Asisư cảm nhận được hơi nước mát lạnh đang hắt vào mặt mình, càng tiến vào sâu trong cung điện âm u lạnh lẽo ấy, nàng càng có cảm giác quen thuộc như thể đây là nhà của nàng chứ không phải xa lạ… Trước mặt nàng từ tử hiện ra một hồ sen, mặt nước trong vắt nhìn được tận đáy, bên trên được phủ bằng những bông sen tinh khiết, hồng phấn, hương thơm nhè nhẹ rất dễ chịu. Asisư ngồi xuống đưa tay ngắt một bông sen thì lúc đó trên mặt nước xuất hiện một gương mặt làm nàng giật mình, tí nữa là ngã nhào xuống nước…
- Cô… cô là ai?
Cô gái mặc trang phục màu đen, trên đầu đội vương miện hình rắn Ai Cập, khuôn mặt xinh đẹp kinh hồn nhưng phảng phất nỗi buồn. Nàng ta không buồn trả lời, ngồi xuống nhặt cành hoa khi nãy Asisư vừa ngắt, đôi mắt nhìn về phía xa xa nơi ánh mặt trời từ từ ló dạng…
- A… Asisư – Nàng lắp bắp lên tiếng, tuy nhiên chỉ một lúc sau đã bình tĩnh trở lại. Có gì đâu mà phải sợ, Asisư thật chắc chắn sẽ không làm hại nàng. Asisư quay sang nhìn Tiểu Thiên, bất chợt nở nụ cười… Tiểu Thiên thoáng giật mình, nụ cười đó không hề giả tạo, chỉ có sự hồn nhiên của cô gái mới lớn…
- Tại sao cô lại ngu ngốc mà từ bỏ mạng sống của mình? Vì Menfuisư?
Asisư vẫn tiếp tục không trả lời, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống…
- Có lẽ vậy… ngươi biết không? Sau nghe tin Ragashu có âm mưu xấu với Ai Cập, trong đầu Menfuisư chỉ lo lắng cho Carol, miệng chỉ toàn nhắc tên Carol, thậm chí còn nghi ngờ ta nữa…
- Làm sao cô biết?
- Ta giờ chỉ là một linh hồn nên có thể đi đến nơi nào mình muốn… Linh hồn nhẹ lắm, không còn phải mang theo một cái thể xác nữa mà! Với lại ta cũng chẳng cần cái thể xác, cuộc sống này nữa… ta sẽ đi tìm cho mình cuộc sống mới…
- Cô sẽ đi đầu thai?
Bất chợt Asisư cười lớn! “ Cũng có thể nhưng ta vẫn có thể nhập vào thân xác khác giống ngươi mà!”… Tiểu Thiên à lên một tiếng, sau đó cũng ngồi xuống…
Asisư không phải thứ độc ác dã man như trong truyện đề cập tới, nàng ta cũng khá đáng yêu, mỗi tội cách nói chuyện giống bà nội người ta thôi! Asisư lên tiếng phá vỡ không khí yên tĩnh: “ Ngươi sống có tốt không?”
- Tốt, chỉ mỗi tội phải cải tạo cái đám cưới cô để lại cho ta và đang vật vã uống thuốc giải thứ độc cô để lại trước khi đi, còn lại đều rất tốt… - Khóe môi Asisư giật giật mấy cái, sau đó ôm bụng cười ngặt ngẽo. Thấy cô nàng Asisư loạng chạng sắp ngã xuống hồ, Tiểu Thiên vội có lòng tốt chụp lại, kết quả là cả hai cùng té ùm xuống hồ, sau đó lồm cồm bò lên bờ… Tuyệt, thì ra trong giấc mơ con người ta vẫn có thể bị ướt…
- Giờ ta phải làm gì đây Asisư?
- Mọi chuyện đều do ngươi quyết định, ta đã hết nhiệm vụ với thân xác này rồi!...
- Hãy nhớ, ngươi là ngươi, ngươi hoàn toàn có thể làm chủ cuộc sống của mình, đừng quan tâm đó là tương lai hay quá khứ gì hết mà ngươi đang sống cho hiện tại…
- Chúng ta còn gặp lại nhau không?
- Đương nhiên!
………………………..
- A, nàng ta tỉnh rồi, tên này xem mặt non chẹt như vậy mà tay nghề lại khá cao!
- Không dám, chỉ là thảo dân có chút tài mọn…
- Mau mau, đi báo cho hoàng thượng là nữ hoàng Asisư đã tỉnh rồi…
Asisư nheo mắt đón nhận thứ ánh sáng mặt trời đã lâu ngày không gặp. Chói quá… Cơ thể tuy vẫn còn đau nhức nhưng xem ra đã khá lên nhiều… ngồi dậy thử xem nào…
- Nữ hoàng, người nên nằm nghỉ tiếp đi
- Người là… - Asisư chưa kịp nói hết câu thì đã bị nhảy vào họng… - “ Thần là Hasan, được hoàng phi Carol sai đến để giải độc cho người”… hừ, ai mà chẳng biết ngươi là Hasan? Tại ta chưa nói hết câu ấy chứ… Tuy nhiên Asisư cũng không muốn cãi lại, nàng thấy buồn ngủ…
- Là Ari kể cho các ngươi việc ta uống thuốc độc?
- Vâng, sau khi nghe xong về đến Ai Cập, hoàng phi Carol đã ra sức giáo huấn hoàng đế Menfuisư hơn một ngày đó ạ. Lệnh bà Carol còn soạn một sớ dài về lời xin lỗi của bệ hạ Menfuisư dành cho người…
Nhìn vẻ mặt không kìm được xúc động của Hasan, Asisư thầm vui vẻ… ta cho ngươi nghi ngờ ta, ta cho ngươi đem ta gả sang Babylon, ta cho ngươi bỏ rơi ta này Menfuisư… Tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi, nếu gặp thì Asisư ta cũng không dám chắc Ai Cập có còn vua hay không…
- Hasan, ta đã ngủ bao lâu rồi?
- Gần 5 ngày rồi ạ?
- Gì cơ? 5 ngày á? Thảo nào cơ thể cứng đơ như thế này…
Lúc này chỉ nghe bên ngoài rất ồn ào. Ragashu chuẩn bị đến đây…
- Asisư, nàng thấy như thế nào rồi?
- Không dám để ngươi lo lắng, ngươi cũng đừng thấy ta chưa chết mà mừng…
- Sau khi tỉnh lại vẫn không thay đổi, nhưng nàng đừng lo, chờ khi nàng khỏe hẳn chúng ta sẽ tiếp tục hôn lễ… Còn bây giờ mau chuẩn bị, tối nay ta sẽ đưa nàng ra mắt các sứ thần... – Asisư khinh khỉnh nhìn hắn, sau đó không nói gì, nằm xuống nhắm hờ mắt lại: “ Hôm ta đình đám phá banh kế hoạch của ngươi, ai mà chẳng biết mặt ta? Cần gì mà giới thiệu? chẳng qua ngươi muốn các sứ giả lân bang thấy được ngươi đang giữ Asisư ta trong tay nên thắng Ai Cập là chuyện hoàn toàn có thể, định lôi kéo đồng minh chứ gì? Trò trẻ con…”
Sau khi Ragashu đi, liền có một cung nữ tiến vào, trên tay bê một chén thuốc nghi ngút khói…
- Nữ hoàng, xin người uống thuốc ạ…
- Ừ, ta biết rồi, ngươi để đó đi
- Cái này, nhiệm vụ của thần là chờ nữ hoàng uống hết mới được đi ạ…
Asisư miễn cưỡng ngồi dậy, tay bưng chén thuốc chuