Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Hai mẹ con lại trao đổi nửa ngày, cuối cùng Dao Cơ nhắc nhở: “Dù mẹ không để tâm đến việc này, nhưng chỗ cha con tạm thời đừng cho hắn biết, con người hắn rất cố chấp, biết được chắc chắn là có chuyện.”

“Con biết rồi.” Dương Tiễn gật đầu.

“Con yên tâm, mẹ sẽ thử nói chuyện với hắn.”

“Cảm ơn mẹ.”

“Thằng nhóc này, mẹ con mà cảm ơn gì chứ, ra ngoài đã lâu, chúng ta về thôi.” Dao Cơ khoác tay Dương Tiễn, kéo hắn trở về.

Lúc sắp đến cửa, vừa vặn đụng phải Dương Thiên Hữu đang định ra ngoài, thấy hắn mặc một bộ y phục nhẹ nhàng gọn gàng thích hợp để leo núi, trong tay còn cầm móc câu giỏ cá.

“Tướng công, chàng đang định đi câu cá sao?” Ánh mắt Dao Cơ sáng lên, bỏ con trai ra đi tới bên cạnh trượng phu, thuận tay cầm lấy giỏ cá.

“Ừ, hôm nay khí trời đẹp, ta ra ngoài đi dạo, nương tử có muốn cùng đi không?” Dương Thiên Hữu vốn chính là đi ra tìm Dao Cơ đồng hành. Lúc này gặp được cũng đỡ cho hắn phải đi tìm.

“Được a.” Dao Cơ vui vẻ đồng ý, “Tiễn Nhi đi không?”

“Không ạ.” Dương Tiễn nhìn phụ thân đang nháy mắt với mình, sáng tỏ mà lắc đầu.

“Vậy chúng ta đi, tối gặp lại.” Dao Cơ vui thích tạm biệt con trai, đi theo phu quân nhà mình.

“Phu quân, chúng ta đã lâu không ra khỏi cửa, hôm nay chàng phải ra tay trổ tài nha, buổi tối chúng ta có thêm đồ ăn.”

“Xem ta.”

Nhìn bóng dáng phụ mẫu vừa nói vừa cười đi xa, tâm tình Dương Tiễn cũng không khỏi được nâng cao.

“Nhìn gì vậy?” Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng, một thân thể ấm áp dán lên.

Không cần quay đầu lại cũng có thể biết là ai, Dương Tiễn trả lời, “Cha mẹ ta.”

“Bọn họ rất xứng đôi.” Đế Quân tự đáy lòng nói. Dương Thiên Hữu cuồng ngạo bất kham, toàn thân mang khí chất danh sĩ Tấn Hán lại không mất nhu tình, đối với Dao Cơ có thể nói là ngàn y trăm thuận, Dao Cơ thì xinh đẹp hơn người, lúc thì cởi mở phóng khoáng khi lại dịu dàng quyến rũ, tình cảm đối với người nhà càng trung trinh không đổi, hai người như vậy có thể nói là trời sinh một đôi.

Dương Tiễn cười cười, không nói gì thêm, cùng y tiến vào Dương phủ.



Dao Cơ vốn định nói chuyện riêng với Đế Quân một chút, đáng tiếc tạm thời chưa có cơ hội, lúc nàng và Dương Thiên Hữu tay trong tay trở về, trong nhà chỉ còn lại có một mình Dương Chiêu, những người khác chẳng biết đi đâu từ lâu.

“Bọn Tiễn Nhi đâu?”

“Ban nãy Hao Thiên Khuyển vội vàng chạy tới, nói là Thiên Đình có chuyện, bảo bọn họ nhanh chóng quay về.” Dương Chiêu cũng không rõ thế nào, chỉ đem việc mình biết ra nói.

“Có nói là chuyện gì hay không?”

Dương Chiêu lắc đầu, “Việc này thì không rõ lắm, có điều nghe nói hình như có liên quan đến đứa con kia của tam muội, nói là “Trầm Hương dẫn người lên Thiên Đình quậy phá” gì đó.”

Hai vợ chồng nhìn nhau, rõ ràng nhìn thấy lo lắng trong đáy mắt đối phương.

Ngọn nguồn mọi việc rất đơn giản. Trầm Hương mai phục rất lâu ngoài Dương phủ, vẫn không nghĩ ra cách nào có thể lấy được chú ngữ từ chỗ Dương Tiễn, không thể làm gì khác hơn là vô công trở về.

Trầm Hương trở lại miếu Tịnh Đàn sứ giả của Trư Bát Giới, hội hợp với Trư Bát Giới và Đinh Hương, Trư Bát Giới nói cho nó biết, Tôn Ngộ Không đã Quan Âm đại sĩ cứu sống, chỉ là bây giờ vẫn còn rất yếu, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại.

Biết Tôn Ngộ Không không sao, Trầm Hương vui vẻ một chút, sau đó lại vì chuyện mình không lấy được chú ngữ mà mặt mày như đưa đám.

Đinh Hương nhìn ra nó có tâm sự, bảo hắn nói ra để mọi người cùng nhau suy nghĩ, Trầm Hương cảm thấy có lý, vì vậy liền nói ra chuyện chú ngữ.

Có câu một cây làm chẳng nên non, quả đúng là để cho bọn họ nghĩ ra một cái ý tưởng ôi thiu.

Liên hệ đội ngũ, nhân lúc Dương Tiễn (nhưng thật ra là Đế Quân) không ở Thiên Đình, giống như Tôn Ngộ Không hồi đó, mọi người đánh lên Lăng Tiêu bảo điện, ép Vương Mẫu thả người.

Không thể không nói Tôn Ngộ Không ở trong việc này có một tác dụng đi đầu rất quan trọng, chuyện hắn làm, khiến tất cả mọi người đều quên mất Thiên Đình không phải là nơi có thể làm loạn. Gần như là không hề nghĩ ngợi gì, ba người liền đồng ý phương pháp này, phân công nhau đi liên hệ đội ngũ.

Đinh Hương đi Đông Hải tìm Bát Thái tử, Trầm Hương đi tìm Ngưu ma vương, còn Trư Bát Giới thì đi mời Quan Âm, đương nhiên, vị này chính là áp trận cứu binh để ngừa vạn nhất, nếu bọn họ không thành công, có Quan Âm đại sĩ, cũng có thể nói giúp bọn họ.

Cách nghĩ thì tốt đẹp, nhưng quá trình thực hành thì lại rất gian nan.

Trước không nói Ngao Xuân đã trở mặt với Trầm Hương, dù là bên chỗ Ngưu ma vương cũng không phải chuyện dễ dàng, tuy Thiết phiến công chúa sốt ruột muốn giúp Trầm Hương đã tìm con trai về, nhưng cái này vẫn chưa đủ để bọn họ ngang nhiên lật trời.

Có điều Ngao Xuân vẫn luôn thâm tình với Đinh Hương, Trầm Hương lại đều vì mẫu thân, bởi vì tâm tình giống nhau, đối với Thiết phiến công chúa dùng tình cảm động dùng lý giảng giải, cuối cùng, hai vị này đều bị bọn họ thuyết phục. Thiết phiến công chúa bị thuyết phục, Ngưu ma vương và Hồng Hài Nhi đương nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn. Bọn họ tập hợp toàn bộ nhân mã dưới trướng, theo Trầm Hương và Đinh Hương đánh lên Thiên Đình, bao vây Ngọc Đế Vương Mẫu trong Dao Trì.

Vốn là mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy, bất đắc dĩ trong Thiên Đình, ngoại trừ Dương Tiễn, ngay cả Na Tra mấy hôm trước nhận được tin tức từ Thái Ất chân nhân, đã quay về thăm sư phụ, còn lại quá lắm là vài nhân vật phổ thông, cả Trư Bát Giới cũng đánh không lại, huống hồ Trầm Hương pháp lực đại tăng lại còn có Khai Thiên Thần Phủ trong tay.

Hao Thiên Khuyển thấy tình thế không ổn, trước tiên chạy xuống hạ giới đi tìm Dương Tiễn.

Nghe được tin tức ba người không nói hai lời liền quay về Thiên Đình, lúc bọn họ đến nơi, hai phe đang giằng co, còn Quan Âm đại sĩ lại đang ở một bên hoà giải.

“Trầm Hương, làm loạn như vậy, nếu không cứu được mẹ ngươi ra, chỉ sợ còn sẽ họa loạn chúng sinh tam giới a.” Quan Âm đại sĩ tay cầm bình Ngọc Tịnh, niêm hoa vi tiếu(*) nói.

(*) Niêm hoa vi tiếu [拈花微笑] nghĩa là cầm hoa mỉm cười, đây là một giai thoại thiền, ghi lại sự kiện Đức Phật Thích-ca Mâu-ni đưa cành hoa lên khai thị, tôn giả Ca Diếp phá nhan mỉm cười, biểu thị cho pháp môn lấy tâm truyền tâm, một pháp môn siêu ngôn ngữ, siêu văn tự. Xem chi tiết ở đây.

Trầm Hương căn bản không nghe Quan Âm khuyên bảo, vẻ mặt tức giận bất bình nói: “Bọn họ chỉ lo cho tôn nghiêm của mình, căn bản không không đem chúng sinh tam giới đê trong lòng.”

“Bệ hạ, nương nương, bần tăng cùng các ngươi đánh cược thì thế nào? Nếu bệ hạ và nương nương thắng, bần tăng sẽ lui binh khỏi Thiên Đình, nhưng nếu bất hạnh bần tăng thắng, thì xin Thiên Đình đặc xá Tam Thánh Mẫu.”

Ngọc Đế vừa nghe, liền quay đầu nhỏ giọng nói với Vương Mẫu: “Cái này thắng thua đều có lợi cho chúng ta nha.”

Vương Mẫu không ủng hộ, “Thua có cái gì tốt?”

Ngọc Đế đang định quay đầu đồng ý đánh cược với Quan Âm, từng trận thú rống từ bên ngoài Dao Trì truyền tới, chấn động đến mức trong tai mọi người đều ong ong.

Sắc mặt của Quan Âm biến hóa, không chỉ nàng, toàn bộ các tiên nhân nhận biết thần thú này đều biến sắc hoặc là kinh hỉ hoặc là lo lắng.

Nhân thú kỳ lân. (nhân ở đây là nhân ái, nhân từ)

Thế nhân đều nói rồng là thần thú lợi hại nhất dưới đất, pháp thuật toàn diện, có nước, điện, lửa, lực lớn, biết bay, lại có thể ở trong nước. Nhưng nó chỉ là thần vật trên đất, là vương giả hệ thủy, địa tiên thuộc hệ thủy.

Còn kỳ lân thì bất đồng, kỳ lân chỉ tồn tại ở trên trời, là tọa kỵ của thần, thiên tiên thuộc hệ hỏa. Bất kể là cấp bậc hay năng lực đều cao hơn rồng.

Kỳ lân là thần vật trời sinh, đồng thọ cùng thiên địa, số lượng rất ít, hơn nữa pháp lực của chúng nó cường đại, ít có thần tiên nào có thể khiến cho chúng nó thuần phục, cho dù là trên thiên giới, cũng là một tồn tại khiến mọi người nghe thấy liền biến sắc.

Cũng may chúng nó ưa hòa bình, chỉ cần không chọc tới chúng nó, thì sẽ không việc gì.

Mà trên Thiên Đình hiện nay, có được kỳ lân chỉ có một người.

“Ca ca!” Vương Mẫu ngạc nhiên gọi người ở trên lưng kỳ lân.

Đế Quân khẽ gật đầu với nàng, vừa đưa Dương Tiễn từ trên lưng kỳ lân xuống, vừa nói với Quan Âm đã mất đi nụ cười: “Quan Âm đại đại quang lâm Thiên Đình, bản quân không thể chào đón từ xa, thực sự là thất lễ.”

“Đâu có, là bần tăng không mời mà tới.”

“Đại sĩ nếu đã tới, xin mời ngồi xuống trước, bản quân giải quyết rồi chuyện riêng xong, sẽ quay lại chiêu đãi đại sĩ.” Đế Quân lời trong lời ngoài, đều minh xác nói rõ “Đây là chuyện riêng của Thiên Đình, người trong Phật môn như ngươi không nên nhúng tay.”

Quan Âm rất xấu hổ, lúc này nàng tiến không được mà lùi cũng không xong, dù sao mình đúng là không mời mà tới.

“Bồ Tát, ngươi đừng nghe y, chuyện này cần ngươi tới chủ trì công đạo.” Trư Bát Giới không biết sống chết hét lên.

Đế Quân liếc mắt nhìn hắn, lãnh quang trong mắt như dao bắn về phía hắn, khiến Trư Bát Giới rét run, “Tịnh Đàn sứ giả thân là người trong Phật môn, chuyện của Thiên Đình còn chưa tới phiên ngươi tới quản.” Không đợi hắn trả lời, lại chuyển mắt hướng về phía Trầm Hương sau khi nhìn thấy bọn họ xuất hiện, liền hơi dời bước, trốn ra sau lưng Quan Âm, “Vừa rồi nghe ngươi nói “Bọn họ chỉ lo cho tôn nghiêm của mình, căn bản không không đem chúng sinh tam giới đê trong lòng” gì đó, vậy thì ngươi đã làm được đại sự gì phổ độ chúng sinh hả? Lần trước thả ra ác quỷ địa ngục, khiến cho nhân giới tử thương vô số, bản quân nể mặt bà ngoại ngươi mà tha cho ngươi một lần, hôm nay lại vẫn chưa hối cải, dẫn theo một đám yêu ma quỷ quái lên Thiên Đình quậy phá, thế nào? Muốn đánh thắng Thiên Đình, tự lập làm vương sao?”

Lời nói không hề khách khí chút nào của Đế Quân khiến cho Trầm Hương mặt đã tái lại còn tái hơn, cũng khiến mấy thần nhân yêu môn bên cạnh nó không được tự nhiên, vừa rồi bọn họ quả thực có la lối muốn để cho Trầm Hương làm chủ nhân tam giới.

Có điều cũng chỉ là một chốc mà thôi, trong đám người không biết ai đột nhiên mở miệng hô lớn: “Để hắn làm chủ nhân tam giới thì có gì không tốt, dù sao cũng tốt hơn các ngươi!”

Lần này, cả Ngọc Đế cũng bắt đầu tức giận, huống chi Đế Quân, chỉ thấy y vung tay lên, từ trong đám người lôi ra tiểu yêu vừa nói, không để ý nó giãy dụa kêu thảm thiết, trực tiếp hóa nó thành bụi bặm ngay trong tay, lạnh lùng thốt nói: “Thiên Đình là nơi của tiên gia, thứ rác rưởi cả thiên kiếp còn chưa trải qua không có tư cách lên đây.”

Một chiêu này của Đế Quân, nhất thời chấn động mọi người.

Quan Âm niệm Phật hiệu: “A di đà phật, mong Đế Quân ít tạo sát nghiệt.”

“Chuyện của bản quân còn chưa tới phiên ngươi tới quản.” Giọng nói Đế Quân lạnh lẽo, hiển nhiên là không định khách khí với Quan Âm nữa, “Đại sĩ đã là người trong Phật môn, chuyện của Đạo gia xin đừng nhúng tay, bọn họ nếu dám đến Thiên Đình quấy rối, nên chuẩn bị tâm lý, những người hôm nay lên đây, một cái cũng đừng nghĩ sống ra ngoài.”

Lời này nổ tung trong quần người, trong lòng mọi người đều có ý muốn lùi bước, bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play