Rời khỏi Dao Trì, Đế Quân suy tư một chút, phân phó cho Linh Hư đi theo phía sau: “Ngươi về trước đi, bản quân muốn đi dạo một mình.”
“Vâng ạ.” Linh Hư khom người chắp tay thi lễ, lùi về sau vài bước, rồi xoay người rời đi.
Dọc theo con đường lớn vây giữa tầng mây, xuyên qua quỳnh lâu ngọc điện, một tòa điện phủ nho nhỏ tĩnh lặng đứng trước mắt, khác với thiên đình ở chỗ lặng im không tiếng động, trong tòa cung điện nhỏ có treo một tấm bảng đề “Nguyệt lão các” này thực náo nhiệt lạ thường.
Mặc dù treo bảng “Các”, nhưng “Nguyệt lão các” lại rất lớn, bằng không làm sao có thể chứa hết tất cả tượng nam nữ dưới thế gian chứ?
Tượng người nhỏ nhắn chất đống thành núi rơi đổ ngổn ngang trên đất, vài tiên đồng đang ôm từng bó từng bó tơ hồng chạy loạn đầy điện, còn phải coi chừng dưới chân, không cẩn thận mà giẫm lên làm hỏng tượng người, thì liền nguy to. Kỳ thật bọn nó rất muốn thu dọn lại “Nguyệt lão các” này một chút, thế nhưng chủ nhân của nơi này lại không cho, bảo là nếu thu dọn sạch sẽ, thì lão sẽ không nhớ được thứ gì để ở đâu nữa.
Lúc nghe nói vậy, mấy tiểu tiên đồng không hẹn mà cùng trở mình xem thường, tưởng bọn nó không biết tượng người trong Nguyệt lão các có thể điểm danh được sao? Muốn tìm người nào, gọi tên là tự nó sẽ bay đến, sao lại không tìm thấy? Căn bản là sư phụ nhà mình cố ý muốn xem bọn nó tay chậm chân loạn mà thôi.
Đành chịu mệnh sư làm khó, cũng chỉ có thể thầm phỉ nhổ bên dưới, mặt mũi của sư phụ vẫn phải giữ.
“Sư phụ sư phụ, làm sao bây giờ, tượng hai người kia lại quấn vào nhau rồi.” Một nữ đồng bé nhỏ mặc hồng y đang lôi kéo ông lão tóc bạc râu bạc, vẻ mặt lo lắng.
“Thích quấn thì quấn, cũng đã mấy lần rồi, đừng quản bọn chúng nữa.” Ông lão tóc bạc một tay vuốt vuốt lại chòm râu dài tới ngực của mình cho ngay ngắn, một tay lật xem một quyển điển tịch to chừng tấm ván cửa, dày chừng một viên gạch, không quan tâm trả lời.
“Thế nhưng trên sổ nhân duyên không có tên họ a!” Hồng y nữ đồng nhỏ nhắn hiển nhiên không phải thuộc dạng dễ lừa gạt, chỉ thấy nó chống hông, vẻ mặt không ủng hộ nhìn sư phụ nhà mình.
“Nói bậy, sao lại không có!” Ông lão tóc bạc nâng bút đặt lên điển tịch vạch vài nét, sau đó đắc ý dào dạt chỉ cho hồng y nữ đồng xem, “Đây không phải sao?”
Hồng y nữ đồng đen mặt, bất bình kêu la the thé: “Sư phụ, đã nói với người bao nhiêu lần rồi, sổ nhân duyên không thể sửa lung tung, nếu như bị Vương Mẫu nương nương biết, người liền chịu đủ, giáo huấn do người kết nhân duyên của Nhị Lang Chân Quân lần trước còn chưa đủ sao?”
“Là sư phụ ngươi kết loạn hay sao? Nhân duyên của Nhị Lang chân quân và Tây Hải tam công chúa thực là thiên định, đương nhiên sẽ kết nối chính họ, Vương Mẫu muốn phạt ta ta ta có biện pháp gì.” Nguyệt lão chính đáng nói.
Lúc này một lục y tiểu tiên đồng đang buộc tơ hồng cho một đôi tượng người bên cạnh dường như thật sự nghe không nổi nữa, ngẩng đầu lên nói: “Tơ Hồng sư tỷ, ngươi đừng nghe sư phụ nói bừa, ta rõ ràng thấy là do sư phụ uống say mới kết tơ hồng của họ lại với nhau.”
“Sư phụ!!! Người lại lén uống rượu?!” Một tiếng sư tử Hà Đông rống, phá tan tầng mây.
