Còn chưa tới nhà Trình Lâm đã ngủ, đến khi tỉnh thì đã nằm ở trên giường trong phòng ngủ, tường đã được sơn lại, giường cũng thay đổi mềm mại hơn, sàn nhà đổi thành gỗ, những gia cụ khác không thay đổi lớn. Trình Lâm vừa đau vừa mỏi không muốn rời giường, trở mình nhìn ra cửa sổ muốn gọi Trình Dịch Hòa vào thì nhìn thấy dưới cửa sổ có một cái nôi em bé làm bằng gỗ, nôi cũng có màn che nhìn tinh xảo mà đáng yêu.

Trình Lâm không đoái hoài tới trên người không thoải mái, đứng dậy kéo dép lê đến xem chiếc nôi kia, bên trong đã đã có đệm giường và chiếc chăn nhỏ, còn có mấy con thú bông bằng lòng bàn tay, tuy rằng em bé vẫn chưa có sinh ra, nhưng nhìn cái nôi này, tưởng tượng đến hình ảnh con trai đang ngủ rất đáng yêu, quả thực tâm cũng trở nên mềm mại.

Trình Lâm xốc rèm cửa, nhìn thấy Trình Dịch Hòa đưa lưng về phía bên này ngồi ở trong sân rửa nho, có đến hai cái chậu lớn.

Trình Lâm cười tủm tỉm đi ra ngoài, từ phía sau ôm cổ Trình Dịch Hòa: “Anh họ, cái nôi kia là anh mua sao?”

“Đúng vậy.” Trình Dịch Hòa nghiêng đầu hôn vào má Trình Lâm, lại tiếp tục công việc trong tay.

Trình Lâm cười ha ha: “Nôi em bé làm là để bán cho những người như anh!”

Trình Dịch Hòa nói: “Có ý gì a?”

Trình Lâm nói: “Bởi vì em bé còn quá nhỏ, phải ngủ cùng người lớn mới được, chờ đến lúc nó có thể bò thì không muốn nằm ở trong nôi nữa.”

“Có đúng không? Anh không rõ lắm.”

Nghe Trình Dịch Hòa nhỏ giọng, Trình Lâm nhân tiện nói: “Nhưng không sao đâu, nôi cũng đẹp, thỉnh thoảng để con ngủ một giấc, khẳng định nó cũng đồng ý.”

Trình Dịch Hòa nói: “Được rồi, sau này mua đồ nhất định phải hỏi ý kiến em trước, có được hay không?”

Trình Lâm rất tán thành, “Được… Được.”

Trình Dịch Hòa biết cậu nhất định đói bụng, liền bỏ chùm nho trong tay xuống đi nhà vào bếp làm cơm cho Trình Lâm. Trình Lâm như chiếc đuôi nhỏ đi theo sau Trình Dịch Hòa: “Anh họ, anh rửa nhiều nho như vậy làm cái gì?”

Trình Dịch Hòa nói: “Tự mình thử làm rượu vang một lần.”

Trình Lâm nói: “Em muốn uống nước ép nho.”

Trình Dịch Hòa nói: “Được, vậy thì làm nước ép nho.”

Bởi vì mang thai, Nhan Cận và Trình Dịch Hòa không để cho Trình Lâm đi làm, Trình Lâm từ chức cũng rất đột ngột, thậm chí bản thân cũng không có xuất hiện.

Lúc đầu Khương Tuệ Tuệ còn nhắn tin truy hỏi cậu nguyên nhân, Trình Lâm không muốn nói nên làm bộ không thấy tin nhắn của Khương Tuệ Tuệ, sau đó Khương Tuệ Tuệ cũng không hỏi nữa.

Đến tám tháng thời tiết nóng vô cùng, hai người thường dùng bữa trưa ở dưới giàn mướp, có lá che nên cũng làm thời tiết bớt nóng.

Một ngày lúc hai người đang ăn cơm trưa, Khương Tuệ Tuệ nhắn tin cho Trình Lâm hỏi mượn xe.

Trình Lâm liền hỏi Trình Dịch Hòa: “Anh họ, buổi chiều anh có cần dùng xe không? Đồng nghiệp lúc trước của em nói muốn mượn xe một chút.”

Trình Dịch Hòa đang cầm sách hướng dẫn chăm sóc cây ăn quả nghiêm túc xem, qua vài giây mới đáp: “Muốn dùng thì cứ lấy đi, anh có cần hay không cũng không đáng kể.”

Trình Lâm liền đồng ý cho Khương Tuệ Tuệ mượn, cậu cho địa chỉ nhà mình bảo cô đến lấy.

Trình Lâm ăn vài miếng dưa chuột trộn, thấy Trình Dịch Hòa vẫn cứ chuyên chú xem sách, cơm không ăn bao nhiêu, vốn là muốn giục anh vài câu, nhưng mấy ngày nay trời thật sự quá nắng, mỗi ngày Trình Dịch Hòa phải đi vườn làm việc bị phơi nắng quá chừng, ở trong nhà anh chỉ mặc một cái áo lót màu xanh quân đội có thể nhìn thấy cánh tay và cổ bị phơi nắng hình thành đường ranh giới rõ ràng, chỗ phơi nắng rất đen bây giờ nhìn lại như mặc một cái áo khác.

Trình Lâm vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy buồn cười, vội gắp một đũa đồ ăn nhét vào trong miệng che giấu.

Trình Dịch Hòa vẫn nghe thấy, để sách xuống nhìn Trình Lâm: “Cười cái gì?”

Trình Lâm lắc lắc đầu: “Không có gì. Em đã ăn no, anh mau ăn đi.”

Trình Dịch Hòa đi cắt vài miếng dưa hấu bưng lên cho Trình Lâm: “Lại ăn một chút giải khát.”

