Cửa lớn sảnh nhỏ bên trong phủ Đốc Quân thành Quảng Châu đóng kín mít, trên chiếc bàn trong sảnh trải một tấm bản đồ, có hai người đứng cạnh bàn xem xét tỉ mỉ.

Một trung niên dong dỏng nhã nhặn, mặt mũi trắng trẻo, hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng đứng xem bản đồ, đầu hơi gật gù; người thứ hai là Chương Bỉnh Hàm đã chửi mắng nhặng xị trước mả tổ họ Quách, tay cầm bút, đang đánh khuyên tròn trên bản đồ.

Người cao dong dỏng nói: “Chương đại nhân đã đi khắp thành Quảng Đông, mấy năm nay vất vả quá.”

Chương Bỉnh Hàm dừng bút, ngẩng đầu nhìn đối phương khiêm tốn đáp: “Không dám, đây là việc Bỉnh Hàm phải làm, mong Quốc sư chỉ điểm thêm cho.”

Người cao dỏng đậm chất thư sinh chính là Quốc sư đương triều, bởi phủ Quốc sư là cơ quan bí mật trực thuộc hoàng đế quản lý, Phó sứ Chương Bỉnh Hàm này chức danh không lớn, song cấp bậc lại không nhỏ.

Quốc sư bảo Chương Bỉnh Hàm: “Mấy năm ở Quảng Đông, ông đã bôn ba nhiều nơi, nay hoàn thiện xong tấm Quảng Đông long mạch đồ này, công của Chương đại nhân lớn lắm. Lại nhờ tay Chương đại nhân phá hủy mấy mươi huyệt mộ có tiếng, về cơ bản đều nằm trên chủ khí của long mạch, nhìn chung cũng không phạm phải sai lầm gì, chỉ có điều…”

“Xin Quốc sư chỉ giáo!” Chương đại nhân nhìn nét mặt Quốc sư, thấy ông ta trầm ngâm một lúc, rồi mới nói tiếp: “Tỉnh Quảng Đông khác với các nơi khác, nơi đây có chín dải long mạch, chín con rồng này tạo thành đại cục phong thủy gọi là Liên Hoa Đế Tọa, tính theo khí vận, thì giờ là lúc khí bắt đầu khởi vận, kiếp nạn của giang sơn cấp bách lắm rồi. Vận không khởi thì thôi, long khí của Quảng Đông này một khi vận trời khuấy động, hoàng đế phương Nam sẽ xuất hiện, giang sơn Đại Thanh ắt…” Nói đến đây, Quốc sư đưa mắt nhìn Chương đại nhân.

Chương Bỉnh Hàm cũng buông bút, quay người đối diện với Quốc sư, phân trần: “Khi ở kinh thành, tôi đã biết được điều này, hiện đang điều phái thêm nhân lực.”

Quốc sư nói: “Chương đại nhân, điều tôi lo lắng không phải việc các ông làm tốt hay không, mà là nếu chúng ta tiếp tục làm thế này, liệu có kịp phá hoại toàn bộ mộ tổ nằm trên chính huyệt chân long trước khi long khí phát động hay không. Chín dải long mạch, lại là một tỉnh lớn, có rất nhiều nơi đấy…”

“Vả lại…” Quốc sư phân tích kỹ càng. “Long khí là khí tự nhiên, phá mà không chết, một thời gian sau sẽ lại phục sinh. Quảng Đông có nhiều long mạch, địa vực lại rộng lớn, hôm nay ông phá một mộ tổ, ngày mai sẽ lại có mộ mới táng xuống, chúng ta có bao nhiêu người? Có thể trông chắc ngôi mộ nào?”

“Quốc sư nói có lý, ngài có gì dặn dò không ạ?” Chương Bỉnh Hàm hỏi.

Quốc sư lấy hai ngón tay đâm mạnh xuống tấm bản đồ trên bàn nói: “Trảm long.”

An Long Nhi ở nhà một mình, theo đúng lời dặn của Lục Kiều Kiều, trước tiên dọn dẹp nhà cửa. Sảnh ngoài và giếng trời chỉ quét dọn một lúc là xong. Trong nhà có ba căn phòng sát vách, Lục Kiều Kiều ở buồn mé Đông, xếp cho An Long Nhi nằm ở buồng giữa, buồng mé Tây làm nhà kho.

An Long Nhi có đôi chút lăn tăn, không hiểu vì sao cô chủ không ở buồng giữa mà lại để cho người dưới ở. Theo lẽ thường mà nói, buồng giữa mới là buồng của chủ nhân. Buồng của Lục Kiều Kiều được khóa bằng một ổ khóa nhỏ, không thể vào.

Buồng của An Long Nhi thì chẳng có gì để thu dọn, bởi mới vào ở có mấy hôm, cả gian trống không, cũng có thể nói là khá ngăn nắp sạch sẽ, song đối với một đứa trẻ đã quen sống với một đám trẻ con như An Long Nhi thì căn phòng này lại quá lạnh lẽo, thằng bé thà ăn uống kham khổ một chút, cùng luyện công, mãi võ với những đứa trẻ khác còn hơn. Buồng mé Tây có nhiều đồ tạp nhạp, một ít bàn ghế dự phòng và một tủ lớn chứa chăn mềm, áo bông dùng trong mùa đông. Trong đó có một chiếc hòm nhỏ to cỡ cái ghế cho một người ngồi, bên trong chứa những cuốn sách mà Lục Kiều Kiều bắt thằng bé phải đọc hết. Mở hòm ra, trong hòm có mấy mươi cuốn sách.

