Lúc đó đầu óc Trình Dịch Hòa trống không, thật lâu mới sững sờ nói: “Hiện tại không phải là ở một chỗ sao?”

Thái độ Trình Dịch Hòa quá mức chân thành và mê man, căn bản nghe không hiểu Trình Lâm đang nói cái gì, suy nghĩ của anh hoàn toàn thuần khiết.

Trình Lâm đã xấu hổ đỏ mặt, căng thẳng đến đầu ngón tay cũng run, hít sâu mấy lần, lấy dũng khí nói: “Em… Em muốn ….. Loại kia cùng nhau, không phải cùng nhau giống như anh nói.”

Trình Dịch Hòa như ở trong mộng, đây coi như là Trình Lâm biểu lộ sao? Anh cảm thấy mình đang nằm mơ, cảm giác rất không thật, thậm chí hoa lá xung quanh, thảm cỏ xanh, thác nước chảy ào ào không ngừng trôi xa, trước mắt chỉ có đôi mắt long lanh xấu hổ của Trình Lâm.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, mới không xác định sâu sắc nhìn Trình Lâm hỏi: “Vậy cái em gọi là cùng nhau là có ý gì?”

Trình Lâm xấu hổ, cậu cho là Trình Dịch Hòa cố ý giả ngu, ngay sau đó bỗng nhiên đứng dậy, chạy đi.

Trình Dịch Hòa đuổi theo đứng trước mặt Trình Lâm nói:”Em nói rõ ràng.”

Trình Lâm gần như sắp khóc, nói: “Nếu em nói rõ ràng thì sẽ làm sao?!”

Ngực Trình Dịch Hòa kịch liệt chập trùng, anh muốn đem ảo tưởng bí ẩn nhất của mình nói ra, nhưng miệng khô lưỡi khô, lời muốn nói vòng vo mấy vòng nơi cửa miệng, sợ một khi nói ra, giấc mộng này sẽ bể nát.

Hai người yên lặng nhìn nhau nửa ngày.

Trình Lâm căng thẳng tràn ngập mong đợi, nhưng trong lòng lại liều chết đập nồi dìm thuyền, đến cùng chậm rãi lấy hết dũng khí. Đột nhiên cậu tiến lên một bước, ôm chặt Trình Dịch Hòa, dùng kiên trì cuối cùng khẩn cầu hỏi: “Anh… Anh có nguyện ý không?”

Lòng Trình Dịch Hòa kinh hoàng lúc này dần dần bình tĩnh lại, anh có thể cảm nhận được thân thể gầy yếu của Trình Lâm run rẩy. Chưa bao giờ Trình Dịch Hòa vui mừng như vậy, nhưng mà cùng thời khắc đó tâm lại bị một cảm giác sợ hãi không tên chiếm lĩnh. Anh không biết vì sao Trình Lâm lại đột nhiên như vậy, có thể đây chỉ là cậu nhất thời hưng phấn?

Trình Dịch Hòa gắt gao nắm chặt vai Trình Lâm, nói: “Lâm Lâm em biết em đang nói cái gì không?”

Trình Lâm nói: “Em biết!”

Trình Dịch Hòa nói: “Em căn bản không biết gì hết!”

Trình Lâm giật mình, khó tin nhìn anh

Trình Dịch Hòa cật lực làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, chưa bao giờ anh ngưng ảo tưởng có được ngày này, nhưng khi thời khắc này thật đã xảy ra, anh muốn không để ý gì hết chỉ muốn ôm chặt Trình Lâm, nói cho cậu biết tâm ý ẩn giấu đã lâu. Nhưng chút lý trí hiếm hoi còn sót lại nói cho Trình Dịch Hòa biết mình không thể làm như vậy, Trình Lâm còn nhỏ, tương lai còn có nhiều cơ hội, rằng đây chỉ là Trình Lâm nhất thời hưng khởi, anh không thể để cho quan hệ hai người đi đến nông nổi không thể cứu vãn.

Trình Dịch Hòa trịnh trọng nói: “Lâm Lâm, như vậy… Như vậy là sai, hiểu chưa?”

Trình Lâm chậm rãi lắc đầu, nói: “Em không hiểu ”

Trình Dịch Hòa nói: “Em còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu rõ ràng.”

Trình Lâm hai mắt nhất lưng tròng, nức nở nói: “Nhưng em muốn cùng với anh.”

Thời khắc này tất cả phòng tuyến của Trình Dịch Hòa sụp đổ. Tất cả lo lắng, mê man, sợ hãi thấp thỏm về tương lai không ngăn nổi một câu nói nhẹ nhàng của Trình Lâm.

Ngay sau đó Trình Dịch Hòa chặt chẽ đem người mình sáng nhớ chiều mong ôm vào trong lồng ngực.

Trình Lâm đầu tiên là choáng váng, sững sờ không phản ứng kịp, sau mười mấy giây mới hiểu được chậm rãi ôm eo Trình Dịch Hòa. Hai người ôm nhau như muốn đem đối phương dung nhập vào trong xương thịt. Dưới cảnh xuân phảng phất phát ra một ánh sáng mờ ảo như trong mộng cảnh.

Có lẽ do cởi được khúc mắc, từ đó Trình Lâm khôi phục như trước, không cả ngày bệnh tật triền miên không có tinh thần, cậu cười nhiều hơn, cả người từ trong ra ngoài như toả hào quang.

Tuy nói hai người đã xác nhận quan hệ tình nhân kỳ thực so với lúc trước không có gì khác nhau, lúc thì ở chung ra sao thì bây giờ cũng như vậy.

Tình cảm mãnh liệt trong lòng mình Trình Dịch Hòa chưa bao giờ nói cho Trình Lâm biết. Sau khi yêu nhau chân tình chất chứa trái lại càng thêm thuần hậu, anh đối với Trình Lâm càng thêm mê luyến, càng không nỡ xa cậu một bước, còn lại mấy ngày, hai người như hình với bóng, chuyện có thể làm tất nhiên là Trình Dịch Hòa phụ đạo Trình Lâm làm bài tập.

Làm cho Trình Dịch Hòa vừa thất vọng cũng vừa vui mừng chính là, Trình Lâm không có như trước động một chút là nhìn anh ngẩn người, khiến Trình Dịch Hòa có chút thất vọng, thậm chí âm thầm hoài nghi lẽ nào Trình Lâm không thích mình? Nhưng anh càng vui mừng hơn chính là, Trình Lâm rất nghiêm túc học tập, trở thành con ngoan trò giỏi còn hơn trước đây.

Trước mặt một thanh niên thuần khiết Trình Dịch Hòa cảm thấy mình thì có chút bỉ ổi, bởi vì anh muốn nắm tay Trình Lâm cũng sẽ thấy không tiện, Trình Dịch Hòa muốn hôn nhẹ vào cái miệng nhỏ của cậu cũng sợ hù dọa Trình Lâm.

Dù trong lòng Trình Dịch Hòa ngứa ngáy khó nhịn, cũng chỉ đành thu thập hành lý trở về trường học.

Tham dục của con người đại khái chính là tích lũy từng chút mà thành, lúc trước hai người chưa xác nhận quan hệ, Trình Dịch Hòa nghĩ, có thể gặp Trình Lâm là đã rất thỏa mãn.

Nhưng hiện tại hai người xa cách hai nơi lại càng thêm gian nan, mỗi ngày mỗi đêm, Trình Dịch Hòa trằn trọc trở mình không có cách nào ngủ, hận không thể cùng Trình Lâm ngày đêm ở bên nhau.

Làm cho Trình Dịch Hòa nóng lòng hơn chính là, ở trường học một tuần nhưng Trình Lâm không gọi cho anh một cú điện thoại. Thật vất vả cứng rắn chống đỡ đến thứ sáu, Trình Dịch Hòa thực sự không bỏ xuống được, thừa dịp cuối tuần ngay đêm đó anh lên tàu hỏa chạy về quê.

Ngày kế buổi sáng, anh đã đứng ở cổng trường học Trình Lâm.

Cuối tuần Trình Lâm cũng phải học thêm, cho nên ở phòng ngủ dưới lầu nhìn thấy Trình Dịch Hòa rất là kinh ngạc, gọi: “Anh!?”

Càng làm cho Trình Lâm nghi hoặc chính là, lúc trước Trình Dịch Hòa nửa năm mới về nhà một lần, gần đây một tuần về một lần. Trình Lâm đi lên trước, ngay sau đó liền hỏi: “Anh họ, gần đây anh rất rỗi rãnh sao?”