Trình Lâm từ từ cắn miếng dưa hấu đỏ tươi nhiều nước, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lén Trình Dịch Hòa một chút, sau đó cúi đầu cười trộm.

Trình Dịch Hòa cảm thấy cậu quái quái: “Làm gì cứ nhìn lén anh.”

Trình Lâm nhịn không được lớn tiếng bật cười: “Anh họ, anh bị nắng ăn đen nhìn thật vui.”

Trình Dịch Hòa co lại ngón tay trỏ gõ đầu cậu một cái: “Vui ở chỗ nào?”

Trình Lâm lại cắn một miếng dưa hấu không để ý tới Trình Dịch Hòa, vẫn còn cười trộm không ngừng.

Trình Dịch Hòa bỗng nhiên ôm lấy Trình Lâm hôm cằm của cậu.

“A…” Trình Lâm bị hôn nói không ra lời, muốn đẩy anh ra nhưng trong tay cậu còn cầm miếng dưa hấu, cậu há mồm nước dưa hấu lại thuận khóe miệng chảy xuống, làm cho một thân chật vật.

Trình Dịch Hòa hôn được rồi mới buông cậu ra, còn cố ý liếm liếm khóe miệng, nói: “Ngọt vô cùng.”

Trình Lâm định đem dưa hấu trong tay ném vào mặt anh, thì thấy một người đứng ở cửa, cậu nhìn kỹ lại thì ra là Khương Tuệ Tuệ!

Hơn nữa cô mở to hai mắt, đầy mặt khó tin chuyện mình vừa nhìn thấy.

Trình Lâm vội đứng lên, hoảng loạn nói: ” Tuệ Tuệ… Sao cô đến nhanh thế?”

“Tôi … Tôi…” Khương Tuệ Tuệ thoạt nhìn như muốn hít thở không thông, ngực kịch liệt chập trùng không nói nên lời.

Lúc này Trình Dịch Hòa xoay người nhìn Khương Tuệ Tuệ, Khương Tuệ Tuệ thấy rõ mặt mũi anh, hít vào một ngụm khí lạnh, quả thực muốn ngất đi.

Trình Lâm cho là bọn họ hù đến Khương Tuệ Tuệ, nói xin lỗi: “Cô. Cô.. không sao chứ? Xin lỗi… Tôi…”

Khương Tuệ Tuệ đỏ mặt, điên cuồng lắc đầu.

Trình Dịch Hòa nói: “Tôi đi lấy chìa khóa cho cô.”

Thấy Trình Dịch Hòa đứng dậy vào phòng, Khương Tuệ Tuệ hai bước nhảy lên đến cạnh Trình Lâm đánh vào bả vai cậu, khẽ quát: “Cậu quá không có suy nghĩ!”

Trình Lâm có không hiểu gì hết: “Tôi thì làm sao?”

“Anh chàng đẹp trai đó có phải là vợ của cậu? Cậu lại không nói cho tôi biết!” Khương Tuệ Tuệ kêu lên.

Trình Lâm có chút lúng túng: “Chuyện như vậy, nói thế nào a.”

“Trách cậu.. trách cậu..!” Khương Tuệ Tuệ đánh Trình Lâm túi bụi.

Trình Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ mặc cô đấm đá.

Lúc Trình Dịch Hòa từ trong nhà đi ra Khương Tuệ Tuệ lập tức vuốt nhẹ vai Trình Lâm như một cô gái bình thường ngoan ngoãn: “Không có việc gì thường liên lạc nha.”

Sau đó nhận chìa khóa trong tay Trình Dịch Hòa chạy như bay ra cửa.

Trình Lâm quả thực không biết nên làm sao hình dung: “Sao con gái bây giờ đều lạ lùng như thế.”

Trình Dịch Hòa xoa xoa đỉnh đầu của cậu: “Bởi vì em quá ngu ngốc.”

Theo ngày tháng trôi qua bụng Trình Lâm cũng từ từ lớn lên, không thể ra ngoài, ở nhà một mình khó tránh khỏi phiền muộn, Trình Dịch Hòa phải thường ở nhà chơi với cậu nên cuộc sống cũng thanh thản.

Đảo mắt đã tới mùa đông, bụng Trình Lâm rốt cục có thể sử dụng áo bông che khuất một ít, cậu thích cùng Trình Dịch Hòa ra ngoài, tất nhiên Trình Dịch Hòa phải vạn phần cẩn thận chăm nom.

Cách ngày dự ngày sinh còn còn khoảng một tháng, Nhan Cận đã giúp Trình Lâm liên lạc một bệnh viện tư rất là kín đáo, bảo đảm đứa bé thuận lợi sinh ra.

Vốn bác sĩ kiến nghị Trình Lâm nên nhanh chóng nhập viện, nhưng tất cả kết quả kiểm tra đều rất tốt Trình Lâm cũng không thích ở bệnh viện, còn muốn cùng Trình Dịch Hòa ở nhà ăn tết, nên thương lượng trước ngày sinh một tuần sẽ vào bệnh viện, bác sĩ cũng đồng ý.

Ngày 30 giao thừa, tuyết bay lả tả khiến mặt đường trơn trợt, Trình Dịch Hòa theo kế hoạch hôm nay đi cho Triệu Anh quà tết, Trình Lâm lo lắng Trình Dịch Hòa một mình lái xe không an toàn, nói thế nào cũng đòi phải đi cùng.

Trình Dịch Hòa không cưỡng được cậu, trên đường lái xe càng cẩn thận hơn, hai người tới thủ đô đã gần trưa đành phải ở bên ngoài ăn cơm trưa, lúc xế chiều mới đi đến gặp Triệu Anh.

Trình Lâm vẫn ngồi ở trong xe chờ, trong cốp sau đồ vật quá nhiều, Trình Dịch Hòa ôm một hòm rượu đi lên trước, sau đó lại xuống một chuyến đem tiếp đồ lên.

Nhưng khi anh gõ cửa, người mở cửa là một người phụ nữ xa lạ còn mặc bộ áo quần ở nhà.

Trình Dịch Hòa lui về sau một bước nhìn biển số nhà, xác nhận chính là chỗ này, hỏi: “Cô là ai a?”

Người kia cũng ngạc nhiên hỏi: “Anh gõ cửa nhà tôi còn hỏi tôi là ai?”

Lúc này Trình Vinh Kiến từ trong nhà đi ra: “Dịch Hòa đến? Mau vào ngồi đi.”

Người phụ nữ kia mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nói: “Thì ra là anh hai, thực sự là đã lâu không gặp, em là Tiểu Nhị đây.”

Trình Dịch Hòa chưa từng gặp cô, thấy cô gọi mình thân thiết như vậy mặt lại đầy nghi hoặc.

Trình Vinh Kiến nhắc nhở anh: “Em dâu cũng không nhận ra à?”

Trình Dịch Hòa liền nhìn kỹ một chút, mới nhận ra là vợ của Trình Dịch Tân, gật gật đầu, nhấc chân vào nhà, lúc này Tiểu Nhị vội ngăn cản Trình Dịch Hòa nói: “Anh hai, trước tiên thay giày rồi hãy vào nhà!”

Trình Dịch Hòa liền lập tức lui về huyền quan, nói: “Không cần, trong xe còn đồ anh xuống mang lên.”

Trình Vinh Kiến nói: “Để Tiểu Tân xuống với con.”

Tiểu Nhị nói: “Không cần, chúng ta không thiếu những thứ đồ này.”

Hai người cơ hồ trăm miệng một lời.

Trên mặt Trình Dịch Hòa cũng không còn vui vẻ, nói: “Con đi đây.”

Trình Vinh Kiến giữ lại nói: “Đều sắp đến tết, con cũng không ở lại sao? Mấy năm không trở về?”

Trình Dịch Hòa mặt không chút thay đổi nói: “Không cần, gần đây rất bận.”

Tiểu Nhị không vui nói: “Anh hai trở về ở cũng không được, nhà nhỏ như vậy.”

Trình Dịch Hòa nhìn Trình Vinh Kiến không có ý giữ mình lại, trong lòng im lặng thở dài, nói: “Con đi.”

Một bên khác, Triệu Anh và Trình Tử Duệ vừa vặn từ cửa tiểu khu đi vào.

Triệu Anh một tay kéo va ly nhỏ, một tay kéo Trình Tử Duệ trán bị u một cục, mất công tốn sức đi về phía trước.

Trình Tử Duệ vóc dáng giống như Trình Dịch Hòa, bây giờ đã cao hơn Triệu Anh nửa cái đầu, Triệu Anh lôi kéo nó cũng rất lao lực. Trình Tử Duệ không biết đang bực cái gì đó, không muốn đi. Lúc đó Trình Lâm đang ngồi ở sau xe cúi đầu xem điện thoại di động, nếu như bọn họ bước nhanh qua cũng sẽ không làm cậu chú ý. Nhưng hai người lằng nhà lằng nhằng, nửa ngày mới di chuyển nửa bước, thậm chí Trình Tử Duệ vì tránh tay Triệu Anh, cánh tay đập vào cửa xe phát ra một tiếng “Đùng!”.

Trình Lâm sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Trình Tử Duệ nhe răng trợn mắt, nghĩ là đụng vào nó, lập tức xuống xe, hỏi: “Ninh Ninh, con làm sao vậy? Có đau hay không?”

Trình Tử Duệ nhìn thấy Trình Lâm, tuy rằng cảm thấy rất chán ghét, thế nhưng ngẫm lại so với người thím hai mặt kia thì Trình Lâm còn vừa mắt rất nhiều, liền hỏi: “Ba ba con đâu! Bảo ba tới đón con đi!”

Trình Lâm nhất thời phản ứng không kịp, qua hai giây đồng hồ mới hiểu được Trình Tử Duệ muốn về nhà với mình, vui vẻ đến không nói nên lời, lắp bắp nói: “Ba con, ba con đang ở trên lầu, lập tức xuống.”

Triệu Anh vừa nghe lại kinh sợ muốn rơi mất hồn, kêu lên: “Duệ Duệ, con không cần bà nội sao?!”

Trình Tử Duệ dùng sức bỏ cánh tay Triệu Anh ra, cả giận nói: “Bà đi tìm con dâu tốt của bà đi!”

Trình Lâm không hiểu tại sao hai người cãi vã, nhưng lúc này cậu tuyệt đối muốn bảo vệ Trình Tử Duệ, cậu ôm Trình Tử Duệ vào trong ngực, nói với Triệu Anh nói: “Bác cả, nếu Ninh Ninh không muốn về nhà thì để nó về nhà anh họ ở một thời gian ngắn, chờ nó hết giận lại nói chuyện tiếp.”

Trình Tử Duệ không quen Trình Lâm thân mật đụng vào như vậy, giãy dụa muốn đẩy Trình Lâm ra xa một chút, nhưng vừa lúc đó, không biết có một sức mạnh nào đó đẩy phía sau lưng nó, theo quán tính nó lao về phía trước đẩy Trình Lâm ngã xuống tuyết!

Trình Dịch Hòa vừa vặn từ trong hành lang đi ra, xa xa liền nhìn thấy màn này làm người hồn phi phách tán.

Đầu óc anh quay cuồng vội vàng chạy tới!

Trình Lâm cũng không nghĩ đột nhiên sẽ như vậy, lúc ngã xuống liền theo bản năng cuộn tròn che chở cái bụng, ngay sau đó nơi xương sống kéo tới một trận đau đớn! dưới thân rất nhanh chảy tràn ra một dòng chất lỏng ấm áp.

Máu đỏ tươi rất nhanh chảy tràn ra mặt tuyết, làm người nhìn thấy mà giật mình, Trình Tử Duệ và Triệu Anh cũng sợ đến ngây dại.

“Lâm Lâm!” Trình Dịch Hòa xông lại lập tức ôm lấy Trình Lâm.

Trình Lâm đầu đầy đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, trở tay bám vào cổ áo Trình Dịch Hòa, suy yếu còn an ủi người khác: “Vậy… Vậy… Không phải rất đau, trước tiên….. Đi bệnh viện đi.”

Trình Dịch Hòa muốn ôm ngang Trình Lâm bỏ vào trong xe, nhưng thân thể Trình Lâm lại nặng nề, lần đầu ôm không được ngã xuống mặt tuyết, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn Trình Tử Duệ quát: “Con mẹ nó, mày lại đây phụ một tay!”

Trình Tử Duệ như vừa tỉnh giấc chiêm bao, không để ý tới sợ sệt, tiến lên ôm Trình Lâm, cùng Trình Dịch Hòa hợp lực ôm cậu ngồi ở phía sau.

Bệnh viện Nhan Cận chuẩn bị cách nơi này rất xa, không kịp đi, chỉ có thể đi bệnh viện gần đây trước, trên đường xe không nhiều, cũng không biết vượt mấy cái đèn đỏ, không tới năm phút đồng hồ đã đưa Trình Lâm vào phòng cấp cứu.

Trình Tử Duệ và Triệu Anh cúi thấp đầu ngồi ở trên ghế, trên tay Trình Tử Duệ cũng dính máu, nó kinh ngạc nhìn tay của mình, cả người như nằm mơ không hiểu tại sao đột nhiên lại thành như vậy.

Trình Dịch Hòa lấy điện thoại di động đứng ở một bên gọi điện thoại cho Nhan Cận, giữa ngón tay của anh còn có máu chảy xuống. Trình Tử Duệ lén lút nhìn anh, ngũ quan gần như tê dại mới dần dần khôi phục, nước mắt rơi như mưa, run rẩy gọi: “Ba ba…”

Trình Dịch Hòa làm như không nghe, cúp điện thoại xong tùy tiện lau máu trên tay mình vào góc áo.

Trình Tử Duệ biết anh rất là giận, run rẩy đứng dậy nhẹ nhàng kêu Trình Dịch Hòa một tiếng.

Trình Dịch Hòa phẫn nộ quát: “Đừng gọi tao là ba ba! Tao không phải là ba ba của mày!”

Trình Tử Duệ run rẩy, càng cúi đầu thấp hơn, nắm vạt áo của mình không dám nói gì nữa, hết thảy lời giải thích chặn ở cuống họng, nhỏ giọng khóc thút thít.

Triệu Anh ngồi ở trên ghế thấp giọng nói: “Con hung ác với nó làm cái gì?”

Trình Dịch Hòa cười lạnh một tiếng, không muốn cãi vã mắng người. Một y tá vội vã từ phòng cấp cứu đi ra: “Vị nào là người nhà? Bệnh nhân cần phải giải phẫu, đứa bé có thể không giữ được. Cần phải ký tên đồng ý.”

Trình Dịch Hòa chỉ cảm thấy đầu óc ông lên một tiếng, cố gắng ổn định tinh thần vững vàng, nói: “Tôi là người nhà để tôi đến ký.”

Trình Dịch Hòa hít sâu một hơi, mới cầm bút lên ký tên vào tờ đơn đồng ý giải phẫu, anh viết rất mạnh thậm chí làm tờ giấy gần như bị rách.

Y tá lấy được đơn đồng ý giải phẫu liền vội vã chạy đi, để lại ba người bọn họ lại lâm vào không khí tĩnh mịch.

Triệu Anh và Trình Tử Duệ thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt đáng sợ của Trình Dịch Hòa.

Không lâu lắm, Nhan Cận và Nhan Ngọc liền chạy tới, trong điện thoại nói không rõ ràng, chỉ nhận được tin thì vội vội vàng vàng chạy đến, Nhan Cận hỏi: “Đến cùng chuyện gì xảy ra?”

Tiếng nói Trình Dịch Hòa khàn khàn: “Té lộn mèo một cái.”

Nhan Ngọc nói: “Được rồi.. Nhưng tại sao lại bị té ngã?”

Trình Dịch Hòa tự trách nói: “Là lỗi của tôi, tôi không chăm sóc tốt cho em ấy.”

Trình Dịch Hòa đối với Trình Lâm tận tâm như thế nào hai người bọn họ đều biết, lại nhìn thấy Triệu Anh và Trình Tử Duệ cúi đầu ngồi một chỗ, thì cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Nhan Ngọc nói: “Bọn họ là?”

Trình Dịch Hòa dùng một tư thế chống cự quay đầu từ chối trả lời vấn đề này, tựa hồ không muốn cùng hai người kia có bất cứ liên hệ gì.

Nhan Cận thấy Trình Tử Duệ còn rơi nước mắt, còn Triệu Anh ôm nó thật chặt hai tay không ngừng run rẩy, đôi mắt Nhan Cận dần tối lại.

Nhan Cận nhàn nhạt nói với trợ lý và hộ vệ áo đen phía sau: “Cuối năm, đừng làm cho bọn họ cùng chịu tội, đưa bọn họ về nhà.”

“Vâng.” Trợ lý tôn kính đáp lại. Sau đó lễ phép nhưng cứng rắn kéo tay Triệu Anh và Trình Tử Duệ đưa bọn họ đi ra ngoài.

Nhan Cận đưa chuyên gia đã liên lạc trước vội vàng đến bệnh viện này, may mắn đứa bé sức sống ngoan cường, có thể chào đời bình an, sau khi giải phẫu kết thúc ôm ra ngoài, mọi người chưa kịp nhìn thì đã được đưa lên máy bay trực thăng tới bệnh viện tư nhân đưa vào phòng săn sóc đặc biệt.