An Long Nhi nhẩm tính, một tháng đọc một cuốn thì xem chừng hai năm là hết. Nó không hiểu vì sao cô chủ lại bắt nó đọc sách. Sái Tiêu nhặt nó về, dạy nó võ công để đi mãi võ. Ngay từ hôm đầu tiên, được nhặt về An Long Nhi đã biết đi theo Sái Tiêu nó phải làm gì, nhưng Lục Kiều Kiều lại không nói cho nó biết đọc những cuốn sách này để làm gì.

Xem kỹ thì thấy mấy mươi cuốn sách này đều được đánh số, các con số được viết thẳng lên bìa sách, có lẽ là số thứ tự các cuốn sách cần phải xem, Lục Kiều Kiều đã sắp sẵn cho nó.

Cuốn số 1 là Kinh Dịch, cuốn số 2 là Tam mệnh thông hội, cuốn số 3 là Trích thiên tủy, cuốn số 4 là Ngọc chiếu định chân kinh, cuốn số 5 là Động trung ba nguyệt ký, cuốn số 6 là Hãm long kinh, cuốn số 7 là Thanh nang phú…

Mỗi cuốn lại có tên gọi khác nhau, may mà đều không quá dày.

An Long Nhi đã hiểu, đây toàn là sách phong thủy bói toán, có lẽ sau này Lục Kiều Kiều bắt nó đi xem bói cho người ta. Lật hú họa vài trang, về cơ bản đọc không hiểu gì. Lục Kiều Kiều đã nói rồi, không hiểu cũng không được hỏi, cứ học thuộc là được, nhưng nếu bản thân mình không hiểu, sau này xem bói cho người khác kiếm tiền cho Lục Kiều Kiều thế nào? An Long Nhi nghĩ mãi không ra.

Có lẽ cứ theo thự tự Lục Kiều Kiều quy định mà đọc, rồi tự nhiên sẽ hiểu. Giờ này mặt trời vẫn chưa xuống núi, An Long Nhi bê ghế ra ngồi bên giếng trời, bắt đầu ngoan ngoãn xem cuốn sách đầu tiên, Kinh Dịch.

Lục Kiều Kiều không rời cửa hiệu Ngũ Nhật Phát ngay, Ngũ Tuấn Sinh mời cô ăn tối tại quán ăn Pháp ở đê phía Tây, Lục Kiều Kiều hôm nay rảnh rang, cũng muốn thay đổi khẩu vị.

Ngũ Tuấn Sinh vận âu phục đi cùng Lục Kiều Kiều mặc bộ xường xám khoác thêm áo chẽn, ra khỏi cửa hiệu Ngũ Nhật Phát. Cách đó không xa có một quán ăn Pháp, bài trí trước cửa mang đậm màu sắc nước ngoài, kiểu dáng khác lạ không nói làm gì, ngay chất liệu xây dựng cũng toàn bằng đá. Biển hiệu trước cửa viết bằng ba thứ tiếng Trung, Anh, Pháp, tên chữ Hán được ghi là “Nhà hàng Tứ Quý”.

Không khí trong quán yên tĩnh thanh lịch, khăn trải bàn ca rô và những ly thủy tinh lóng lánh toát lên vẻ hoa lệ. Những ngọn nến lung linh trên giá nến tinh tế phức tạp, khiến các đồ thủ công và tranh sơn dầu phương Tây treo trên tường lúc mờ lúc tỏ, nếu không nói nơi đây nằm bên Thập Tam Hàng ồn ã xô bồ, thì thật có cảm giác như lạc vào chốn đào nguyên cách biệt với đời.

Lục Kiều Kiều đi ăn quán Tây với Ngũ Tuấn Sinh mấy bữa, đã chẳng lạ lẫm gì, thậm chí còn rất thích không khí ở đây.

Ngũ Tuấn Sinh đưa Lục Kiều Kiều tới đây còn nhiều hơn dẫn vợ đến. Vợ anh ta xuất thân danh gia vọng tộc, song sau khi học rộng biết nhiều lại càng ngày càng cao ngạo, đây là điều đại kỵ đối với một người làm ăn. Lục Kiều Kiều lại rất thạo đối nhân xử thế, cho dù rơi vào tình cảnh khó xử, cô cũng vẫn nhẫn nhịn, hoặc biết hóa giải tình thế cấn cá một cách tài tình.

Họ bước vào nhà hàng Tứ Quý, thấy bên trong đã lác đác có vài vị khách. Bên quầy rượu, một người vận âu phục nâng ly chào họ, Ngũ Tuấn Sinh cũng hồ hởi tới chào. Một người da trắng hơn hai mươi tuổi dang đôi tay chào đón Ngũ Tuấn Sinh: “Ngũ tiên sinh, lâu lắm không gặp, nhất định là phát tài to rồi đây!”

Ngũ Tuấn Sinh cũng ôm lấy người da trắng này, cười nói: “Chậc, Jack, không ngờ anh lại quay lại Quảng Châu. Nào, để tôi giới thiệu với anh…”

Ngũ Tuấn Sinh để Lục Kiều Kiều đứng lên phía trước: “Kiều Kiều, đây là Jack, anh ấy là người Mỹ, từng có mấy vụ làm ăn lớn với anh, đôi bên đều kiếm được kha khá; Jack, đây là tiểu thư Lục Kiều Kiều, cô ấy là… khà khà…”

Ngũ Tuấn Sinh liếc nhìn vẻ mặt Lục Kiều Kiều, thấy cô tủm tỉm, bèn nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi…”

Jack chìa tay về phía Lục Kiều Kiều, mỉm cười khom mình.

Lục Kiều Kiều lễ phép đưa tay định bắt hờ, không ngờ Jack lại đón lấy tay Lục Kiều Kiều, dùng nghi lễ quý tộc, hôn khẽ lên mu bàn tay cô.

Lục Kiều Kiều hơi bất ngờ, song không để ý, cô biết mỗi nước đều có nghi lễ riêng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play