Trình Dịch Hòa bị nghe cậu hỏi, cơ hồ thổ huyết, bất mãn nói: “Anh mỗi ngày rỗi rãnh, mới đến tìm em.”

Trình Dịch Hòa nói là nói mát, có ý oán giận nhưng Trình Lâm lại không hiểu cho là Trình Dịch Hòa thật sự rất rảnh rỗi, vui vẻ nắm chặt tay Trình Dịch Hòa, nói: “Vậy nếu anh có thời gian ở thêm mấy ngày, có được hay không?” Nói rồi lén lút nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý bọn họ, mới kề sát Trình Dịch Hòa đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Kỳ thực em rất nhớ anh.”

Trong lòng Trình Dịch Hòa như được tưới vào một dòng nước mát lạnh, vốn lửa giận đầy bụng trong nháy mắt bị dập tắt, nhìn Trình Lâm mong đợi mà đôi mắt sáng ngời anh không thể nói ra lời cự tuyệt, mê muội gật đầu, nói: “Được, lần này ở nhà thêm mấy ngày.”

Trình Lâm nhếch lên khóe miệng, lún đồng tiền nho nhỏ ngọt ngào lộ ra.

Trình Dịch Hòa vốn ôm thái độ hưng binh vấn tội trở về, kết quả quỷ thần xui khiến lại muốn ở thêm mấy ngày, anh hài lòng trở về nhà, thậm chí làm cho Triệu Anh sợ hết hồn.

Trình Dịch Hòa không có giải thích, chỉ hàm hồ nói cần phải quay về lấy tư liệu, thuận tiện ở nhà thêm mấy ngày. Triệu Anh đối với những thuật ngữ Trình Dịch Hòa nói cũng không hiểu, chỉ cho là con trai có việc của nó cho nên cũng không hỏi nhiều.

Đợi đến khi Trình Lâm tan học về nhà, Trình Dịch Hòa lợi dụng danh nghĩa dạy thêm đem cậu đến nhà mình.

Lần này cuối cùng Trình Dịch Hòa cũng coi như có thể thoải mái ôm Trình Lâm ngủ trong một cái chăn.

Sắp hết mùa xuân thời tiết vẫn man mát, hai người đắp chăn mỏng nằm ở trên giường, Trình Lâm từ lâu đã buồn ngủ, nguyên nhân cậu không ngủ được chính là cậu không quen gối đầu lên khuỷu tay của Trình Dịch Hòa nên khó chịu.

Bình thường trong phim truyền hình thường trình diễn tình cảnh: buổi sáng nữ chính mỹ lệ mềm mại thức dậy trong khuỷu tay của nam chính tuấn tú đẹp trai, hai người điềm điềm mật mật sau đó tiến hành một cái hôn môi nóng bỏng. Nhưng loại chuyện đó chỉ là ảo tưởng tốt đẹp, giờ phút này Trình Lâm lại oán thầm, không biết ai tưởng tượng ra hình ảnh kia, nói chung bây giờ cậu rất khổ, làm cho cậu khổ hơn chính là, cậu lặng lẽ lui ra, Trình Dịch Hòa lại muốn dính chặt hơn, nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên đem cánh tay để ở sau đầu cậu.

Trình Lâm hoàn toàn hỏng mất, sau khi Trình Dịch Hòa một lần nữa lặp lại làm chuyện này, Trình Lâm nói: “Anh không ngủ sao? Em buồn ngủ quá.”

Giọng nói của Trình Dịch Hòa ôn nhu quả thực có thể vắt ra nước:”Em buồn ngủ thì ngủ đi, anh ôm em.”

“……”

Mặc dù mình không thoải mái, Trình Lâm vẫn không có cách nào từ chối Trình Dịch Hòa.

Cho nên Trình Lâm không thể làm gì khác là cưỡng bách mình ngủ, đang lúc nửa tỉnh nửa mê cậu vô ý thức quay người đưa lưng về phía Trình Dịch Hòa. Trình Dịch Hòa từ phía sau ôm lấy Trình Lâm, một cái chân dài gác trên người Trình Lâm. Trình Lâm mơ hồ cảm thấy có thứ gì chạm vào mình. Thế nhưng cậu quá buồn ngủ nên không có suy nghĩ nhiều.

Cậu vốn ngủ không sâu, thân thể Trình Dịch Hòa cao to đè ở trên người cậu như một ngọn núi lớn làm Trình Lâm rất không thoải mái. Cho nên mặc dù không có động cậu cũng không thể ngủ sâu.

Lại qua không biết bao lâu, Trình Lâm đột nhiên cảm thấy lỗ tai ẩm ướt, giống như bị một vật thể trơn trợt mềm mại liếm láp, qua vài giây mới biết được là đầu lưỡi.

Trình Lâm không hiểu được đây là tình huống thế nào.

Ngay sau đó cậu cảm thấy bàn tay ôm mình cũng càng ngày càng làm càn, đã luồn vào quần vuốt vuốt nắn bóp vùng eo. Cảm giác xa lạ này làm Trình Lâm không thích, tâm hoảng loạn như có dòng điện tê dại chạy thẳng trong lòng, cảm giác xa lạ khác thường này làm Trình Lâm hốt hoảng.

Lúc này, Trình Dịch Hòa đã hôn từ tai đến cổ Trình Lâm. Trình Lâm cảm thấy đau nhói, Trình Dịch Hòa đang dùng hàm răng khẽ cắn làn da mẫn cảm của Trình Lâm, hô hấp nóng rực hô phun vào gáy Trình Lâm.

Trình Lâm cảm thấy động tác của Trình Dịch Hòa động tác càng ngày càng mạnh, đang muốn vươn mình để Trình Dịch Hòa ngừng lại, nhưng ngay sau đó bàn tay đặt ở trên gối bị Trình Dịch Hòa nắm được. Trình Lâm run rẩy không biết Trình Dịch Hòa làm gì, thì đã bị Trình Dịch Hòa cầm tay, ấn về phía bộ vị không thể nói ra.

Toàn thân Trình Lâm run rẩy, lúc này Trình Dịch Hòa cũng không dễ chịu, hô hấp ồ ồ, toàn thân toát ra đầy mồ hôi.

Trình Dịch Hòa một mặt không hy vọng Trình Lâm tỉnh lại, quan hệ hai người đã không phải là anh em đơn thuần như trước, mặt khác từ đáy lòng lại mong đợi, nếu như Trình Lâm biết anh đang làm gì, thì sẽ phản ứng thế nào?

Không biết qua bao lâu, tay Trình Lâm muốn tê dại thì cảm thấy lòng bàn tay bị dính một bãi chất lỏng sền sệt. Trình Lâm mơ mơ hồ hồ biết đó là gì, mặt nóng như thiêu đốt. Điều này khiến cho cậu không dám động đậy nữa.

Trình Dịch Hòa đè lên người Trình Lâm một lát, Trình Lâm cảm thấy Trình Dịch Hòa nhẹ nhàng đụng một cái vào môi của mình rồi thỏa mãn ôm cậu ngủ thiếp đi.

Trình Lâm mở to hai mắt nhìn vào trong bóng tối mông lung, hồi lâu, nhịp tim đập loạn cào cào mới dần dần bình ổn.

Sáng sớm hôm sau, lúc Trình Dịch Hòa rời giường động tác của anh đã làm Trình Lâm thức dậy, nhưng nhớ đến chuyện tối hôm qua, Trình Lâm xấu hổ không dám nhìn Trình Dịch Hòa. Mãi đến khi nghe thấy Trình Dịch Hòa mở cửa đi ra ngoài cậu mới cẩn thận mở mắt nhìn ngó bốn phía, thấy không có ai, mới thở ra một hơi thật dài.

Thế nhưng trốn tránh như thế cũng không phải biện pháp, thừa dịp Trình Dịch Hòa không có ở đây Trình Lâm cuống quít mặc quần áo.

Lúc Trình Dịch Hòa đẩy cửa đi vào, Trình Lâm đang mặc quần, Trình Dịch Hòa nhìn thấy bắp đùi trắng nõn của Trình Lâm thì ngẩn ra, lập tức giả bộ như không có chuyện gì xảy ra giúp Trình Lâm sửa sang quần áo. Trình Dịch Hòa vô tư không chú ý tới ánh mắt né tránh của Trình Lâm, vô cùng tự nhiên nắm tay Trình Lâm ra ngoài ăn điểm tâm.

Ăn xong điểm tâm chính là thời gian học bổ túc, Trình Dịch Hòa theo thường lệ giảng bài cho Trình Lâm. Lúc này anh mới phát hiện Trình Lâm mất tập trung, một câu nói anh lặp lại nhiều lần cậu mới có phản ứng, ánh mắt cũng dại ra như mất hồn.

