*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Bước vào tháng sáu, Hàng Châu đón chào một mùa mưa phùn mù mịt, một cơn mưa phùn rả rích thường kéo dài nhiều ngày không dừng, Tây Hồ được bao phủ trong màn mưa mù sương, dù cảnh sắc như vậy rất đẹp, nhưng lại không có lợi cho vết thương của Dương Tiễn, cho nên Đế Quân quyết định chuyển mặt trận.

“Đến Quán Giang Khẩu?” Dương Tiễn ngoài ý muốn.

“Ừ.” Đế Quân gật đầu, “Không phải ngươi nói sẽ chiêu đãi ta sao?” Lúc một mình ở chung với Dương Tiễn, y đã rất lâu không tự xưng “Bản quân” nữa. Việc này cũng khiến Dương Tiễn thường ngày quên mất thân phận của y, ở bên nhau ngày càng trở nên hòa hợp.

“Được rồi.” Dương Tiễn nghĩ một chút rồi đồng ý.

“Vậy đi thôi.” Gần đây Dương Tiễn đã khôi phục một chút pháp lực, tuy chỉ mới được hai phần thực lực ban đầu, nhưng cưỡi mây đạp gió cơ bản thì không thành vấn đề.

“Ngươi bây giờ không thích hợp sử dụng pháp lực.” Đế Quân bác bỏ kháng nghị của hắn.

Mặc dù mang theo một người, nhưng tốc độ lướt mây của Đế Quân không chậm chút nào, dưới sự chỉ dẫn của Dương Tiễn, rất nhanh đã đến Quán Giang Khẩu, Quán Giang Khẩu nằm ở Đô Giang Yển bờ đông sông Mân, mà miếu Nhị Lang Chân Quân của Dương Tiễn thì nằm trên một ngọn núi cao tại đây, tọa lạc giữa những vách núi hiểm trở.

djy1

Đô Giang Yển (đập Đô Giang)

Lúc Đế Quân đến nơi, nhìn thấy phủ đệ chễm chệ giữa tầng mây, không khỏi cứng họng, “Sao lại chọn chỗ này? Ngươi không sợ sẽ không có ai cung phụng hương hỏa sao?”

“Dưới chân núi đương nhiên có chỗ cho người phàm lên dâng hương, còn đây là nhà ta, sao có thể để họ tùy tiện ra vào được.” Dương Tiễn nhìn căn nhà phía dưới, ánh mắt ngẩn ngơ.

Đế Quân cũng nhìn ra sự mất mát của hắn, biết hắn nghĩ đến người nhà, chỉ an ủi: “Bên Côn Lôn ta đã phái Linh Hư đi canh chừng rồi, không lâu nữa, ngươi có thể đoàn tụ cùng người nhà.”

“Ừm.” Dương Tiễn không nói cảm ơn, những lời đó đều là giả dối, trong lòng hắn nhớ kỹ ơn của Đế Quân là được rồi.

Hai vị thần đáp xuống trước phủ đệ, Đế Quân ngẩng đầu nhìn nhìn tấm biển trên cửa, không phải là miếu Chân Quân, chỉ là Dương phủ rất đơn giản, giống như nhà của người bình thường vậy. Hai con sư tử đá ở ngưỡng cửa trông rất sống động, một trái một phải trung thành bảo vệ nhà chủ nhân.

Bọn họ vừa chạm đất, đại môn đóng chặt liền tự động mở ra, chào mừng chủ nhân trở về.

Dương phủ không lớn lắm, nói là phủ đệ không bằng nói là một tứ hợp viện, một cái nhìn là đã có thể thấy rõ rõ ràng ràng mọi nơi, đi vào đại môn, từng ngọn cây cọng cỏ bên trong đều đã được tỉa tót tỉ mỉ, sạch sẽ gọn gàng, không hề thấy chút lộn xộn nào.

“Trong phủ của ngươi còn có người à?”

“Ừm, đã lâu chưa về, nơi đây ngược lại không hề thay đổi gì cả.” Dương Tiễn đưa tay vuốt bức tường đã bị năm tháng bào mòn, lộ ra một vết hoài niệm, nơi đây, là nơi hắn được tự do lớn lên, quãng thời gian đó dường như chỉ mới xảy ra hôm qua mà thôi, cảnh tượng dù đã mất đi, nhưng vẫn khảm sâu trong tim.

Có điều nghĩ đến một sủng vật một tọa kỵ, nhìn thế nào cũng không giống kiểu biết dọn dẹp chỉnh tề như vậy.

Rất nhanh sau, hắn tiếc nuối có được đáp án.

Trong sân, một tiểu lão đầu đột nhiên nhô lên từ dưới đất, hành lễ với Dương Tiễn, “Tiểu tiên tham kiến Chân Quân đại nhân.”

Dương Tiễn định thần nhìn lại, có chút quen thuộc, “Thổ địa?”

