuya thì cậu ta luôn luôn xuất hiện một cách nhanh chóng đến thế? Có khi nào sinh viên trường Waseda thực sự có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy sao?

“Để Miu mở cửa!”

Miu luôn tỏ ra phấn khích mỗi khi nghe cái cách bấm chuông cửa quen thuộc của Yuuya cũng như cả sự ồn ào vui vẻ mỗi khi cậu ta xuất hiện. Lần nào cũng vậy, con bé luôn tranh chạy ra mở cửa và với bàn tay nhỏ bé của mình nắm chặt lấy vạt áo mà kéo cậu ta vào nhà.

“Hồi tôi còn nhỏ tôi cũng biết thích những anh chàng đẹp mã học trà đạo, những cậu học trò của bố tôi ngày trước đấy.”

“Vậy là chị thừa nhận em đẹp chứ gì?” Yuuya toe toét cười đáp lại câu đùa của tôi, ngày hôm nay cậu ta mang theo hai chai bia Asahi và một túi mực.

“Đợi đã, đó là Asahi sao?” Tôi hỏi. “Bình thường cậu toàn mang Sapporo mà?”

“Thì thỉnh thoảng cũng phải thay đổi chứ.” Yuuya trả lời, lại cứ thế tự nhiên vào mở tủ bếp lấy cốc uống cứ như thể đây là nhà của cậu ta vậy.

“Cậu không phải đi học giờ này sao?”

“Thật ra là có nhưng dạo này em đang tự thưởng cho mình vài ngày nghỉ.” Yuuya gãi đầu. “Em phải thi lại một môn, chị biết đấy, nó khá là mệt mỏi.”

“Sao mà tôi biết được chứ, tôi đã phải thi lại môn nào hồi còn đi học đại học bao giờ đâu.”

Yuuya là một đứa rất khá, tiền học phí mà cậu ta học ở Waseda được chi trả nhờ học bổng mà Yuuya giành được. Nhưng có thể thấy rõ ràng cái sự ham vui của cậu ta giờ cũng đã thực sự gây nên một hậu quả nho nhỏ. Thi lại một môn, thế là chắc chắn mất đứt cái học bổng kỳ này rồi.

“Cậu lại định buông luôn chứ gì? Kiểu ‘Đằng nào cũng mất học bổng kỳ này rồi, miễn sao đủ tín chỉ lên lớp là được.’ có đúng không?”

“Em là gì mà đến nỗi đáng thất vọng như thế chứ?” Yuuya cười, rót bia vào cốc rồi đưa cho tôi. “Thế hôm nay chị triệu hồi em lên đây để làm gì nào?”

“Tất nhiên là chẳng phải để mất thời gian tám nhảm với cậu rồi. Tôi chỉ có một việc nho nhỏ muốn nhờ cậu thôi.”

“Một việc nho nhỏ?” Yuuya nhướn mày hỏi lại xem chừng cảnh giác.

“Ừ, tôi muốn liên lạc lại với em trai tôi. Cậu đã từng gặp nó một lần rồi, giờ có thể giúp tôi tìm cách liên lạc với nó không?”

“Chị lạ thật đấy Kumiko, cậu ấy là em trai chị mà. Chẳng phải chỉ cần viết thư gửi về nhà là được hay sao? Đừng có bảo với em là chị cũng quên luôn địa chỉ nhà của mình nhé?”

Tôi nhìn xuống những nếp đan của tấm chiếu trải dưới mặt đất. Nếu như nói rằng bản thân mình chưa từng nghĩ đến phương án này thì tôi quả không thể chê trách được ai có ý muốn nói tôi ngớ ngẩn được rồi.

“Điều này đối với tôi thực sự rất khó khăn.” Cuối cùng tôi cũng tìm được một lời giải thích cho lý do mình không muốn viết thư gửi về nhà. “Tôi muốn liên lạc trực tiếp với nó hơn, rồi hẹn gặp ở đâu đấy để nói chuyện.”

“Nhưng em mới gặp cậu ấy có duy nhất một lần ở buổi giao lưu giữa hai trường.” Yuuya nhăn sống mũi một cái rồi nói tiếp: “Sẽ dễ dàng hơn nếu em và cậu ấy học cùng một trường đại học, nhưng với tình trạng này thì em nghĩ điều tốt nhất mà em giúp được cho chị chỉ là thời gian cậu ta ở trường và một vài lớp học của cậu ta thôi. Em có một vài người bạn học ở Todai, nhưng bỗng dưng xin số điện thoại của một người mới gặp qua một lần mà thậm chí chẳng có ý định kết bạn lâu dài thì e là hơi khó.”

“Vậy thì cứ làm những gì cậu có thể đi. Sau đó tôi sẽ cho cậu tắm trong bia nếu cậu muốn.”

“Chị cứ làm như em bê tha lắm vậy.”

“Ai mới là người mỗi lần sang đều chuốc cho tôi uống?”

“Em uống vì thấy chị thích bia thôi mà.”

Tôi nhìn vào gương mặt Yuuya thêm một lúc, cậu ta có phần xương quai hàm trông hơi mỏng manh, tôi thì thấy nó thật quyến rũ. Đã từng có một thời gian tôi coi Yuuya như một người em trai khác của mình, cậu ta cùng độ tuổi với Hiro, nhưng chính cái vẻ bề ngoài cùng tính cách trái ngược hẳn với Hiro của Yuuya mới là điều khiến tôi cảm thấy yên lòng nhất. Hơn thế nữa, Osamu cũng coi Yuuya như một thằng em trai, giờ lại là một người bạn của gia đình mà anh tuyệt đối tin tưởng.

“Giờ đến lượt anh Yuuya chơi với Miu rồi chứ?”

Miu xuất hiện trở lại với chiếc khăn lớn của tôi buộc ở cổ con bé như một chiếc áo choàng. Gần đây con bé xem rất nhiều những phim siêu anh hùng của Marvel.

“Được rồi, cùng bay một chút nào!” Yuuya vui vẻ cười rồi nhấc Miu khỏi mặt đất, bế bổng lên trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play