Từ cửa Bắc thành Quảng Châu xuất phát, vòng qua núi Bạch Vân đi về hướng Bắc, ngược dòng Bắc Giang là có thể tới Giang Tây. Mấy ngày đầu sau khi rời khỏi thành Quảng Châu, đi qua toàn chốn ruộng đồng sông nước, đường tuy chật hẹp khúc khuỷu nhưng mặt đường xem như vẫn còn bằng phẳng. Bọn Lục Kiều Kiều ba người ngồi xe ngựa Tây, nhưng lại đi chậm rì rì. Xe ngựa chở ba người, cộng thêm năm sáu hòm hành lý, lại cả bọc đồ to tướng chất trên nóc xe, điều khiến Lục Kiều Kiều bất ngờ nhất là, đằng sau xe còn có một thùng rượu nhỏ. Hai thớt ngựa kéo một cỗ xe lớn như vậy, tuy không đến nỗi đuối sức, nhưng trên đường nhỏ khúc khuỷu quả thực cũng không thể chạy nhanh, chỉ có thể thả vó chầm chậm.
Lục Kiều Kiều không nói cười đùa nghịch với Jack như lần trước, suốt dọc đường chỉ im lặng, mắt nhìn chăm chăm quang cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng hút một cữ thuốc.
Từ lúc Lục Kiều Kiều tới hỏi mua ngựa, Jack đã phát hiện ra cô có điều gì đó khác lạ, nhưng không biết trong lòng cô nghĩ gì, cũng không dám làm bừa, bèn tự giác lên ngồi đầu xe nói chuyện với An Long Nhi. Song An Long Nhi cũng chỉ lo ôm sách ngồi vừa đánh xe vừa đọc, mặc kệ Jack một mình luyên thuyên đủ thứ chuyện.
Xe đi được hai ngày, xung quanh vẫn là đồng ruộng mênh mông, bỗng trông thấy một quả đồi đột ngột gồ lên đằng xa, trông rất nổi bật. Xe ngựa chầm chậm đi qua quả đồi, Lục Kiều Kiều phát hiện dưới chân đồi có một thôn trang nhà gạch san sát, cả quả đồi như một cây cột lớn đổ kềnh trên mặt đất, đỉnh núi và hai bên sườn chen kín những cây đại thụ xanh mướt.
Lục Kiều Kiều bỗng nảy ra một ý nghĩ, vội kêu dừng xe, rồi trèo lên nóc xe nhìn ngắm cây cột đổ khổng lồ. An Long Nhi và Jack đứng dưới trông mỹ nữ leo trèo mà chẳng hiểu gì, nhưng họ biết cô nàng chắc chắn không làm chuyện vô vị, nhất định là có lý do riêng.
Lục Kiều Kiều quan sát một hồi, quả nhiên hỏi: "Long Nhi cũng lên đây đi, có thấy ngọn đồi nhỏ kia không?"
An Long Nhi và Jack cùng nhìn về phía Lục Kiều Kiều chỉ. An Long Nhi đáp: "Nhìn thấy ạ, chính là ngọn đồi đỉnh bèn bẹt..."
Lục Kiều Kiều nói: "Long Nhi, nghe cô nói đây." Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, giọng nói đầy uy quyền và tự tin, hệt như lần trước dạy An Long Nhi giải quẻ tượng trên tầng hai trà lâu ở Phật Sơn vậy.
An Long Nhi và Jack đều tập trung tinh thần lắng nghe, Jack từng được chứng kiến sự lợi hại của Lục Kiều Kiều chỉ dùng mấy đồng tiền mà đoán ra trong túi anh mang bao nhiêu ngân lượng, biết cô gái này không những vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn sở hữu năng lực của một phù thủy.
"Địa hình ta nhìn thấy lúc này gọi là Bình Dương Long Địa. Long mạch trong Bình Dương Long Địa ẩn sâu dưới lòng đất vô hình vô ảnh, chỉ những nơi long khí rò rỉ mới có thể thấp thoáng trông thấy dấu vết long mạch chảy qua..."
An Long Nhi nhìn quanh bốn phía, quả thực không thấy long khí rò rỉ ra chỗ nào, bèn hỏi: "Nơi long khí rò rỉ là gì ạ?"
Lục Kiều Kiều giải thích: "Cũng giống như khi người ta lặn thỉnh thoảng phải nhả bọt khí, rồng lặn dưới Bình Dương Địa cũng sẽ ngẫu nhiên nhả lên một ụ hay một gò đất nhỏ. Đã đọc Tuyết Tâm Phú chưa?"
An Long Nhi lắc đầu đáp: "Cháu đang đọc Kinh Dịch, vẫn chưa đọc đến quyển ấy."
Lục Kiều Kiều nói: "Chưa đọc cũng không sao, về sau đọc đến khắc hiểu, giờ cô nói gì mày nhớ kỹ lấy: Ngọn đồi này nằm trên đường long mạch chạy qua, gọi là Đảo Địa Mộc Tinh cục, xem có thấy giống một thân cây đổ kềnh trên mặt đất không?
An Long Nhi gật đầu: "Giống."
Lục Kiều Kiều lại nói: "Nhìn phía Bắc Đảo Địa Mộc Tinh... Nhìn thấy chưa? Thấp thoáng có mười mấy ụ đất nhỏ, cái này nối tiếp cái kia, vừa khéo tạo thành một tuyến đường chín khúc long hành từ Bắc tới Nam, cuối cùng long khí kết tụ thành Đảo Địa Mộc Tinh cục này. Đảo Địa Mộc Tinh đầu tròn thân bằng, không mấp mô xiêu vẹo, ý nói cái thân cây này là vật liệu hữu dụng có thể làm thành cột lớn, đây là thượng đẳng cách cục trong Mộc Tinh cục..."
An Long Nhi và Jack nghe Lục Kiều Kiều giảng giải, quả nhiên nhìn ra gò đất nhỏ trông như thân cây vừa dài vừa thẳng, ngay ngắn rất đẹp mắt.
"Mộc tinh cũng là Văn Khúc tinh, loại Mộc Tinh thượng cục ngay ngắn này nếu vận dụng tốt, có thể sản sinh ra những bậc văn nhân cao quý, thế nên thôn trang dưới đồi mới nhiều nhà thơ lễ, kẻ đọc sách trong thôn cũng thường giành được tam giáp chốn khoa cử, rạng danh tổ tông."
"Cây cối trên đồi đều xanh rì cao lớn, đồng cỏ bốn bề cũng vô cùng tươi tốt, đều là nhờ long khí tiết ra từ Mộc tinh tạo thành, cây cối và Mộc Tinh cục tương phụ tương sinh, hỗ trợ hỗ chứng, chính là nguyên nhân khiến thôn này giàu có đông đúc. Đương nhiên mộ tổ thôn bọn họ cũng sẽ nằm trên Đảo Địa Mộc Tinh cục này... Có điều nhiều cây quá nên giờ vẫn chưa nhìn ra mộ tổ nằm ở đâu thôi."
An Long Nhi trầm ngâm suy nghĩ, còn Jack chỉ biết há mồm trợn mắt, anh không ngờ trên đời này lại có người có thể thông qua hình thái địa lý giải thích cả xã hội loài người.
Lục Kiều Kiều nói tiếp: "Thôn trang này văn chương tài phú đều đủ cả, chỉ duy khuyết đường nối dõi. Mày xem thôn trải từ hướng Tây Bắc tới Đông Nam, lưng dựa Địa Mộc Tinh, mặt trước có một con sông nhỏ từ hướng Tây chảy lại, quành một vòng ra sau thôn chảy về hướng Nam, có biết hướng Tây thuộc gì trong Ngũ hành không?"
An Long Nhi đáp: "Hướng Tây thuộc Kim, vì Kim khắc Mộc nên ảnh hưởng đến Mộc Tinh cục phải không ạ?"
Lục Kiều Kiều cười nói: "Đúng một nửa, nước từ phía Tây tới mang theo Kim khí, đem đến quan vận nhưng cũng làm yếu Mộc khí, thảm nhất là dòng sông chảy về hướng Nam... Vì hướng Nam thuộc Hỏa, Mộc sinh Hỏa, hướng Nam tượng trưng cho con cái Mộc Tinh cục sinh ra, con sông chảy về hướng Nam lại chạm đúng vào Hỏa vị phương Nam, nên các nhà trong thôn đa số hiếm muộn, khó về đường nối dõi..."
Jack càng nghe càng thấy đáng sợ, không sao tưởng tượng nổi Lục Kiều Kiều đang nói cái gì, cũng không biết là thật hay giả.
Lục Kiều Kiều thấy vẻ mặt hoang mang nghi ngờ của Jack thì cười nói: "Chúng ta sắp vào thôn kiếm một món tiền lớn rồi, nhưng anh phải đồng ý một chuyện, từ lúc vào thôn, tất cả mọi thứ đều nghe theo tôi."
Jack căng thẳng gật đầu: "Được, được."
"Tiền kiếm được chia cho anh một phần!" Lục Kiều Kiều ghé sát mặt tới trước mặt Jack.
Jack lại gật đầu: "Được, được."
Lục Kiều Kiều nhìn sang An Long Nhi: "Vừa rồi cô nói gì mày nhớ kỹ chưa?"
An Long Nhi gật đầu nói: "Nhớ rồi ạ." Bấy giờ Lục Kiều Kiều mới nhảy khỏi xe, gọi An Long Nhi leo xuống bên cạnh mình.
Lục Kiều Kiều thì thào một hồi bên tai An Long Nhi, Jack không nghe nổi tiếng nào, xong đâu đấy, Lục Kiều Kiều lại leo lên đứng trên chỗ đánh xe, sắp đặt nhiệm vụ cho hai anh chàng tóc vàng: "An Long Nhi vào ngồi trong khoang xe, thả hết rèm cửa xuống, Jack làm phu xe, không được nói năng gì, lát nữa tôi hỏi có phải không anh cũng chỉ được gật hoặc lắc. Được rồi, mau đánh xe vào thôn thôi, anh phu xe Tây."
Lục Kiều Kiều gõ lên chiếc mũ bò của Jack, cười kha kha.
Xe ngựa hừng hực khí thế tiến vào thôn trang, đến trước ngôi từ đường giữa thôn mới dừng lại, thu hút bao ánh nhìn của người dân quê.
Xe ngựa Tây, người Tây, lại thêm một cô nương duyên dáng đứng trên mui xe, mình mặc áo lục tay cầm quạt, mặt nghếch lên trời vô cùng ngạo mạn.
Lục Kiều Kiều đưa mắt nhìn tấm biển đề "Văn Hựu Công từ" trên ngôi từ đường cao lớn khang trang, thầm nhủ quả nhiên không ngoài dự đoán, đây là một thôn trang giàu có, giỏi cả làm nông lẫn đọc sách, canh bạc này ăn chắc rồi đây.
Người dân trong thôn nô nức vây lại, song vừa trông thấy người Tây đã có phần hiếu kỳ sợ sệt, dẫu sao vào thời buổi này, địa vị của người Tây ở Trung Quốc cũng tương đối cao, huống hồ người Tây này còn đeo một khẩu súng Tây nữa. Lại thấy cả cỗ xe ngựa Tây lộng lẫy cùng một tiểu mỹ nữ xinh đẹp động lòng người có thể khiến người Tây nghe lời, dân làng càng thêm căng thẳng cực độ, dồn hết chú ý vào bọn họ.
Lục Kiều Kiều dồn tụ Đan Điền, nói lớn: "Nam Nhạc Hoành sơn Cửu Chân Quan Linh Hư tiên đồng kinh qua quý thôn, nhận thấy thôn các vị sắp có đại nạn ập đến, giờ muốn gặp Trần đại lão gia của các vị!"
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên dáng vẻ như người có học bước ra, tới trước cỗ xe ngựa, ngẩng đầu nhìn Lục Kiều Kiều, chắp tay nói: "Cô nương có chuyện gì có thể xuống đây rồi nói được không... Quả thực là cao quá..."
Lục Kiều Kiều không xuống xe, cứ đứng trên cao ngất ngưởng ngửa đầu nhìn trời cười một tràng dài, tiếng cười lanh lảnh vang vọng trước ngôi từ đường, khiến ai nấy đều sởn gai ốc.
Lục Kiều Kiều lại nói lớn: "Bản cô nương có chuyện gì ư? Kẻ có chuyện là thôn các người đấy, vốn dĩ hoàng đế nước Hoa Kỳ sai người tới đón Linh Hư tiên đồng đi làm phép trừ yêu..."
Jack lí nhí sửa lời: "Là tổng thống..."
Nhưng Lục Kiều Kiều bỏ ngoài tai, một mặt vẫn tiếp tục nói, một mặt len lén giơ chân đạp cho Jack một cái.
Jack trúng một đạp vào cẳng chân, bèn ngửa mặt nhìn trời như không có chuyện gì.
"Linh Hư tiên đồng đi ngang qua đây, chợt có linh cảm rằng sắp có đại họa giáng xuống đầu các người, nhất thời đại phát từ bi mới dừng xe lại muốn tìm Trần lão gia nói đôi điều. Mau mời Trần lão gia ra đây, đừng lãng phí thời gian, tiên đồng còn phải tới Quảng Châu lên thuyền xuất dương!"
Người đàn ông vừa bước ra thấy cứ thế này mãi cũng không phải cách, bèn chạy lại vào thôn, một lúc sau dìu ra một ông lão râu tóc bạc phơ.
Lục Kiều Kiều trở tay đập bộp mu bàn tay lên ngực Jack: "Tươi tỉnh lên!" Jack lập tức thẳng lưng, ngồi đường hoàng trên ghế đánh xe.