Nguyệt lão ham rượu như mạng, tửu lượng lại không cao, uống chưa đến ba chén đã say, mà lão say là lại thích kết tơ hồng lung tung, thường thuận tay bắt lấy hai tượng người, cũng chẳng thèm quản là nam hay nữ, già hay trẻ, vẫn lấy tơ hồng ra buộc lại chặt chẽ, nút thắt thiên dụng(*) không gỡ ra được. Vương Mẫu sau khi biết việc này, trực tiếp hạ chỉ, không cho lão dính tới rượu nữa.
(*) “Thiên” ở đây là nghĩa là nghiêng, lệch, không phải là trời. Thiên dụng [偏用] nghĩa là sử dụng sai ý nghĩa, mục đích.
Nguyệt lão vội vàng bịt kín miệng Tơ Hồng, xin khoan dung nói: “Đồ đệ ngoan, nhỏ giọng chút, việc này nếu như bị người ta nghe thấy, sư phụ ngươi là ta đây sẽ bị phạt nữa cho coi.” Đồng thời còn không quên trừng mắt với tên đệ tử lắm miệng một cái, đối phương cũng trả về cho lão ánh mắt “Con nói sai à?”.
Tơ Hồng kéo tay Nguyệt lão xuống, trừng mắt giận dữ nói: “Bị phạt cũng tốt, để sư phụ lão già ngài bớt không nghe khuyên bảo đi.” Nói là nói như vậy, nhưng giọng nói Tơ Hồng vẫn nhỏ xuống.
“Cũng tại rượu lần đó tốt quá, ta không cẩn thận uống nhiều hơn một ly, sau này sẽ không vậy nữa.”
“Lời nói của sư phụ, lần nào cũng chỉ để lừa đồ nhi, lần này thật sự làm được sao.”
“Lần này, lần này là thật! Ta tuyệt sẽ không uống nhiều!” Nguyệt lão chỉ còn kém thề với trời nữa thôi, Tơ Hồng là đại đệ tử của lão, cũng là đứa có thiên phú tốt nhất, lão cũng luôn thương yêu nó nhất, chỉ chờ nó trưởng thành truyền lại vị trí cho nó, rồi bản thân sẽ tự do tự tại mà đi.
“Sư phụ, bọn đồ nhi cũng là muốn tốt cho người thôi, người mỗi lần uống rượu đều gặp phải chuyện không hay, Vương Mẫu nương nương đã nhắc rất nhiều lần, nếu còn có lần sau, người thật sự phải xuống hạ giới chịu nỗi khổ luân hồi đó.” Tơ Hồng cũng lo lắng, “Chuyện người kết sai tơ hồng của Nhị Lang thần nếu để lộ, thì cho dù là Đế Quân phỏng chừng cũng không bảo vệ được người đâu.”
“Đồ nhi đừng sợ, sư phụ ngươi sẽ bất cẩn như vậy sao? Ta đã sớm viết tên họ vào trong sổ nhân duyên rồi, ai cũng không tra ra được.” Nguyệt lão đắc ý dào dạt, lão đúng là sau khi tỉnh rượu liền phát hiện sai lầm của mình, vội vàng thêm chữ lên sổ nhân duyên ngay.
“Phải không?” Tiếng hừ lạnh lùng từ bên ngoài cửa chính nửa che nửa đậy của “Nguyệt lão các” truyền đến.
Nguy rồi! Hai thầy trò vừa nghe thấy âm thanh này là biết đại sự không ổn, đối mặt nhìn nhau trong chốc lát, mới phản ứng lại, lập tức chạy đi mở rộng cửa chính.
Đế Quân đứng ngoài cửa, nét mắt sương lạnh nhìn Nguyệt lão đang mở cửa.
“Hôm nay có cơn gió nào thổi đến, lại khiến Đế Quân đại giá quang lâm thế này? Sao không thông tri cho tiểu lão nhân một tiếng, để tiểu lão nhân lau nhà quét rác kính chờ đại giá?” Nguyệt lão lộ ra bộ mặt tươi cười nịnh nọt thân thiết, thắt lưng cong cong mời Đế Quân vào cửa.
“Tơ Hồng thỉnh an Đế Quân.” Tơ Hồng nhu thuận quỳ gối thỉnh an, phía sau là bọn sư đệ sư muội cùng một dạng tư thế.
“Vẫn là đồ nhi nhà ngươi hiểu chuyện.” Đế Quân chân mày như kiếm, chớp mắt không thèm nhìn ý thỉnh an của Nguyệt lão.
