Lúc này Trình Dịch Hòa đã rõ, xem ra chuyện của anh và Trình Lâm đã bị người trong nhà biết hết rồi, nếu không Triệu Anh và Trình Vinh Kiến cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy tới thủ đô trông chừng anh. Bây giờ chân trước anh vừa về tới quê, Triệu Anh chân sau liền trở về.

Trình Dịch Hòa lạnh lùng nói: “Anh không trở về.”

Bên kia Triệu Anh nói anh không nghe rõ lắm, sau đó Trình Dịch Tân nói: “Mẹ nói, anh trở về sẽ biết Trình Lâm đi đâu.”

Sau khi Trình Lâm mất tích anh rất hối hận và lo lắng, người nhà lừa dối che giấu, rồi bây giờ lại bị người khác khống chế ở trong tay, cảm giác vô lực làm lửa giận của Trình Dịch Hòa không thể áp chế nổi, một giây sau, anh quăng điện thoại di động xuống đất, linh kiện điện tử văng tung toé, thậm chí làm người đi đường giật nảy mình, đi vòng tránh xa anh.

Trình Dịch Hòa đi qua đi lại mấy lần, cân nhắc có nên tin Triệu Anh nói hay không. Nhưng anh đã gọi điện thoại cho giáo viên Trình Lâm, giáo viên cũng không biết Trình Lâm ở đâu, biển người mênh mông, anh không biết đi nơi nào tìm, trước mắt, chỉ có thể tìm manh mối nơi Triệu Anh.

Trình Dịch Hòa không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể về nhà nghe Triệu Anh nói như thế nào.

Khi anh về đến nhà Triệu Anh và Trình Vinh Kiến đã chờ ở trong nhà, hai người ngồi nghiêm chỉnh, đầy mặt nghiêm nghị. Trình Dịch Tân cũng ở đó, thấp thỏm ngồi một góc, nhìn thấy Trình Dịch Hòa vào cửa, cũng không dám nhìn anh, chột dạ nhìn về nơi khác.

Trình Dịch Hòa đã nhận định là Trình Dịch Tân mách lẻo, lúc này liền lạnh giọng quát lên: “Là mày nói! Có đúng hay không!”

Trình Dịch Tân sợ đến cả người run lên, Triệu Anh cả giận nói: “Không liên quan đến Tiểu Tân, con đừng bị quỷ mê hoặc tâm hồn, lung tung vu hại người!”

Trình Dịch Hòa nhắm mắt lại, cật lực dẹp đi lửa giận, trấn định mới nói: “Được, mẹ kêu con trở về không phải nói chuyện của Trình Lâm sao? Người đâu?”

Triệu Anh nói: “Gọi con trở về, là nói cho con không cần tốn sức đi tìm, Trình Lâm đã cùng nhà chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, đi xa tha hương, cũng sẽ không trở lại nữa.”

Trình Dịch Hòa không chút do dự nói: “Con không tin.”

Triệu Anh cũng đoán Trình Dịch Hòa sẽ nói như vậy, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, không lớn tiếng cãi nhau như trước, nói: “Tiểu Dịch, Trình Lâm đã nói, sau này nó sẽ không có bất kỳ liên quan gì đến con, mẹ không quan tâm lúc trước các con có cái gì, từ nay về sau, mỗi người mỗi nẻo.”

Trình Dịch Hòa nói: “Không quản con và Trình Lâm như thế nào, cũng không liên quan đến ai, coi như em ấy muốn chia tay với con thì cũng chính miệng nói với con, mà không phải do mẹ truyền đạt.”

Trình Vinh Kiến vẫn luôn ngồi ở trên ghế sa lon trầm mặc hút thuốc, nghe Trình Dịch Hòa nói, mạnh mẽ đem tàn thuốc quăng xuống đất: “Con còn có thể nói chuyện yêu đương sao? Hai thằng đàn ông yêu nhau có ác tâm hay không?”

Trình Dịch Hòa cười lạnh nói: “Không thì cha mẹ đâu có giả mù sa mưa chạy tới thủ đô gạt con… buồn nôn.”

“Mày là cái đồ nghiệt tử!!”

Trình Vinh Kiến tức giận từ ghế sa lông đứng lên, hất tay tát Trình Dịch Hòa một cái tát, Trình Dịch Hòa bị đánh mặt lệch một bên, gò má anh trong nháy mắt in lên một dấu ấn bàn tay.

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Trình Vinh Kiến đánh Trình Dịch Hòa, ông vẫn còn chưa hết giận, giơ tay muốn đánh tiếp. Mặc dù Trình Dịch Hòa làm sai nhưng Triệu Anh cũng không nỡ nhìn con trai chịu đòn, xông lên ôm cánh tay Trình Vinh Kiến kéo về phía sau, khuyên nhủ: “Được, được, phải nói cẩn thận, không phải cần nói chuyện với nó sao?”

Với tình hình của Trình Vinh Kiến thì Triệu Anh càng khuyên, trái lại lửa giận càng tăng lên, tay ông run run chỉ vào Trình Dịch Hòa nói: “Nhọc nhằn khổ sở nuôi mày lớn, mày lại đối với chúng ta như vậy? Như vậy là mày báo đáp cha mẹ sao? Tại sao cha mẹ ngàn dặm xa xôi chạy tới thủ đô, còn không phải là không để con bị mê hoặc đi lạc lối!” Càng nói càng tức, ông gạt tay Triệu Anh ra, nói: “Bà cũng câm miệng! Đều do bà quen nuông chiều nó!”

Trình Dịch Hòa xoa xoa khóe miệng bị rách da, lạnh lùng nói: “Nếu kêu con trở về chỉ để cãi nhau, quên đi, con không có thời gian.” Nói xong liền quay người ra cửa.

Trình Vinh Kiến quát lên: “Con đi đâu!”

Trình Dịch Hòa nói: “Không cần ba quan tâm.”

Trình Vinh Kiến tức đến giơ chân, nói: “Đã nói Trình Lâm đi rồi, con tìm cũng không có tác dụng.”

Trình Dịch Hòa nói: “Đó là chuyện của con. ”

Trình Vinh Kiến cắn răng một cái, nói: “Con nhất định bắt cha mẹ phải nói chuyện rõ ràng sao?!”

Trình Dịch Hòa xoay người lại lạnh lùng nhìn Trình Vinh Kiến: “Vậy thì nói rõ ràng.”

Ngữ khí Trình Vinh Kiến mang theo mấy phần ác ý không dễ phát hiện: “Trình Lâm nếu dám câu dẫn con, sẽ dám câu dẫn người khác, con cho rằng con là ai!”

Trình Dịch Hòa mặt không hề cảm xúc, nói: “Nói xong?”

Trình Vinh Kiến cho là Trình Dịch Hòa ít nhất cũng nghe vào một đôi lời, không nghĩ tới anh lại khó chơi, đao thương bất nhập, nói: “Có ngày mày sẽ hối hận.”

Trình Dịch Hòa đã không quay đầu lại đi ra khỏi nhà.

Tính tình Trình Lâm khá mềm yếu, nếu người trong nhà bức bách cậu chia tay với mình, Trình Dịch Hòa nghĩ: khả năng Trình Lâm đồng ý rất cao.

Tình hình trước mắt cũng đã là kết quả này.

Nhưng chuyện chưa rõ ràng Trình Dịch Hòa cũng không cách nào kết luận. Bây giờ anh cũng không có tâm tư lo lắng chuyện này mà quan trọng nhất là tìm được Trình Lâm, không biết một mình cậu ở bên ngoài sinh hoạt như thế nào.

Trình Dịch Hòa chỉ có thể dựa vào mình mà đi tìm, trước tiên anh đến trường học tìm được giáo viên chủ nhiệm của Trình Lâm, nhưng giáo viên chủ nhiệm vội vã đi dạy học, Trình Dịch Hòa hỏi cái gì cũng nói không biết, nói vài câu là vội vã đi mất.

Trình Dịch Hòa không thể làm gì khác là chờ đến lúc nghỉ giữa giờ, sau đó anh đi hỏi những người bạn học thân với Trình Lâm. Bọn họ chỉ nói Trình Lâm sau Tết nguyên đán chưa từng gặp cậu. Nhưng thời gian như vậy còn sớm hơn lúc Trình Lâm đi thủ đô tìm anh, Trình Dịch Hòa càng thấy thêm rối loạn, không tìm được manh mối.

Từ trường học đi ra, Trình Dịch Hòa cũng không biết nên đi nơi nào tìm kiếm Trình Lâm, lúc này mới phát hiện vòng sinh hoạt của Trình Lâm nhỏ đến đáng thương, ngoại trừ người trong nhà, chính là bạn trong trường học, nhưng ngay cả bạn học thân nhất với cậu cũng không biết nhiều về cậu.

Trình Dịch Hòa đứng trước cửa trường học Trình Lâm mờ mịt bồi hồi một trận, sau đó đi đến nơi thường mang theo Trình Lâm chơi mà tìm, tất nhiên là tìm kiếm không có kết quả.

Liên tiếp hai ngày không có tin tức gì, Trình Dịch Hòa chỉ có thể cầu viện lực lượng cảnh sát. Anh đi báo án nhưng khi cảnh sát nghe học sinh cấp ba mất tích cũng không quá chú ý. Chuyện tương tự cảnh sát gặp quá nhiều, học cấp ba áp lực rất lớn, gặp chuyện bế tắc là chơi trò mất tích, chờ qua mấy ngày hết tiền thì tự về nhà. Nhưng viên cảnh sát cũng không nói rõ, chỉ là báo cho Trình Dịch Hòa bảo người nhà trước tiên tìm kiếm những nơi người mất tích thường lui tới, nói không chừng là có thể tìm được.

Trình Dịch Hòa cũng không hi vọng Trình Vinh Kiến hỗ trợ tìm người, phải làm phiền những người quen biết lưu ý có nhìn thấy Trình Lâm hay không.

Rốt cục trưa ngày thứ tư, Trình Dịch Hòa nhận được điện thoại của người bạn cấp ba, nói ở quảng trường Hoa Tử Vi từng thấy một người hình dáng giống Trình Lâm, nhưng chỉ xa xa nhìn thấy cũng không thể xác định. Đây là một tin tức khó phân biệt thiệt giả, dù sao thì có còn hơn không có tin tức gì.

Trình Dịch Hòa lập tức chạy tới quảng trường Hoa Tử Vi. Quảng trường rất đông người, Trình Dịch Hòa tìm một nơi có thể quan sát hết quảng trường ngồi trông coi, hi vọng có thể nhìn thấy Trình Lâm.

Chính anh cũng biết loại hành vi này không khác nào mò kim đáy biển, nhưng có một chút hi vọng, anh sẽ không bỏ qua.

Vốn là ôm tâm thái chờ đợi trong vô vọng, không nghĩ tới vào một buổi hoàng hôn, anh thật gặp được Trình Lâm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play