Trình Dịch Hòa cho là Trình Lâm bị áp lực học tập quá lớn nên cũng không nói gì, nếu Trình Lâm không tập trung anh sẽ kể chuyện lý thú để Trình Lâm thư giãn.

Nhưng đến trưa Trình Lâm vẫn cứ mệt mỏi, không ăn cơm trưa muốn phải về nhà. Trình Dịch Hòa đương nhiên không muốn, anh thoáng chau mày, Trình Lâm lập tức đầu hàng, sau khi ăn cơm trưa xong, hai người vẫn cứ nằm ở trên một cái giường ngủ trưa.

Lần này Trình Lâm giữ mình chết sống không muốn ngủ cùng Trình Dịch Hòa. Lúc này Trình Dịch Hòa mới nhận ra được chân tướng, im lặng nửa ngày, nói: “Tối hôm qua em không có ngủ?”

Trình Lâm lui vào phía trong không nói gì.

Trình Dịch Hòa vốn cảm thấy bị phát hiện như vậy rất ngượng ngùng, thế nhưng nhớ đến lòng bàn tay mềm mại của Trình Lâm lại có phản ứng, Trình Dịch Hòa nghĩ, đợi Trình Lâm lớn hai người sớm muộn cũng sẽ có một ngày kia, hiện tại diễn tập một chút, không có gì ghê gớm.

Anh càng nghĩ càng cảm thấy cây ngay không sợ chết đứng, liền cố ý đè trên người Trình Lâm ngậm vành tai ửng hồng của cậu, hàm hồ nói: “Bởi vì tối hôm qua, cho nên xấu hổ sao?”

Trình Lâm phản xạ có điều kiện toàn thân run lên, lại giãy giụa không thoát khỏi sự cầm cố của Trình Dịch Hòa, bị anh duỗi đầu lưỡi liếm lỗ tai, Trình Lâm xin tha: “Anh họ, anh đừng làm chuyện này…”

Trình Dịch Hòa lại làm càn, một cái tay đẩy góc chăn luồn vào quần Trình Lâm: “Đừng thế nào? Chuyện như vậy rất bình thường, không cần thẹn thùng.”

Trình Lâm càng giãy dụa, nhưng cậu không phải là đối thủ của Trình Dịch Hòa. Trình Dịch Hòa thực hiện được ý đồ một phát nắm được chỗ yếu của Trình Lâm làm cho cậu kinh ngạc thốt lên một tiếng, bị Trình Dịch Hòa dùng môi niêm phong lại.

Toàn bộ quá trình Trình Lâm như ở trong mộng, cậu vốn cho là hôn môi chỉ là đôi môi chạm vào môi nhưng lần này Trình Dịch Hòa không chỉ chạm vào môi của cậu còn đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng của cậu, bá đạo quét qua mỗi một góc trong khoang miệng, khí tức nam tính mạnh mẽ tầng tầng vây quanh cậu, làm cho thân thể cậu như nhũn ra.

Tay Trình Lâm vô lực vịn vào bờ vai rắn chắc của Trình Dịch Hòa, cả người ngất ngất ngây ngây, quần bị tụt xuống lúc nào cũng không biết, chỉ đột nhiên cảm nhận được hạ thân dị thường nóng rực, kinh sợ thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi Trình Dịch Hòa.

Lúc này Trình Dịch Hòa mới cam lòng lui khỏi khoang miệng ấm áp của Trình Lâm, dán vào miệng Trình Lâm, thở dốc nói: “Làm sao vậy?”

Trình Lâm run rẩy nói: “Đừng như vậy….”

Trình Dịch Hòa trái lại được voi đòi tiên, mạnh mẽ đụng vào hạ thân Trình Lâm: “Sợ cái gì, không có chuyện gì, ngoan một chút.”

Trình Lâm tràn đầy nước mắt, làm cho mi mắt cậu ướt nhẹp, như một con mèo nhỏ đáng thương, Trình Dịch Hòa hôn một cái vào mắt Trình Lâm, ngay sau đó ôm chặt lấy Trình Lâm.

Trình Lâm cảm thấy xấu hổ, muốn giãy giụa nhưng không được, cậu chỉ có thế để Trình Dịch Hòa muốn làm gì thì làm.