Lục Kiều Kiều nhảy xuống xe, cúi người làm lễ trước ông lão râu tóc bạc phơ, đoạn nói: "Chúng tôi là sứ giả nước Hoa Kỳ, tới đón Nam Nhạc Hoành sơn Cửu Chân Quan Linh Hư tiên đồng tới Quảng Châu lên thuyền đi Hoa Kỳ giúp tổng thống trừ yêu diệt quỷ, nhưng tiên đồng đi ngang qua đây, nhận thấy nơi này sắp có đại họa giáng xuống..."
Nói đến đây cô liếc nhìn Jack, Jack mỉm cười gật đầu với ông lão, tỏ vẻ thừa nhận, cũng coi như chào hỏi luôn.
Ông lão râu trắng nói: "Lão phu chính là Trần mỗ, không biết tiên đồng có gì dạy bảo? Có thể mời tiên đồng xuống xe... vào từ đường nói chuyện được không?" Vừa nói ông ta vừa vươn dài cổ định quan sát bên trong khoang xe.
Lục Kiều Kiều nói: "Linh Hư tiên đồng không dễ gặp người lạ, mong Trần lão gia đừng lấy làm ngạc nhiên." Đoạn quay người nói vọng vào trong xe: "Linh Hư tiên đồng đại sĩ, đã mời được Trần lão gia tới, mời ngài huấn thị."
Từ trong xe quả nhiên truyền ra tiếng một đứa bé trai: "Trần lão gia, thôn các ngài sau lưng dựa vào Đảo Địa Mộc Tinh cục, có rồng từ phía Bắc tới, nước từ phía Tây về..."
An Long Nhi ngồi trong xe, đem nguyên văn đoạn Lục Kiều Kiều ban nãy phân tích phong thủy Đảo Địa Mộc Tinh cục đọc to lại một lần, khiến Trần lão gia cùng mọi người trong thôn đứng bên nghe, ai nấy đều gật gù không ngớt.
Lục Kiều Kiều cũng chăm chú lắng nghe, An Long Nhi nói tròn vành rõ chữ, ngữ điệu đanh thép hùng hồn, đọc thuộc làu làu những gì Lục Kiều Kiều đã nói, đứng bên nghe hoàn toàn không nhận ra thằng bé đang trả bài, Lục Kiều Kiều thầm gật đầu hài lòng.
Trần lão gia nghe xong vô cùng khâm phục, run run bước lại bên xe, nói vọng vào cửa sổ: "Linh Hư tiên đồng quả nhiên đạo thuật tinh diệu, cứ như tường tận sự tình thôn chúng tôi vậy... Thôn này đông người đọc sách, đã có vài vị thám hoa bảng nhãn, tại hạ đây cũng là cử nhân, hiểu sơ sơ phong thủy. Thôn Trần gia chúng tôi trải qua mấy thế hệ, nhờ bố cục phong thủy mà hạnh phúc bình an ấm no đủ cả, chỉ riêng có chuyện phận mỏng hiếm muộn là không cách nào hóa giải... Hộ nào cũng gặp phải chuyện này, phúc phận sinh được mụn con thì đều chết yểu, thật đã đau lòng còn thương thân..."
Jack tận mắt chứng kiến Trần lão gia bộc bạch, bất ngờ đến suýt ngã khỏi xe, chỉ biết ngồi yên tròn mắt nhìn Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều cũng mím chặt môi quay lại trừng mắt với Jack.
"Xin hỏi tiên đồng thôn chúng tôi sắp phải chịu đại họa gì?" Trần lão gia kể xong sự tình lại hỏi An Long Nhi.
An Long Nhi đáp: "Qua Trung thu, Thái Tuế phá Nguyệt phá xung long mạch, đại sát cung Càn Tây Bắc, thôn các vị sẽ gặp phải dịch bệnh, những người là con trưởng đã có con nối dõi đều không thể sống sót..."
"Á?!" Cả Jack lẫn Trần lão gia, cùng toàn thể dân chúng trong thôn đều kinh hãi kêu lên.
Trần lão gia bị dọa gần như phát khóc: "Tiên đồng ngài phải cứu chúng tôi! Chúng tôi biết làm sao đây?"
Lục Kiều Kiều nói: "Trước khi vào thôn tiên đồng đã nói, Thái Tuế xung long mạch, long mạch bất an trước tiên sẽ chấn động núi tổ, sau đó mới ảnh hưỏng tới thôn trang, thương hại mạng người, tiên đồng nói mộ tổ thôn các vị nhất định nằm trên ngọn đồi sau lưng!"
Dân thôn nhao nhao nói phải, nhất tề van xin Linh Hư tiên đồng lên đồi xem mộ tổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT