Trước cửa phòng giải phẫu, rất nhiều người nhà bệnh nhân hoặc ngồi hoặc đứng đều đang rướn cổ, lo lắng nhìn về phía cửa phòng giải phẫu.

Nhìn hoàn cảnh trước mặt lúc nào cũng có thể sẽ trình diễn bi hoan ly hợp, Trình Dịch Hòa từ mê man bừng tỉnh lại.

Anh theo bản năng cuối đầu nhìn tay của mình, đầu ngón tay như lưu lại cảm xúc lạnh lẽo của thân thể Trình Lâm khi anh ôm cậu lên xe cứu thương, giữa ngón tay còn lưu lại vết máu chưa kịp rửa. Ngay sau đó những vết máu uốn lượn dữ tợn như sống lại không ngừng khuếch tán trong mắt anh, làm anh nhớ lại buổi sáng của bảy năm trước mình đứng trong gió lạnh kêu khóc, trái tim của anh phảng phất như lần thứ hai bị người từ khoang ngực móc ra, rất khó chịu, đau bức người.

Trình Tiến ngồi ở bên cạnh ôm đầu, như bị thần kinh không ngừng hỏi: “Anh họ, anh của em cứ như vậy không còn, nên làm gì đây!”

Trình Dịch Hòa lại như bị một tầng trong suốt cô lập, Trình Tiến nói gì anh cũng không phản ứng.

Trình Tiến không nhịn được đẩy vai Trình Dịch Hòa: “Anh họ, anh có nghe em nói không?”

Trình Dịch Hòa giật mình toàn thân bị đóng băng rốt cục trở về bình thường, hai mắt tập trung, thấy rõ người trước mắt là Trình Tiến, rốt cục mới từ xa xôi trong hồi ức trở về.

Anh ngẩng đầu nhìn phòng giải phẫu, kiên định nói: “Yên tâm, Lâm Lâm sẽ không xảy ra chuyện… Nhất định sẽ không.”

Nhưng Trình Tiến cảm thấy Trình Dịch Hòa chỉ lung tung an ủi mà thôi. Bọn họ đều biết, trên đường xe cứu thương chạy như bay đến bệnh viện hô hấp và nhịp tim của Trình Lâm đã ngừng một lần.

Thời gian từng giây từng phút lướt qua, Trình Lâm vào phòng giải phẫu đã gần ba tiếng đồng hồ, hiện giờ đã nửa đêm, khu chờ đợi đã vắng ngắt chỉ còn năm, sáu người.

Bỗng nhiên, cửa phòng giải phẫu ầm ầm mở ra, Trình Dịch Hòa và Trình Tiến phản xạ có điều kiện đứng dậy, chỉ nghe y tá hô: “Người nhà của Vương Lệ đâu!”

Hai người không thể làm gì khác một lần nữa ngồi trở lại, ước ao nhìn người khác kích động và cẩn thận đem người nhà của mình đẩy trở về phòng bệnh.

Nhóm người kia đi rồi, khu chờ đợi chỉ còn hai anh em họ.

Không có người ngoài tồn tại, không khí giữa bọn họ ngưng trệ trầm mặc càng ngày càng lộ ra.

Khi còn bé Trình Tiến rất sợ Trình Dịch Hòa, sau khi trưởng thành gặp lại lần nữa, Trình Tiến vẫn là một cậu bé gầy yếu ít lời, bị Trình Dịch Hòa cao to bao phủ trong bóng tối, cảm giác ngột ngạt như bài sơn đảo hải làm cho hắn thở không nổi.

Trình Tiến nghĩ thầm, hắn đã không phải là con nít, hắn lớn rồi. Liền hít sâu mấy lần chuẩn bị nói gì đó hóa giải bầu không khí.

Nhưng đột nhiên hắn nghe tiếng Trình Dịch Hòa trầm thấp khàn vang lên: “Lâm Lâm vì sao lại biến thành bộ dáng này?”

“Cái gì?” Trình Tiến muốn nói vẫn còn ở trong cổ họng, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Trình Dịch Hòa nói: “Bệnh về tinh thần.”

Phản xạ thần kinh của Trình Tiến đi một vòng thật lớn, mới nói: “Ồ ồ ồ, chuyện này… Em cũng không rõ ràng.”

Trình Dịch Hòa cho là Trình Tiến cố ý qua loa với mình, nhíu mày, cả giận nói: “Lẽ nào em cũng bị bệnh? Chuyện đơn giản như vậy mà nói không rõ ràng!”

Trình Tiến sợ đến tâm can run rẩy, sứt mẻ nói lắp bắp: “Là.. Là.. Chuyện này thật phức tạp. Từ khi anh của em mất tích, mẹ em thì nói tinh thần của anh em có vấn đề. Thế nhưng em nhìn thấy anh ấy rất bình thường… sau đó đột nhiên… mất tích.”

Trình Tiến nói ba phải cái nào cũng được, cũng có chút bừa bãi, Trình Dịch Hòa nghe không hiểu hắn muốn biểu đạt cái gì.

Trình Dịch Hòa dùng sức nặn nặn mi tâm, biết Trình Tiến khi còn bé chất phác, nỗ lực kiên trì, tinh tế hỏi một câu: “Mất tích? Sau khi đi với Lý Nguyên không liên lạc với người nhà?”

Trình Tiến nghi ngờ nói: “Lý Nguyên là ai?”

Ánh mắt Trình Dịch Hòa như mũi tên nhọn bắn về phía Trình Tiến, chăm chú nhìn chằm chằm hắn.

Trình Tiến bị nhìn chăm chú sợ nổi da gà, run cầm cập nói: “Em.. Em thật không biết.”

Trình Dịch Hòa thấy Trình Tiến không phải giả vờ, lo sợ trong lòng chìm xuống, nhưng nghĩ chuyện như vậy Trương Tuấn Diễm cũng sẽ không nói với Trình Tiến cũng không có tiếp tục ép hỏi.

Nhưng thời gian trôi qua đã nhiều năm, lần thứ hai nói đến Lý Nguyên trong lòng Trình Dịch Hòa vẫn cứ khó chịu, đố kỵ chôn dấu sâu trong lòng lần thứ hai lăn lộn kêu gào, quấy nhiễu Trình Dịch Hòa. Anh lấy lại bình tĩnh mấy phút sau, mới bỗng nhiên mở miệng: “Em nên nói hết những chuyện em biết.”

Trình Tiến đầy mặt dấu chấm hỏi, không hiểu mình biết cái gì. Nghĩ Trình Dịch Hòa muốn nghe chuyện về Lý Nguyên, nhưng nghĩ nát óc quả thật hắn không quen biết nhân vật này.

Nhìn gương mặt lạnh lùng như dao khắc của Trình Dịch Hòa, Trình Tiến không dám làm cho anh tức giận. Đầu óc gian nan xoay chuyển vài vòng, mơ hồ đoán được Trình Dịch Hòa muốn biết chuyện hai nhà mâu thuẫn có liên quan gì đến Trình Lâm, liền thấp thỏm nói: “Anh của em vào mùa đông lúc học lớp 10, kỳ thực em cũng không rõ ràng cụ thể xảy ra chuyện gì, lúc em nghỉ đông về nhà mới biết anh của em mất tích, lúc đầu em hỏi mẹ anh đi đâu vậy, mẹ còn mắng em, sau đó em nghe trong miệng người khác nói, bởi vì anh của em nên hai nhà chúng ta đoạn tuyệt quan hệ thân thích, em cũng không dám hỏi nữa.”

Trình Dịch Hòa trong lòng thảo luận, là Trình Lâm theo chân Lý Nguyên đi. Bất động thanh sắc nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó khoảng ba, bốn năm, cha em đột nhiên bị bệnh ung thư dạ dày, lúc đó vừa nghe là ung thư, trong nhà đều sợ hãi, cảm thấy như trời cũng sụp xuống, lúc đó em nghĩ, ba ba có lẽ sẽ chết dù thế nào cũng phải nói cho anh em biết một tiếng, để anh trở về gặp cha lần cuối. Trải qua nhiều lần hỏi thăm rốt cục em biết được tin tức của anh. Sau khi biết ba sinh bệnh anh vội vã trở về, còn mang theo một đứa con trai.”

Trình Dịch Hòa nói: “Cái gì? Em ấy không ở cùng Lý Nguyên?”

Trình Tiến thành khẩn nói: “Anh họ, em thật sự không biết Lý Nguyên là ai. Em xin thề lúc anh của em trở lại cũng không có đi cùng với Lý Nguyên, bên cạnh anh ấy chỉ có một đứa con trai.”

Trình Dịch Hòa sợ hãi cả kinh, năm đó rõ ràng là Trình Lâm đi cùng Lý Nguyên, tại sao không ở cùng nhau? Lẽ nào họ nhanh chóng chia tay?

Không, không, không, không thể. Trình Dịch Hòa nghĩ thầm.

Làm cho anh trong nháy mắt lật đổ nhận thức bảy năm qua cắm rễ trong máu thịt hiển nhiên rất khó khăn, anh nhanh chóng hỏi tiếp: “Chính xác lúc Lâm Lâm trở về không có đi cùng Lý Nguyên?”

Trình Tiến vẻ mặt đau khổ, không hiểu vì sao Trình Dịch Hòa chấp nhất với người này, nói: “Anh họ, em chưa từng nghe anh của em nhắc đến người tên Lý Nguyên, một lần cũng không có.”

Trình Dịch Hòa bối rối, tim đột nhiên kinh hoàng chết lặng, như là dùng tốc độ cao nhất chạy xe leo núi.

Anh hiểu rất rõ Trình Lâm, tuy rằng tính cách ngại ngùng, thế nhưng nói đến chuyện tình cảm ngấy chết người không đền mạng, năm đó tuy rằng anh ở thủ đô, cũng biết Trình Lâm chỉ cần mở miệng nói chuyện, không quá ba câu là nhắc đến tên Trình Dịch Hòa.

Nhưng mà tại sao Trình Lâm không nhắc tới Lý Nguyên dù chỉ một lời? Quá không hợp lẽ thường.

Trước mắt chợt lóe lên hình ảnh Trình Lâm lén lút hôn nhẹ lên má Lý Nguyên một cái, Trình Dịch Hòa mạnh mẽ nhắm mắt lại, bình phục cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Anh hỏi: “Vậy en nói đứa con là chuyện gì xảy ra? Lý Nguyên?”

Trình Tiến: “…”

Hắn cảm thấy Trình Dịch Hòa muốn hỏi đó có phải là con của Lý Nguyên không. Nhưng Trình Tiến cũng không dám nói dối Trình Dịch Hòa, ngoan ngoãn trả lời: “Là con trai anh của em.”

“Cái gì!” Tin tức này không khác nào ném vào lỗ tai anh một quả bom hạng nặng, Trình Dịch Hòa quả thực khó có thể tin.

Trình Tiến thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trình Dịch Hòa, rốt cục cảm thấy có lối thoát, đáy lòng lặng lẽ thở phào một cái, nói: “Kỳ thực lúc đó em cũng rất kinh ngạc, năm đó anh của em cũng còn nhỏ, tại sao bên người lại mang thêm một đứa con, nhưng em hỏi đứa bé là con ai, anh ấy nói là con của mình, em hỏi mẹ đứa bé là ai, anh của em không nói, hỏi bao nhiêu lần cũng không trả lời.”

Trình Dịch Hòa còn trong mỗi khiếp sợ lại bị câu nói này của Trình Tiến làm cho bối rối.

Từ Trình Tiến trong miệng được biết được tin tức, cùng với hiểu biết của Trình Dịch Hòa nhiều năm qua một trời một vực, rốt cuộc là nơi nào xảy ra sai sót?

Chuyện cũ lướt qua làm Trình Dịch Hòa không khỏi sợ hãi cả kinh, nghĩ đến mấy ngày trước Trình Lâm mới vừa đến tìm, anh xác thực không nhìn ra Trình Lâm khác thường, nếu như, nếu như cậu đã sớm nhiễm bệnh, vậy lúc cậu ở cùng Lý Nguyên có phải cũng đã không bình thường, chỉ là anh nhìn không ra?

Không quản trong lòng Trình Dịch Hòa sóng to gió lớn, Trình Tiến thở dài một hơi, đã lật lên chuyện cũ rốt cuộc không nói không được: “Nói đến đều là tại em làm bậy, em gọi anh ấy trở về, nhưng cũng liên lụy anh ấy. Anh mang theo con trai vốn đã không dễ dàng, vì tiền thuốc thang của ba, anh ấy một bên ở bệnh viện chăm sóc ba ba, một bên ở bên ngoài làm thêm hai công việc.”

Nghe Trình Tiến nói liên miên Trình Dịch Hòa nhất thời cảm thấy suy nghĩ của mình quá buồn cười, nếu như khi đó Trình Lâm tinh thần không bình thường sao có thể chăm nom con trai, làm sao biết được cha bị bệnh nặng mà nhanh chóng trở về?

Lòng Trình Dịch Hòa trở nên yên ắng, theo bản năng hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Trình Tiến nói hai câu liền nghẹn ngào, dừng một chút, mới nói: “Ai… Sau đó, anh của em làm việc vất vả, một bên lại muốn cùng em chăm sóc ba ba, có lúc quá mệt ngồi cũng có thể ngủ, cho nên không thể chăm sóc chu đáo con trai, có một ngày, con trai của anh ấy ở bệnh viện đi lạc.”

“Không có tìm được sao?”

Trình Tiến lắc lắc đầu: “Không có, sau đó cũng báo án, nhưng vẫn không tìm được. Cảnh sát mỗi ngày nhiều vụ án như vậy đâu có thể cả ngày cùng mình đi tìm con, qua hơn một tháng, ban bố thông báo tìm người, lực lượng cảnh sát bên kia cũng dần dần rút lui cảnh lực. Anh của em vẫn không buông tha cả ngày đi ra phố tìm. Mãi đến một ngày, ở trên đường đột nhiên anh ấy ôm con của người khác gọi Ninh Ninh, em mới biết tinh thần anh ấy xảy ra vấn đề.”

Trình Dịch Hòa không nhịn được lẩm bẩm nói: “Ninh Ninh?”

Trình Tiến nói: “Ừ, anh của em đặt tên cho con trai là Trình Ninh.”

Nói xong, giữa hai người lại lâm vào trầm mặc làm người nghẹt thở, giữa tiếng hít thở ngột ngạt, hai người ngầm hiểu ý, cũng đồng thời nhìn thấy sự bất lực và đau khổ của đối phương.

Qua mấy phút, Trình Dịch Hòa chủ động mở lời: “Bệnh của chú hai thế nào rồi?”

Trình Tiến thở dài một hơi: “Sau đó mẹ em mượn được số tiền của một người đồng hương, mới có thể làm phẫu thuật cho ba em.”

“Hiện tại thế nào?”

“Lúc đó giải phẫu cắt đứt hai phần ba dạ dày nhưng may là người vẫn còn sống, chỉ là thể lực không thể bằng lúc trước, hiện tại mẹ chuyên tâm ở nhà chăm sóc ba.”

Rồi Trình Tiến bỗng nhiên dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Kỳ thực như vậy cũng rất tốt, ba mẹ em nửa đời trước đã rất vất vả, bây giờ còn có thể chăm sóc lẫn nhau phải cám ơn ông trời.”

Trình Dịch Hòa vốn cũng muốn đến thăm Trình Vinh Viễn, nhưng nghĩ chắc ông cũng không muốn nhìn thấy mình, miễn cho lại kích thích đến ông. Trình Dịch Hòa nghĩ hay là thôi đi, nên gật gật đầu: “Vậy mấy năm qua, là em chăm sóc Lâm Lâm sao?”

Trình Tiến nói: “Ừ, mẹ em lo cho ba đã đủ mệt mỏi, cho nên em đi ra làm công cũng mang theo anh của em. Không nghĩ tới, lần này anh ấy đi lạc nhưng còn nhớ tới đi tìm anh.”

Trình Dịch Hòa nói: “Em ở thủ đô, tại sao không tìm đến anh?”

Trình Tiến chột dạ nhìn Trình Dịch Hòa, không dám nói vì mình sợ Trình Dịch Hòa, nên nói: “Không có việc lớn gì cũng không tiện là làm phiền anh, hơn nữa anh của em tuy rằng tinh thần không bình thường, chỉ cần không nhắc đến Ninh Ninh mà thôi. Nếu không có chuyện gì anh ấy còn có thể giúp làm cơm. Chỉ có khi nhớ tới Ninh Ninh, cả người mới điên điên khùng khùng, bất quá kiên trì dỗ dành một chút là xong.”

Trình Dịch Hòa không có nói tiếp, đôi môi mân thành một đường thẳng, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn. Không nhìn ra đang suy nghĩ gì.

Trình Tiến trong lòng run lên, nghĩ đến khi còn bé Trình Dịch Hòa đối với Trình Lâm đặc biệt giữ gìn yêu thích, suy đoán Trình Dịch Hòa hiểu lầm mình ngược đãi Trình Lâm. Bận rộn giải thích: “Anh họ, anh cũng biết, tính cách anh của em rất tốt, anh ấy …”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng giải phẫu ầm ầm mở ra, một người y tá hô: “Người nhà Trình Lâm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play