Qua nửa tiếng đồng hồ Trình Lâm mới được đẩy ra, chờ khi bệnh tình ổn định cũng đưa vào bệnh viện tư nhân.

Trước đó Nhan Cận đã an bài cho Trình Lâm phòng bệnh tốt nhất bệnh viện, hiện tại cũng chỉ có Trình Lâm hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường bệnh, giường trẻ em bên cạnh trống rỗng, ba người đều không dám nhìn tới, tình huống đứa bé rất nguy cấp, giống như sợ chiếc giường nho nhỏ này sẽ biến thành phần mộ.

Gần tới chạng vạng, Trình Lâm mới tỉnh một lần.

Lúc cậu mở mắt ra, Trình Dịch Hòa ngồi bên giường liền lập tức nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh rồi? Còn đau không?”

Trình Lâm suy yếu nói: “Anh đừng tức giận với Ninh Ninh, không phải nó cố ý.”

Trình Dịch Hòa không nghĩ tới lúc này cậu còn vội trước tiên giải vây cho Trình Tử Duệ, cũng chỉ chìu theo ý cậu: “Anh không hề tức giận, đừng lo lắng.”

Trình Lâm lại nói: ” Trán của nó còn sưng một cục, anh đi mua thuốc cho nó thoa.”

Trình Dịch Hòa đau lòng khó nhịn, cảm thấy Trình Lâm chịu oan ức không đáng, thấp giọng trả lời được, đứng dậy nhường chỗ cho Nhan Cận.

Lúc này Trình Lâm mới nhìn thấy Nhan Cận và Nhan Ngọc đứng ở một bên, cậu muốn nắm tay Nhan Cận, Nhan Cận vội vàng tiến lên nắm chặt tay cậu, Trình Lâm lại tiếp tục giải thích, nói: “Anh hai, anh cũng đừng nóng giận.”

Nhan Cận cúi người sờ sờ mái tóc của Trình Lâm, ôn nhu nói: “Không hề tức giận, yên tâm.”

Nhan Ngọc cũng tới an ủi nói: “Không ai tức giận, không nên lo lắng.”

Giao phó với mọi người xong, Trình Lâm thở phào nhẹ nhõm như vừa hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại, nói: “Em muốn tiếp tục ngủ một chút.”

Nhan Cận liền vỗ nhẹ Trình Lâm cho cậu an tâm ngủ.

Sau đó Trình Lâm không có thức dậy nữa, trợ lý cũng đưa tới thức ăn cho đêm giao thừa muộn, ba người ngồi ở phòng tiếp khách ăn cơm, TV mở âm thanh rất nhỏ, miễn cưỡng cho bữa cơm này tăng thêm một chút không khí tết.

Sau khi ăn cơm xong, Trình Dịch Hòa nói muốn đi xem đứa con, Nhan Cận nói: “Phòng săn sóc đặc biệt không cho người nhà đến xem.”

Trình Dịch Hòa hỏi: “Tại sao?”

Nhan Cận thở dài: “Kỳ thực tôi có lén đi xem, nhìn rất là khó chịu, một đứa bé nho nhỏ trên người cắm đầy ống, cậu càng không chịu được, chớ đi.”

Trình Dịch Hòa viền mắt liền đỏ, trầm mặc vài giây, nói: “Tôi muốn đi gặp nó, không biết… Sau này còn có thể nhìn thấy hay không.”

Nhan Cận nói: “Tôi đã mời bác sĩ nhi khoa tốt nhất, chỉ là đẻ non mà thôi, nhất định sẽ tốt lên, đừng nói lời bi quan.”

Tuy Nhan Cận nói như vậy, nhưng trong lòng y cũng không chắc chắn, đứa bé đẻ non một tháng, có câu châm ngôn nói là: bảy sống tám không sống, cũng không ai biết sinh mệnh nhỏ bé như vậy làm sao có thể thoát khỏi bàn tay Tử thần.

Cuối cùng Trình Dịch Hòa vẫn kiên trì đi xem con trai, nhưng anh chỉ có thể đứng ở trước bức tường thủy tinh nhìn, trong phòng bệnh xa xa đứa bé đang nằm ở bên trong lồng giữ nhiệt.

Nó giống như một cục thịt nhỏ màu đỏ mềm mại, giống con mèo con bị lột da, đôi mắt không mở, tóc máu còn ướt nhẹp, từ máy điện tâm đồ mới biết nó còn sống trên thế giới này.

Lúc y tá lau người cho nó nhấc cánh tay nhỏ lên da dẻ nó lỏng lẻo gầy như da bọc xương, dưới nách nó lại ghim một chiếc kim truyền dịch khiến người nhìn rất đau lòng chỉ hận không thể thay nó chịu hết thảy đau đớn.

Trình Dịch Hòa đã hiểu tại sao bệnh viện không cho người nhà vào thăm, cảm giác đó thật khiến người khó chịu đựng.

Đến sau nửa đêm, Nhan Ngọc không chống nổi, ra giường ở bên ngoài ngủ, Trình Dịch Hòa và Nhan Cận thay phiên nhìn Trình Lâm, nhưng hai người không có buồn ngủ, mở mắt đến hừng đông.

Sau một đêm, tình huống Trình Lâm tốt hơn rất nhiều, có thể ăn một ít cháo, nhưng Nhan Cận và Trình Dịch Hòa đã thức một đêm, đến ban ngày chủ yếu là do Nhan Ngọc chăm sóc Trình Lâm.

Trình Lâm cảm thấy như vậy phiền phức bọn họ, nhưng Nhan Cận nói một câu: “Chưa từng vì em làm chuyện gì, em nằm ở bệnh viện, anh lại không có bên cạnh em, làm sao anh an lòng?”

Trình Lâm nghe y nói lòng chua xót, cũng không nói những lời khách khí nữa.

Đến ngày thứ ba, Trình Lâm đã khỏe hơn rất nhiều, có thể ngồi dậy ăn cơm, Nhan Ngọc lại bắt đầu đòi hỏi, hai ngày trước là cậu đút cho Trình Lâm ăn cơm, hiện tại Trình Lâm có thể tự mình ăn cơm cậu ta vẫn muốn đút cho Trình Lâm.

Trình Lâm thật sự không làm gì được, nói:”Em có thể tự mình làm.”

Nhan Ngọc nói: “Nhưng anh thích đút cơm cho em ăn.”

Nhìn đôi mắt Nhan Ngọc sáng long lanh, Trình Lâm đau đầu: “Tại sao?”

Nhan Ngọc nói: “Nhan Cận không để cho anh đút cơm ”

Trình Lâm nói: “Cũng không phải con nít.”

Nhan Ngọc nói: “Cái này gọi là tình thú!”

Trình Lâm nói: “Vậy anh và anh hai tình thú đi.”

“Không.” Nhan Ngọc sợ chịu đòn, nhìn Trình Lâm làm sao cũng không chịu, liền cọ đến bên cạnh Trình Lâm, xốc chăn lên muốn chui vào: “Không đút cơm cũng được, anh nằm chung với em.”

Trình Lâm gắt gao đè góc chăn không cho cậu tiến vào, nói: “Anh hai nhìn thấy khẳng định sẽ giận anh.”

Nhan Ngọc nói: “Vậy thì không để cho anh ấy nhìn thấy.”

Trình Lâm giương mắt đã nhìn thấy Nhan Cận đứng ở cửa, nói: “Chớ hồ nháo, anh hai đến.”

Nhan Ngọc cho là Trình Lâm lừa mình, không tin, nói: “Tên lừa đảo, anh ấy mới vừa ngủ giống như lợn chết đó.”

Trình Lâm nhịn không nổi bật cười, lúc này Nhan Ngọc mới quay đầu nhìn thấy Nhan Cận, đè tay Trình Lâm giả vờ sửa góc chăn, nói: “Tiểu Lâm ngủ không thành thật, em đang giúp em ấy áp góc chăn đây!”

Nhan Cận đi tới lôi Nhan Ngọc từ trên giường xuống, hỏi Trình Lâm: “Cơm nước có hợp khẩu vị không?”

Trình Lâm nói: “Dạ, ăn thật ngon.”

“Vậy thì tốt, nếu có chỗ không hài lòng cứ nói cho bọn họ biết.” Nhan Cận nói.

Mấy ngày nay Nhan Ngọc và Nhan Cận không đi đâu, nhịn lâu như vậy Nhan Cận cũng mất phong độ, đầu tóc rối bù, góc áo cũng nhiều nếp nhăn.

Trình Lâm nói: “Anh hai, mọi người đi về nghỉ ngơi mấy ngày đi, em tốt lắm rồi, không cần nhiều người ở đây chăm sóc đâu.”

Lần này Nhan Cận rất thẳng thắn đồng ý, tỉ mỉ dặn dò Trình Lâm vài câu, sau đó nắm cổ Nhan Ngọc lôi đi.

Nhan Ngọc đi về, thế giới thanh tịnh rất nhiều, Trình Lâm mới vừa ăn một miếng cháo hoa, cảm thấy cổ họng hơi khô muốn uống nước, ló đầu nhìn ra bên ngoài thấy Trình Dịch Hòa còn đang ngủ, cậu không đành lòng đánh thức anh, tự mình dịch xuống giường, đi đến bàn bên cạnh rót nước uống, lúc lấy cốc thủy tinh không cẩn thận phát ra tiếng động.

Gian ngoài Trình Dịch Hòa bị đánh thức, nhấc chăn mỏng lên ngồi dậy, nhìn thấy Trình Lâm đứng ở bên cạnh bàn, hỏi: ” Sao em lại xuống giường?”

“Muốn uống nước.” Trình Lâm cũng bị anh làm cho hết hồn đến sững sờ.

Trình Dịch Hòa vội vàng đứng dậy nhanh chân chạy đến, dìu Trình Lâm lên giường, sau đó rót nước trong bình giữ nhiệt pha với nước sôi để nguội, tự mình nhấp thử một hớp mới lấy ống hút, đưa cho Trình Lâm uống.

Trình Lâm muốn tự mình cầm, Trình Dịch Hòa không cho cậu cầm cốc thủy tinh: “Hơi nóng để cho anh cầm.”

Trình Lâm phốc bật cười: “Anh cho em đang ở cữ sao?”

“Không phải sao?”

“Không phải, em nào có yếu đuối như vậy.”

Trình Dịch Hòa nói: “Đối với anh em lúc nào cũng là bảo bối cần phải giữ gìn.”

Trình Lâm cảm thấy trong lòng rất ngọt, cười híp mắt há mồm ngậm ống hút.

Trình Dịch Hòa hỏi: “Anh hai đâu?”

Trình Lâm nói: “Em kêu bọn họ trở về.” Không có Nhan Ngọc ở bên người cả ngày líu ra líu ríu quấy rối, rốt cuộc Trình Lâm rảnh rỗi hỏi tình huống của con mình: “Khi nào mới có thể ôm con về?”

Không có ai nói cho Trình Lâm biết đứa con thiếu chút nữa đã chết trong bụng, hiện tại một chân còn đạp ở quỷ môn quan. Mỗi đêm Trình Dịch Hòa đều đến thăm con trai, nhìn sinh mệnh yếu đuối đang giãy giụa bên bờ sinh tử lòng Trình Dịch Hòa đau như đao cắt, anh nói: “Con trai không sao, không cần lo lắng.”

Trình Lâm hỏi: “Vậy lúc nào thì chúng ta mới có thể gặp được con?”