Lúc nào kết thúc Trình Lâm cũng không biết, toàn bộ thân thể mềm mại bị đè ở góc giường, trên người thấm mồ hôi. Trình Dịch Hòa đè ở trên người cậu thở hổn hển, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đầy mồ hôi của Trình Lâm.

Đầu óc Trình Lâm trống rỗng thậm chí có chút mê man, giữa hai chân dính nị cảm giác khó chịu dị thường, nhưng giờ khắc này hai người cũng không muốn cử động.

Tiếng nói Trình Dịch Hòa trầm thấp ám ách vang ở bên tai Trình Lâm: “Chờ em lớn lên, anh sẽ đi vào thật.”

Trình Lâm nói: “Có ý gì?”

Trình Dịch Hòa nói nhỏ vào tai Trình Lâm mấy câu, chỉ thấy gò má trắng như tuyết của Trình Lâm nhanh chóng chuyển sang hồng thấu, lắp bắp nói: “Làm sao… Làm sao có thể như vậy?”

Trình Dịch Hòa cười nói: “Vậy không thì làm thế nào, nam với nam chính là như vậy a.”

Trình Dịch Hòa thấy Trình Lâm thẹn thùng, cố ý đùa cậu, nói: “Chúng ta thử xem?”

Nhưng Trình Lâm kịch liệt phản ứng cũng ra ngoài dự liệu Trình Dịch Hòa, cậu cũng không quản giữa hai chân còn tinh dịch màu trắng cầm lấy quần lập tức mặc vào, rồi nhảy xuống giường. Trình Dịch Hòa bị này biến cố này làm cho bối rối hai giây, chờ anh mặc quần áo tử tế đuổi theo thì Trình Lâm đã mở cửa chạy ra ngoài.

Hai người ở phòng hết một buổi trưa, Triệu Anh muốn đi vào gọi người, thì thấy Trình Lâm hoang mang hoảng loạn, quần áo ngổn ngang chạy ra ngoài. Triệu Anh đang muốn gọi cậu thì thấy Trình Dịch Hòa vội vội vàng vàng đuổi theo.

Triệu Anh lắc đầu, cũng không để ý bọn họ.

Trình Lâm quyết tâm cúi đầu chạy, cũng không quản Trình Dịch Hòa ở phía sau gọi mình. Chạy đến gần nhà Trình Lâm thì Trình Dịch Hòa mới đuổi kịp Trình Lâm kéo cậu vào trong hẻm nhỏ, đè Trình Lâm ở trên tường: “Em kích động cái gì? Anh chỉ trêu chọc em một chút. Huống hồ em không muốn, anh cũng không cưỡng bách em?”

Trình Lâm bởi vì chạy trốn, vẫn cứ thở hổn hển, hai gò má đỏ bừng, nhắm mắt không dám nhìn Trình Dịch Hòa, nói: “Em không muốn.”

Trình Dịch Hòa khe khẽ thở dài, thấy hai bên không có ai, ôm Trình Lâm vào trong lồng ngực, ôn nhu nói: “Không muốn thì cứ nói, anh đều nghe theo ý của em.”

Trình Lâm dựa vào vai Trình Dịch Hòa, ngửi khí tức quen thuộc làm người yên ổn, trái tim như được mật ngọt bao phủ, nhẹ nhàng giải thích: “Nơi đó không sạch sẽ, cho nên mới không muốn.”

Trình Dịch Hòa trong lòng cười, vào lúc này cũng không muốn thảo luận những chuyện như vậy, thời gian còn dài, hai người từ từ đi là được rồi, liền hôn một cái lên thái dương của Trình Lâm, nói: “Được, không đề cập tới chuyện này, trở về với anh, không được chạy loạn.”

Trình Lâm im lặng chốc lát, nói: “Em trở về đổi bộ quần áo.”

Trình Dịch Hòa nhất thời chưa kịp phản ứng, nói: “Làm sao vậy?”

Trình Lâm nói: “Không thoải mái.”

Qua mười mấy giây Trình Dịch Hòa mới hiểu được nơi nào của Trình Lâm không thoải mái, liền đem môi đến bên tai Trình Lâm, cố ý đè thấp giọng nói vốn đã trầm thấp của mình, nói: “Được, anh đi cùng em.”

Anh nói một câu làm hai má Trình Lâm liền hồng thấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play