Mãi đến ngày thứ năm, khi con quái vật đó bắt đầu tấn công tới ta Izumin mới xuất hiện, trên tay cầm mũi tên bắn cết con quái thú, từ từ đi đến bên cạnh, đứng từ trên nhìn xuống nhẹ giọng hỏi:

- Có làm sao không?

- Ừm… Không sao, đến là tốt rồi…

Ta run rẩy đã sớm tuyệt vọng, không biết Izumin bên ngoài có làm sao không, lại không biết bên trong này liệu có đủ người cho con quái thú kia ăn. Nó ăn như thế, sớm muộn gì cũng tới lượt ta khiến mấy hôm nay thần kinh ta lúc nào cũng căng như dây đàn không dám lơ là. Gặp được Izumin chẳng khác nào tìm được lối thoát trong mê cung cả…

Nhưng sau này ta mới cười tự giễu, tại sao hắn lại tới đúng lúc như vậy! Nếu ta động não một tí thì sau này ta sẽ…

Rõ ràng rất muốn hỏi nhiều chuyện, không hiểu sao lại không mở miệng hỏi được, cũng cảm thấy không cần thiết nữa. Izumin dắt tay ta ra ngoài, mấy vị tướng quân cũng phụ đưa người ra. Do bọn cướp ngày nào cũng hạ thuốc mê trong thức ăn nên khó trách bọn họ không hề có bất kì chống cự nào. Izumin nói với ta, bọn cướp này chỉ cướp thuyền buôn ngoại bang, hoạt động dưới tay của vua Angon. Không thể tưởng tượng được, thì ra nước Assyria lại làm cách này để bổ sung ngân khố quốc gia @@

Izumin lấy lại thuyền của mình, bảo ta đi cùng hắn. Ta đương nhiên vui vẻ gật đầu, nào ngờ Ari lại báo tin, Menfuisư ở Ai Cập viết thư gọi ta về dự lễ cưới của nó cùng Carol, thế mà ta lại quên béng đi mất. Ta mời Izumin đến Ai Cập dự hôn lễ, hắn ta trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu cũng gật đầu đồng ý. Thế là cả hai chiếc thuyền lớn sóng vai nhau cùng hướng về Ai Cập. Để trở về cũng mất khoảng hai tuần lễ nên ta cũng khá nhàn nhạ, lúc nào cũng ở bên cạnh Izumin.

Ta đang nằm ườn ra trên ghế, tay cầm quyển sách đầy văn tự cổ đại của Ai Cập mà đọc, lâu lâu quay sang uống một ít nước, Izumin vén màn đi vào, ta thấy hắn thì ngồi dậy, miệng cười toe toét, hắn cũng cười, ngồi xuống bên canh xoa xoa đầu ta, ta lại lười biếng nằm lên chân hắn, cơn buồn ngủ lại ập tới. Izumin cầm quyển sách ta đang xem dở lên, nhìn sơ qua, sau đó hỏi:

- Nàng hứng thú với những thứ này?

- Không, đọc giải sầu thôi!

Sau đó ta chìm vào giấc ngủ. Izumin có vẻ lúng túng, không được tự nhiên lắm mà hôn lên trán ta, sau đó ngồi thẳng lưng dậy, không dám nhìn ta nữa mà lảng mắt sang chỗ khác. Dù sao mọi người trên tàu cũng đã sớm quen với chuyện này, ban đầu Ari rất cảnh giác với Izumin nhưng thấy ta rất tự nhiên thân thiện cười nói với Izumin, vả lại Izumin cũng không làm gì nguy hại đến bọn ta nên dần dà cũng bắt đầu dẹp bỏ hiềm khích, bớt khó tính hơn trước.

Ăn tối xong, ta rón rén đi vào phòng thì thấy Izumin đang ngồi ghi ghi chép chép gì đó, trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhàng đi bằng mũi chân vào, tay luồn qua mớ tóc bạch kim óng mượt mà ôm lấy cổ Izumin, mặt dụi vào cổ hắn, tham lam hít vài hơi. Izumin bất ngờ, người sượng cứng lại, sau khi biết người đó là ta mới thả lỏng, môi nở nụ cười, tay không viết nữa mà nắm lấy hai bàn tay của ta chà chà lên nó. Ta nhồn nhột, cười khúc khích, chui tọt vào lòng hắn mà ngồi, Izumin thuận tay ôm ta vào, tiếp tục công việc khi nãy…

- Izumin, ngươi không thắc mắc tại sao ta lại thích ngươi à?

- Có, nhưng không muốn hỏi, nếu nàng muốn thì nói

- Nếu ta không muốn?

- Ừm, không sao

- Aizzz… Hoàng tử ngốc, ta cũng không biết tại sao nữa! Có khi nào là duyên tiền định từ kiếp trước chăng!

- Có thể!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play