Hôm nay Menfuisư có vẻ rất nóng tính, cứ luôn miệng trách mắng quần thần, gạt đổ cả dĩa trái cây. Ta khó chịu nhìn nó:

- Bệ hạ không ăn thì để yên đó cho ta ăn, thật là phung phí.

- Chị… - Menfuisư cứng họng không biết nói gì cùng ta, ta hậm hực quay ra chỗ khác ngồi đọc sách. Mỗi lần gặp nó ta chỉ có thể đọc sách. Ari bên cạnh cũng không hiểu vì sao ta bực mình nên vội dỗ ngọt, sai tì nữ đi lấy thứ khác đến cho ta dùng. Ta thầm nguôi ngoai, một tay bứt nho, tay kia tiếp tục cầm văn thư đọc. Cuối cùng khi mọi người đang bàn luận thì ta đứng bật dậy khiến không ít người hoảng sợ té ngửa ra phía sau. Tể tướng Imhotep vội đứng lên khom người hỏi:

- Nữ hoàng không khỏe trong người ạ?

- Thần linh vừa mách bảo với ta, vị nữ thần trong truyền thuyết đã xuất hiện rồi.

- Ô, không thể nào. Đó chỉ là câu sấm truyền thôi ạ, con bé Carol kia không chừng là yêu tinh…

BỘP…

Menfuisư ném tài liệu xuống đất, lạnh lùng nhìn quan tư tế Kaputa. Ta nín thing, không quan tâm. Được thì chém lão luôn đi, để càng về sau càng nguy nước hại dân. Lúc đó Unasu chạy vào, quỳ xuống bẩm tấu:

- Thưa bệ hạ, bọn nô lệ đang tôn vinh Carol như một vị thánh…

- Chưa kể nàng ấy có thể biến nước đục thành nước trong…

Cả triều đình bắt đầu nhốn nháo lên, Ari bên cạnh lo lắng quỳ xuống dưới chân ta, tay ướt đẫm mồ hôi. Ta khẽ nâng tay nàng ấy lên, nhẹ lắc đầu ý bảo không sao. Thật sự ta không muốn Ari lấn sâu vào con đường thù hận, vả lại bây giờ ta không hận Carol, Ari bị ám ảnh lâu năm quá rồi nên mãi cũng thành thói quen!

Sau một hồi luận bàn, Menfuisư vội gọi người đem ngựa vào. Vừa chạy đến cổng cung điện thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía ta. Ta mỉm cười với nó, gật đầu, hai tay vẫy lia lịa.

Thế là nó phi ngựa chạy đi mất, khỏi nói cũng biết, tất nhiên là đi đón Carol về làm hoàng phi.

Menfuisư thì biết mình yêu Carol rồi, nhưng Carol không bao giờ chịu yên phận, cả ngày cứ đi đông đi tây khiến Menfuisư lo lắng sốt vó, cứ đụng mặt nhau là gây nhau chí chóe. 

Hôm nay, lúc ta đang ngồi phê mấy bản dự án mà tướng Nakuto đưa lên thì Carol đi vào, dắt theo tì nữ Teti của nàng ấy. Carol e dè ngồi xuống dưới, mắt sáng như sao nhìn ta:

- Chị Asisư, chị có muốn ra ngoài không?

- Để làm gì?

Nhìn ánh mắt của nó cũng đủ biết, sức lực bản thân không tự trốn ra ngoài được nên mới có ý định nhờ vả ta đây. Ta buông bút xuống, tay chống cằm nheo mắt nhìn nó, hỏi:

- Em ra ngoài làm gì? Nếu có chuyện gì Menfuisư sẽ chặt đầu ta a!

Carol cúi đầu im lặng, khẽ cắn cắn khóe môi. Đúng là Menfuisư nhốt nàng kĩ quá, lại cho rất nhiều binh lính đi theo, nàng không thể nào tiếp xúc với nhiều người được chứ đừng nói tới chuyện ra ngoài thành. Asisư nói không đưa nàng về được nhưng biết đâu ngoài kia có người làm được điều đó thì sao? Nhất định phải làm sao cho Asisư chịu mang nàng ra ngoài, phải hi vọng, không được từ bỏ…

Asisư ta không định làm khó Carol, nhưng nếu Carol mà bỏ trốn, người chịu tội sẽ là ta, dù sao…

Mà thôi, dù sao cũng nên giải trí một lát, thế là đồng ý đi cùng nàng ấy. Carol vui vẻ cảm ơn ta rối rít sau đó đứng bên ngoài chờ ta chuẩn bị đồ để đi ra ngoài. Menfuisư nghe tin Carol muốn ra ngoài thì không cho nhưng khi biết có ta đi cùng nên đành phải sai Unasu cắt người bảo vệ! Xét đi xét lại ta vẫn là chị nó, nó không tin ta cũng không được. Ta cho Ari đi gọi Mitamun, bảo Ari bôi mặt nó đen thêm tí, cột tóc lại, lấy khăn trùm đầu che lên không khéo lại có người nhận ra. Mitamun nghe được thả ra ngoài cung chơi thì nhảy ton tót xun xoe bên cạnh ta như mấy con cún, miệng lải nhải không ngừng. 

Bên ngoài rất đông vui nhộn nhịp, đi tới đâu cũng nghe người ta bàn luận về con gái nữ thần sông Nin là Carol, trông mọi người rất phấn khởi như thể thần linh hạ thế giúp họ vậy! Carol hứng thú chạy qua chạy lại, cái gì cũng tò mò, Mitamun đứng đằng sau ta hừ hừ có vẻ chán ghét khiến ta phì cười, khẽ xoa đầu nó. Nó hất tay ta ra rồi căm phẫn trừng mắt nhìn nhưng không dám manh động sợ bị người ta phát hiện nên đành cúi gằm mặt xuống. Mitamun chắc vẫn còn chán ghét Carol bởi lẽ Menfuisư từ chối nó nhưng lại tuyên bố với mọi người Carol là hoàng phi tương lai của Ai Cập.

Ta đứng quan sát một sạp bán phấn cùng đồ trang điểm trông rất ngộ nghĩnh, tất cả nước hoa đều được bỏ trong bình sứ xanh tráng men này, mùi nước hoa dìu dịu nhẹ nhàng rất thoải mái. Không ngờ ra ngoài lại tìm được loại nước hoa thế này nên ta mua gần hết sạp để dành dùng từ từ, Mitamun bắt đầu giở bản tính tiểu thư nói vào tai ta:

- Cái thứ rẻ tiền này mà ngươi cũng dùng được à? 

- Ta thích!

Ừ, rẻ thì có ảnh hưởng gì nào? Ta thích là được. 

Ta vừa đứng dậy, không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng mà ta mong nhớ suốt thời gian qua.

Izumin… 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play