“Chính là tiểu tiên.” Thổ địa nơm nớp lo sợ hồi đáp.

“Sao ngươi lại ở đây?”

“Hồi bẩm Chân Quân đại nhân, hai vị đại tiên trong phủ ngài đã ra ngoài vân du, bảo tiểu tiên trông nom nơi này cho tốt.”

Dương Tiễn ngẩn ra, hắn thật sự không ngờ hai đứa nó lại không có ở đây, tiếp đó hỏi: “Bọn chúng rời đi bao lâu rồi?”

“Năm ngoái đi, đã hơn nửa năm rồi.”

Dương Tiễn khẽ gật đầu, một thân khí thế không giận tự uy, “Ta biết rồi, vừa qua làm phiền ngươi.”

“Đây là việc tiểu tiên nên làm, tiểu tiên cáo lui trước, có chuyện gì ngài cứ gọi tiểu tiên là được.” Thổ địa bái lạy hai vị thần, đi vào trong đất.

“Vốn muốn nhìn Ngân Hợp Mã, Phác Thiên Điêu của ngươi một cái, xem ra chỉ có thể để lần sau.” Đế Quân thất vọng nói, giọng nói lại vẫn bình ổn như trước.

Dương Tiễn dẫn Đế Quân vào chính đường, vừa đi vừa giới thiệu bày trí trong nhà, cuối cùng còn nói, “Nếu ngươi không chê, có thể ở trong phòng cha mẹ ta.”

“Ngươi sắp xếp đi.” Đế Quân thật ra muốn ở chung phòng với Dương Tiễn, nhưng cũng biết hắn sẽ không đồng ý, chỉ đành gật đầu.

Dù Thổ địa trông nom Dương phủ rất tốt, nhưng chung quy đã lâu không có người ở, rất nhiều nơi phải sửa sang đàng hoàng một phen mới được, mà thị đồng vạn năng Linh Hư không ở đây, Đế Quân lại lo lắng vết thương của Dương Tiễn, không cho hắn hoạt động bậy bạ, chỉ đành đích thân động tay sửa sang lại.

Bọn họ ngầm hẹn nhau quên đi sự tồn tại của một sức lao động miễn phí.

Vì vậy, Dương Tiễn ngồi dưới tàng cây đào trong sân, uống trà xanh trên tay, ung dung nhìn Đế Quân ra ra vào vào bận trong bận ngoài, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười nhẹ.

Có điều cuối cùng Dương Tiễn vẫn tham gia vào, bởi vì Đế Quân không biết nấu ăn, mà Dương Tiễn thì không thể không ăn.

Tất cả nguyên liệu nấu ăn, đều là sản vật trong núi, người cung cấp là vị Thổ địa kia, phụ trách cắt rửa chính là Đế Quân, Dương Tiễn chỉ cần bỏ vào nồi nấu nêm gia vị là được.

Rau dại trộn, trứng gà rừng xào mộc nhĩ, gà rừng kho tộ thêm canh nấm thơm nức, liền thành một bàn sơn trân mỹ vị.

243436_723cea

Rau dại trộn

2cfcce53bef405d4013f6e4860390f96

Trứng gà rừng xào mộc nhĩ

3fa898434b6a80212d2168358759e94a

Gà rừng kho tộ

14_150513151333_1

Canh nấm

Đế Quân nâng đũa nếm thử toàn bộ món ăn, rồi mới trước ánh mắt hơi lộ vẻ mong đợi của Dương Tiễn, nở nụ cười, “Không ngờ tay nghề của ngươi tốt như vậy.” So với Trù Thần, trù nghệ của Dương Tiễn không tính là nhất lưu, nhưng so với ngự trù này nọ dưới trần gian, cũng tuyệt vời không kém.

“Hồi nhỏ tập võ trên Côn Lôn, vẫn chưa thể ích cốc(*), sư phụ lại không biết làm những việc này, chỉ có thể tự động thủ, dần già, liền quen tay hay việc.” Dương Tiễn giải thích.

(*) “Ích cốc” là một cách dưỡng sinh của Đạo giáo, có nghĩa là không ăn ngũ cốc.

Đế Quân không nói gì, từ một phàm nhân thông thường, trở thành đệ nhất chiến thần tam giới, quá lắm chỉ trăm năm ngắn ngủi, gian khổ trong đó, dù y không thể lĩnh hội, những cũng có thể lý giải, con đường này không hề dễ đi.

Trong lòng mặc dù có thương tiếc, Đế Quân cũng không thể hiện ra mặt, chỉ nâng đũa gắp thức ăn cho hắn, “Thức ăn này là ngươi làm, ngươi nên ăn nhiều một chút.”

Ăn xong bữa, Đế Quân nhận việc rửa bát, để Dương Tiễn sang bên cạnh nghỉ ngơi.

Nhìn bóng lưng bận rộn của Đế Quân, Dương Tiễn đột nhiên có một loại hương vị gia đình, đó là hương vị mà sau khi cha mẹ và huynh trưởng qua đời, chưa từng có qua, dường như trong nháy mắt, cái “Dương phủ” trống trải này, đã được lấp đầy.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, chiếc chuông gió làm từ vỏ sò dưới bầu trời xanh thẳm, lay động theo gió, phát ra âm hưởng giòn tan.

Dọn dẹp phòng bếp và phòng ăn xong, đơn giản chỉnh lý bản thân một chút, Đế Quân mời Dương Tiễn cùng y đi dạo xung quanh.

Để tiện, Dương gia được xây gần nước, cách ngoài cửa không xa có một khe suối nhỏ, mực nước không sâu quá đầu gối, có thể nhìn thấy rõ đá cuội dưới đáy, đoạn đường đi lên dọc theo con suối, cây cối càng phát triển tươi tốt hơn, cỏ mọc thành bụi, cây cối trùng điệp, đúng là một bức tranh Bát mặc (một cách vẽ tranh thủy mặc) sơn thủy đẹp.

“Rừng sâu núi thẳm thế này, sài lang hổ báo nhất định là không ít, sao cha mẹ ngươi lại chọn nơi này để định cư? Cũng không sợ các ngươi có chuyện gì.”

Dương Tiễn cười nói: “Mẫu thân chung quy vẫn là tiên nhân, thói quen thường ngày khác với người phàm, sống cùng hàng xóm láng giềng ngược lại là không tốt, hơn nữa có mẫu thân, cũng không có sài lang hổ báo nào đến tìm phiền toái. Có điều ngươi nói đúng, lúc bé không hiểu chuyện, dẫn tam muội chạy lung tung…” Vừa nhắc tới Tam Thánh Mẫu, nụ cười của Dương Tiễn liền biến mất, đôi mắt hoa đào cũng hiện lên vài tia u sầu.

Đế Quân sáng tỏ: “Nghĩ đến Trầm Hương sao?”

“Nó chung quy vẫn là một đứa trẻ…”

Đế Quân cười giễu: “Đứa trẻ? ‘Nam tử nhị thập, quan nhi tụ’ (đàn ông hai mươi tuổi phải đội mão), nó đã sớm là người lớn rồi. Là các ngươi không chịu xem nó là người lớn mà thôi, tính tình như vậy, ngươi định bao dung cho nó đến khi nào?”

“Ta cũng không biết.” Không còn kiên định như trước, đối với người cháu trai này, Dương Tiễn đã không còn thương yêu giống như ban đầu nữa, suy cho cùng thì cũng không phải người một nhà, có nhiều tình cảm hơn nữa cũng không tránh được hao mòn.

Đặt tay lên bên vai không bị thương của Dương Tiễn, Đế Quân kéo gần khoảng cách của hai người, “Ta đã đáp ứng với ngươi là không động đến nó, chỉ cần nó không gây sự, ta sẽ không động thủ, nhưng ngươi không được bị thương nữa.”

“…Ừm.” Dương Tiễn lưỡng lự gật đầu.

Đề tài này có hơi mất hứng, hai vị thần cũng không rảnh đi dạo tiếp, lên đường hồi phủ.

Lúc đổi thuốc cho Dương Tiễn, Đế Quân kiểm tra vết thương, “Đã bắt đầu kết vảy rồi, chỉ cần đừng dùng lực mạnh quá làm vết thương nứt ra thì mấy ngày nữa không cần cả băng vải đấy.” Y vừa nói vừa cầm khăn ướt tránh vết thương lau phần da thịt xung quanh một lần rồi mới bôi thuốc, băng lại thật chắc.

Lúc vết thương khép miệng, vừa ngứa vừa tê, thêm cả vị thuốc kích thích, khiến Dương Tiễn đổ cả mồ hôi lạnh, đợi đổi thuốc xong, toàn thân hắn đều ướt đẫm, khó chịu cực kì, hắn còn chưa được đụng vào nước, chỉ có thể dùng khăn lau sơ, làm dịu đi chút ít.

Đế Quân lau vai cho hắn xong, đưa khăn cho hắn, để hắn làm sạch những chỗ khác, bản thân thì đợi hắn làm xong, giúp đỡ mặc quần áo.

“Được ngươi chăm sóc, ta luôn có cảm giác như mình rất vô dụng.” Dương Tiễn nửa là đùa giỡn, nửa là tự giễu nói.

“Vậy đợi ngươi khỏe lại sau, đổi thành ngươi chăm sóc ta đi.” Đế Quân sửa sang quần áo cho hắn xong, cầm đai ngọc thắt lưng cho hắn.

“Một lời đã định?”

“Một lời đã định!”

Hai vị thần nhìn nhau cười.

Chập tối ngày thứ hai, Linh Hư trở lại, còn mang theo thứ mà bọn họ mong đợi đã lâu.

Bông sen nở rộ trong Bất Lão Tuyền ở Côn Lôn tiên cảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play