“Giữa chúng ta mà còn cần mấy hư lễ này làm gì.” Nguyệt lão không để ý phất tay, kéo Đế Quân vào trong điện, “Đồ nhi ngoan, châm trà cho Đế Quân đi.”
“Vâng.”
Có một chuyện trong thiên đình khiến chúng tiên suy nghĩ trăm lần mà vẫn không giải được, chính là Đông Hoa Đế Quân và Nguyệt lão làm sao có thể trở thành một đôi tri kỉ.
Hai vị tiên này, một là thánh nhân vô tình vô dục, một là tiểu tiên quản lý việc hôn nhân của nam nữ thế gian, rõ ràng là hai vị tiên quăng tám sào cũng không tới (ý nói không có liên quan gì đến nhau), lại thật sự trở thành bạn bè tâm đầu ý hợp, cũng bởi vì như vậy, cho dù thiên đình có xuất hiện thêm nhiều thần tiên tư phàm (nhớ trần tục), Vương Mẫu cũng chưa bao giờ thật sự xử phạt Nguyệt lão, nhiều lắm là bắt đến niệm vài câu, nếu không được thì chỉ cấm rượu lão. Nếu không dựa vào chuyện của hai vị công chúa, cũng đủ để Vương Mẫu đá lão ngã xuống luân hồi rồi.
Kết tơ hồng, ngay cả con cũng sinh xong mà vẫn không báo cáo, đây căn bản là đại tội tắc trách!
Cho nên nói, bất kể là người hay tiên, chỗ dựa mạnh mới là đạo lý a!
“Hôm qua trong Phù Tang công của ngươi, à hiện tại phải gọi là Đông Hoa cung mới đúng, hôm qua trong Đông Hoa cung của ngươi thấy các tiên đi tới đi lui, tiểu lão nhân biết ngay nhất định là ngươi đã xuất quan, vốn hôm nay còn định qua chỗ ngươi một chút, không ngờ ngươi lại đến đây trước.”
Đế Quân lé mắt nhìn Nguyệt lão đang cậy già lên mặt trước mắt mình, trong lòng rất hối hận năm đó làm sao lại bị cái tên không có mặt mũi không có da mặt này quấn lên, nghĩ lại Đông Hoa Đế Quân y sinh từ thuở hồng hoang, tuổi tác so với Nguyệt lão không biết là lớn hơn bao nhiêu lần, người này lại cứ ỷ vào cái mặt già mà ra vẻ ta đây trước mặt y, hận không thể nhổ lão ra.
Người tu hành đến lúc thành tiên có thể tu sửa chân thân (hình dáng thực), hình dáng tuổi tác cũng có thể biến hóa tùy ý, nhưng Đế Quân bất đồng, y từ lúc sinh ra đã là chuẩn thánh, sau lại nghe lời muội muội không thay đổi bề ngoài, thành ra lại để cho người này chiếm tiện nghi.
Hằng Nga sở dĩ có thể trở thành đệ nhất mỹ nhân tam giới, bởi vì hình dáng của nàng là hoàn toàn được kế thừa từ trước khi chưa thành tiên, không giống với những tiên nữ khác, đã thay đổi nhiều, nhưng Đế Quân không cho là vậy, tính ra, Hằng Nga chẳng qua là ở tam giới hiện tại mới chiếm được tiện nghi, không tính đến những nữ thần thượng cổ, chỉ riêng chuyện, nếu Dao Cơ(*) chưa chết, hoặc muội muội khôi phục lại nguyên trạng, dung mạo không biến hóa, vị trí đệ nhất này cũng không tới phiên nàng.
(*) Dao Cơ là Vu Sơn thần nữ, con gái của Viêm đế, cũng có nới nói là con gái của Tây Vương Mẫu.
Ấy, kéo đi xa quá rồi, quay lại vấn đề chính.
Uống xong hương trà Tơ Hồng dâng lên, Đế Quân dùng một đôi mắt sáng lạnh lùng nhìn Nguyệt lão, “Nhàn đến vô sự, đi lung tung, cũng nghe được vài chuyện không muốn nghe.”
“Ha ha, phải không? Không biết là người nào đui mù chọc vào Đế Quân ngươi nhỉ, thật sự là đáng chết.” Nguyệt lão cười ha ha, trong lòng lại càng lúc càng sợ hãi.
“Ngươi đúng là đáng chết, tơ hồng của thần tiên mà ngươi cũng dám kết.”
“Ngươi đừng có oan uổng tiểu lão nhân, nhân duyên thiên định, không phải là thứ tiểu lão nhân có thể sửa, thiên đạo muốn kết cho họ, tiểu lão nhân cũng không còn cách nào khác.”