“Cụ thể không rõ ràng, phòng săn sóc đặc biệt không cho người nhà vào thăm.” Trình Dịch Hòa liền lấy những lời Nhan Cận đã từng nói giải thích cho Trình Lâm.

Nếu là lời dặn của bác sĩ cũng chỉ đành tuân thủ, Trình Lâm không thể cứng rắn yêu cầu gặp con trai.

Nhưng cậu liền nghĩ tới Trình Tử Duệ: “Ngày đó lúc anh đi đưa quà tết, Ninh Ninh nói muốn anh đón nó về nhà, sau đó nó không nói với anh sao? Anh có đi đón nó hay không?”

Ngày ấy tình hình quá hỗn loạn, lúc này Trình Dịch Hòa không nhớ mình nói gì với Trình Tử Duệ, không thể làm gì khác nói: “Không có.”

Trình Lâm nói: “Vậy lúc anh đi thăm nó, nó không nói gì sao?”

Trình Dịch Hòa lắc lắc đầu, bởi vì anh không đến thăm con.

Trình Lâm cho là Trình Tử Duệ không nói gì, không muốn về nhà với mình, trong lòng cũng rất thất vọng, xem ra Trình Tử Duệ cũng chỉ nói với Triệu Anh những lời vô ích mà thôi, nên bỏ qua ý định bảo Trình Dịch Hòa đi đón Trình Tử Duệ về nhà.

Sức khỏe Trình Lâm từng ngày từng ngày tốt lên, nằm viện một tuần lễ là có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.

Tình huống đứa bé lại lúc tốt lúc xấu, tạm thời không có cách nào rời khỏi lồng giữ nhiệt, mãi đến tận một tháng sau đứa bé mới được xuất viện.

Lúc đó Nhan Cận đi đón bé về, khi về nhà vẫn có thể nhìn ra đứa bé có bệnh, đứa bé vẫn rất gầy giống như một con khỉ con, tiếng khóc như là bị ngộp trong cổ họng, nghe không có khí lực gì.

Trình Lâm ôm nó vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ, miệng nhỏ của nó như bị oan ức lúc nào cũng muốn khóc.

Trình Lâm nói: “Nhìn nó tính tình dễ chịu như thế, rất đáng yêu.”

Trình Dịch Hòa cười cười không nói lời nào, không hiểu một đứa bé nhỏ như vậy làm sao biết được dễ tính hay khó tính, nhưng bây giờ tôn chỉ là, Trình Lâm nói đều đúng.

Nhan Cận còn bận việc phải xử lý, ở lại một hồi liền đi.

Đứa bé sau khi ăn no thì ngủ, Trình Dịch Hòa đem nó đặt ở trong nôi, nhìn cũng thích hợp, nên để nó không quản.

Trình Lâm cũng mệt mỏi nên ngủ theo, Trình Dịch Hòa không có việc gì nằm ở bên cạnh Trình Lâm chơi điện thoại di động, chắc cảm thấy anh quá rỗi rãnh, đứa bé đột nhiên khóc lên. Trình Dịch Hòa phải đứng dậy đến bên cạnh nôi vỗ vỗ lưng của nó, làm thế nào nó cũng không ngủ.

Trình Lâm bị đánh thức, nói: “Anh sờ mông xem nó có tiểu không?”

Trình Dịch Hòa không có kinh nghiệm gì, lấy tay đưa vào, sau đó đụng vào thứ gì đó nóng hầm hập dính nhơm nhớp, nhất thời đen mặt: “Thật giống… thúi.”

Trình Lâm sững sờ sau đó hiểu được anh sờ trúng phân của con mình, cười đến thở không được, nói: “Ai bảo anh trực tiếp thò tay vào bên trong, kiểm tra tã là được rồi.”

Trình Dịch Hòa cũng chỉ nhận mệnh đi ra ngoài rửa tay, Trình Lâm rời giường ôm con chùi đít thay tã cho nó.

Trên người nhẹ nhàng khoan khoái, em bé lập tức ngủ, Trình Lâm đặt nó ở bên cạnh mình cùng nằm xuống.

Lúc Trình Dịch Hòa đi vào, nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ngủ say, lòng mềm mại như thành một mảnh xuân thủy, đời này người quý giá nằm ở trên giường của mình ngủ say sưa, không có chuyện gì tốt đẹp hơn chuyện này.

Nhưng mà hiện thực rất là tàn khốc, tên nhóc con này ban ngày cách một tiếng thì khóc nháo một lần, rất có quy luật như đồng hồ báo thức.

Đến buổi tối càng dằn vặt, nó không ngủ, mở to đôi mắt bắt người phải ôm nó, để nó lên giường là nó bắt đầu khóc không ngừng.

Hai người thay phiên dỗ một buổi tối, bị dằn vặt rất thảm.

Ngày kế, lúc Nhan Cận đến nhà, bọn họ còn đang ngủ.

Nghe tiếng gõ Trình Dịch Hòa mơ mơ màng màng đi mở cửa, Nhan Cận vào nhà thấy Trình Lâm còn đang dỗ con trai đang oa oa khóc lớn.

Nhan Cận thấy sắc mặt hai người bọn họ không tốt, nói: “Một buổi tối đã trở thành như vậy? Quá dằn vặt người. Không bằng mời bảo mẫu chuyên môn chăm sóc nó, hai em cũng không quá mệt mỏi.”

Trình Lâm thở dài, nói: “Không tiện đâu? Hai chúng em đều là nam.”

Nhan Cận trầm ngâm một tiếng, nói: “Nếu không để anh đem về nhà cho người làm chăm sóc, bọn họ đều lớn tuổi cũng yên tâm.”

Trình Dịch Hòa lập tức phủ quyết, nói: “Hay là thôi đi, Trình Lâm năm đó làm sao mất tích.”

Anh nói như vậy, Nhan Cận ngẫm lại cũng cảm thấy không thích hợp, đành phải coi như thôi.

Trình Dịch Hòa đi pha sữa bột cho con, sau đó đút cho nó uống, sau khi ăn no lại ôm nó đi qua đi lại trong phòng mấy vòng ru nó ngủ

Nhan Cận mới nhấc lên mục đích của chuyến đi này: “Ngày hôm nay anh đến đây thật ra là có một việc muốn thương lượng với hai em.”

Trình Lâm cười hỏi: “Chuyện gì vậy, anh còn nói trịnh trọng như thế.”

Nhan Cận đầu tiên nhìn sắc mặt Trình Dịch Hòa rồi mới mở miệng nói với Trình Lâm: “Anh muốn để cho đứa bé này mang họ Nhan, sau đó… Sau đó ghi vào danh nghĩa là con nuôi của anh, em xem có được không?”

Trình Lâm không nghĩ Nhan Cận sẽ nói như vậy, kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó hắn quay đầu nhìn Trình Dịch Hòa, cậu thấy Trình Dịch Hòa cũng đang kinh ngạc nhìn mình.

Nhan Cận hiếm khi vội vàng giải thích nói: “Chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, con trai đương nhiên vẫn sinh hoạt với hai em, chỉ là Tiểu Lâm sẽ không đổi họ cho nên anh mới muốn cho con trai em mang họ Nhan.”

Anh nói câu sau cùng mới chính thức chọc vào chỗ yếu của Trình Lâm và Trình Dịch Hòa.

Chẳng biết vì sao, Trình Lâm đột nhiên cảm thấy hổ thẹn với Nhan Cận, nói: “Em không có ý kiến, để anh họ quyết định.”

Nhan Cận liền đem ánh mắt chờ đợi chuyển hướng về phía Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa ho khan một tiếng, hắng giọng nói: “Em đương nhiên là nghe theo Trình Lâm.”

Nhan Cận được như mong muốn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy quyết định như thế đi.”

Sau đó Nhan Cận dùng tốc độ rất nhanh đặt tên cho đứa bé rồi làm xong hộ khẩu.

Nhan Cận đặt tên cho đứa bé là Nhan Viễn Khiên, tất cả đều dựa vào tâm ý Trình Lâm, y cảm thấy không có tên nào tốt hơn tên này, bởi vậy nên vui vẻ đến vài ngày.

Đứa bé lớn cũng nhanh, ở bên hai người cha lúc nào cũng có nguồn “Thức ăn” ổn định, nên càng ngày càng mập, cánh tay, đùi có ngấn từng đoạn từng đoạn trắng mịn như ngó sen.

Đương nhiên, đứa bé càng khỏe lại càng thích giằng co, mỗi đêm trước khi ngủ nhất định phải khóc sướt mướt đại náo một hồi, Trình Lâm sắp không chịu nổi nó: “Lâu như vậy sao vẫn thích quậy phá trước khi buồn ngủ? Trước đây Ninh Ninh không như vậy.”

Trình Dịch Hòa vì đứa con mà ngày đêm điên đảo làm việc và nghỉ ngơi, cả ngày chỉ mang bộ dạng ngủ không đủ: “Tính cách không giống nhau mà.”

Lúc Nhan Cận đến thấy bọn họ thực sự quá mệt mỏi, lần thứ hai đưa ra ý định rước về nhà mình chăm sóc mấy ngày, Trình Lâm và Trình Dịch Hòa mang vành mắt đen nhìn nhau, nhẫn tâm, đem tiểu Ma vương này ném cho Nhan Cận.

Đứa bé này cũng không sợ người lạ, đến nhà Nhan Cận ban ngày ngủ như heo con, buổi tối huyên náo giống như tiểu ma vương, cũng đem Nhan Cận và Nhan Ngọc dằn vặt quá chừng.

Mãi đến tận năm, sáu tháng sau Nhan Viễn Khiên mới được giáo dưỡng như một đứa bé bình thường, ban ngày chơi đùa, buổi tối ngủ. Nhưng nó thích ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày buổi sáng vừa đúng năm giờ là mở mắt ra, không biết nói chuyện, nên oa oa khóc đòi Trình Dịch Hòa ôm nó ra ngoài đi dạo một vòng, chính xác như đồng hồ báo thức.

Mỗi ngày cứ nhiệt nhiệt nháo nháo như vậy trôi qua, đảo mắt lại đến ngày tết. Lúc trước mỗi năm Trình Dịch Hòa đều về nhà đưa quà tết, nhưng bởi vì chuyện năm ngoái nên năm nay anh không muốn về, tùy tiện mua một vài món để Trình Lâm qua xem qua, sau đó gạt cậu nhờ dịch vụ chuyển phát nhanh đưa đi. Triệu Anh cũng hiếm thấy không thúc giục anh về nhà, Trình Dịch Hòa cũng mừng rỡ vì được thanh tĩnh.

Đêm 30 giao thừa là sinh nhật của Nhan Viễn Khiên, Trình Lâm và mọi người tập hợp ở nhà Nhan Cận tổ chức sinh nhật cho nó.

Trong nhà, bốn người lớn ngồi vây quanh Nhan Viễn Khiên, nhìn nó ngốc nghếch thổi nến sinh nhật, cái miệng nhỏ đô đô đương nhiên không thể thổi tắt hết những cây nến, bởi dùng quá sức phun ra một ngụm nước bọt làm bốn người lớn cười ha ha. Nhan Viễn Khiên không biết mọi người đang chê cười mình, còn tưởng rằng mình rất lợi hại, cũng cùng vỗ tay cười to.

Bên ngoài không biết nhà nào đó bắn pháo hoa, ngoài cửa sổ một mảnh sáng rực rỡ, trong ngôi biệt thự xưa cũ đã nhiều năm không có không khí tết bây giờ đã có trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play