Nhân duyên sư phụ sửa còn ít sao? Thiệt phục lão có thể nói ra được những lời này. Tơ Hồng đứng bên cạnh Nguyệt lão đảm nhiệm làm phông nền âm thầm phỉ nhổ.
Đế Quân đối với bản lĩnh nói dối trắng trợn của Nguyệt lão cũng là kiến quái bất quái (thấy quái nhưng không cảm thấy quái), chỉ nói: “Nhân duyên thiên định là điều tự nhiên, nhưng ngươi nghịch thiên sửa mệnh bản lĩnh cũng không nhỏ!”
“Quá khen quá khen!” Miệng thì nói lời khiêm tốn, nhưng cái bộ dáng kia của Nguyệt lão cũng không lừa được ai, con mắt vốn không lớn lắm đã sớm híp lại thành một cái khe, sợ là trong lòng rất sung sướng!
Thấy Nguyệt lão đắc ý, biết ngay là lời trào phúng của mình đã bị biến thành khích lệ, Đế Quân cũng không còn hứng thú nói thêm gì nữa, dù sao thì đối phương cũng sẽ nghe không lọt, “Không nói chuyện này nữa, ngươi tự chú ý chút, bản quân không phải lần nào cũng có thể giúp ngươi.”
“Tiểu lão nhân hiểu.” Nguyệt lão cũng hiểu được, tự ý sửa nhân duyên cũng phải chịu sự trừng phạt của thiên đạo, cũng may là chỉ có mình lão quản việc này, động tay động chân cũng sẽ không tạo thành vấn đề gì lớn, nếu phạt thật, thiên đạo nhiều lắm cũng chỉ khiến lão cô độc cả đời thôi, cô độc thì cô độc, dù sao lão là thần tiên, không có nhân duyên cũng tốt!
Không để ý tính toán trong lòng Nguyệt lão, Đế Quân tiếp tục nói: “Bản quân hôm nay đến, là có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Ồ, Đế Quân mời nói?” Nguyệt lão rất tò mò, thứ lão biết chỉ là chút việc nhân duyên nam nữ, chẳng lẽ Đế Quân tới hỏi nhân duyên?
“Vậy Thái Âm Tinh Quân và Nhị Lang Chân Quân là có chuyện gì?”
“A?” Thái Âm Tinh Quân? Nguyệt lão suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra là ai, “Ngươi là nói Hằng Nga và Nhị Lang thần a, bọn họ thế nào?”
“Nghe nói Nhị Lang Chân Quân ái mộ Thái Âm Tinh Quân, ngươi thân là Nguyệt lão, không phải không biết đấy chứ?” Đế Quân nhìn Nguyệt lão chằm chằm, thần uy bao phủ lão.
Nguyệt lão lại coi như không cảm thấy, vô tội chớp chớp mắt, “Việc này tiểu lão nhân thật sự không biết.”
“Hử?”
“Trên sổ nhân duyên không có đôi của họ.” Nguyệt lão giải thích, “Đế Quân ngươi cũng biết, sổ nhân duyên đương nhiên là chỉ viết tên người có nhân duyên, không có nhân duyên, cho dù có tình cũng không thể lên sổ nhân duyên!” Sợ Đế Quân không tin, Nguyệt lão còn đặc biệt đưa ra một cuốn sổ nhân duyên thu nhỏ, mở ra một trang trong đó, chỉ cho Đế Quân, “Ngươi xem, nhân duyên của Hằng Nga chỉ có một mình Hậu Nghệ, hiện giờ Hậu Nghệ đã mất, nàng nhất định phải cô độc cả đời, làm sao còn có nhân duyên.”
Đế Quân cúi đầu nhìn về cuốn sổ nhân duyên màu sắc rực rỡ, quả thật, trên hàng viết tên Hằng Nga, chỉ có tên Hậu Nghệ, mà cái tên kia còn hiện lên một màu đen tử vong.
“Nhị Lang thần cho dù ái mộ Hằng Nga, hai người cũng không có kết quả.” Nguyệt lão lại lật, sang trang của Dương Tiễn, “Về phần Nhị Lang thần, hắn…….. Í í í?!” Nguyệt lão nâng sổ nhân duyên lên không thể tin được lão đang nhìn thấy cái gì, mà Tơ Hồng bên cạnh lão cũng phải trợn mắt há mồm.
Trời ạ, đây không phải là sự thật chứ?!
“Sao lại thế?”
“Này………” Thầy trò hai người đưa mắt nhìn nhau, nhìn sổ nhân duyên lại nhìn sang Đế Quân, cuối cùng vẫn là Nguyệt lão nơm nớp lo sợ mở miệng: “Đế Quân, ngươi xem nhưng chớ có tức giận a!”
“Bản quân có gì mà phải tức giận?” Đế Quân nhướn nhướn mày, đưa tay lấy sổ nhân duyên trong tay Nguyệt lão —-
“Bịch!!!”
Sổ nhân duyên bị dùng sức ném ra ngoài, sức lực lớn, nơi rơi xuống để lại dấu vết rạn nứt, khiến cho bọn tiểu tiên đồng ở phòng ngoài vừa tò mò lại sợ hãi chen chúc cách đó không xa vây xem.
“Đó là không có khả năng!!!” Đế Quân ban đầu vốn chỉ mang theo hàn khí nhàn nhạt, lúc này đã là một mảng đen kịt, thần uy toàn thân tăng vọt, nồng nặc đến nỗi khiến cho không gian bắt đầu vặn vẹo.
“Sổ nhân duyên của ta!!!” Nguyệt lão đau lòng chạy tới nhặt sổ nhân duyên về, cẩn thận xem xét có bị tổn hại hay không, lúc này mới quay đầu lại khuyên nhủ hảo hữu, “Ngươi cũng nói nhân duyên là thiên định, có gì không có khả năng chứ.” Nói xong, Nguyệt lão còn nhón chân, đồng tình vỗ vỗ bả vai Đế Quân.
Mặt Đế Quân càng đen, y căm giận phất ống tay áo, đại môn phía trước lập tức ứng thanh nứt ra.
“Cửa của ta a!!!” Lần này cả mặt Nguyệt lão cũng đen, “Ngươi nói không tức giận mà, có giận cũng đừng lấy cửa của ta trút giận a!”
“Hừ!” Đế Quân hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy y có động tác gì, bóng dáng đã biến mất khỏi “Nguyệt lão các”, chỉ để lại một câu lạnh lẽo đến tận xương: “Việc hôm nay không được phép tiết lộ, nếu không bản quân đến hỏi tội ngươi!”
“Sư phụ, người không sao chứ?” Tơ Hồng cẩn thận nâng Nguyệt lão té ngã trên mặt đất dậy.
“Không sao không sao.” Nguyệt lão cười ha hả đứng dậy, nào còn bộ dáng tức giận, mở sổ nhân duyên ra, ý cười của Nguyệt lão càng đậm, “Há há, lần này có kịch hay để xem rồi.”
Chỉ thấy trên sổ nhân duyên, hàng thuộc về Dương Tiễn, ngoại trừ tên của Tây Hải tam công chúa Thốn Tâm, còn có một cái tên rõ ràng hơn —- Nghê Quân Minh.
Nghê Quân Minh này đúng thật là họ tên của Đế Quân, nhìn thêm ghi chú phía sau tính danh, quả nhiên viết toàn xưng của Đế Quân —- Đông Hoa Tử phủ Thiếu Dương Đế Quân.
Tơ Hồng cũng một mặt hưng phấn, tiếp theo lại lo lắng, “Sư phụ, nếu Đế Quân tỉnh táo lại tìm người sửa sổ nhân duyên thì phải làm sao?”
“Cốp”
“Sư phụ, sao người lại đánh con a?!” Tơ Hồng ủy khuất ôm đầu nhìn Nguyệt lão.
“Uổng công ngươi theo ta lâu như vậy, không phát hiện bề mặt chữ này là màu vàng sao? Ngươi quên mất màu vàng có nghĩa gì rồi à?” Nguyệt lão một bộ dáng vô cùng đau đớn.
Màu vàng? Màu vàng! “Đệ tử hiểu rồi, màu vàng là nhân duyên tốt nhất trong nhân duyên thiên định, ngay cả sư phụ cũng không đổi được!” Tơ Hồng tỉnh ngộ.
Nó không nhớ rõ cũng không có gì lạ, chữ vàng thật ra rất ít xuất hiện, nó đến tận bây giờ mới chỉ nhìn thấy một lần, mà lần đó là chuyện của mấy trăm năm về trước.
“Đúng, y dù muốn sửa, cũng không sửa được!” Nguyệt lão vuốt chòm râu dài, tán dương gật gật đầu.
Hai thầy trò lộ ra một nụ cười gian, giống như hai con hồ ly vậy.
Về phần giới tính của hai vị này —- đồng tính bọn họ kết cũng không ít, thêm một đôi thì có gì hệ trọng đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT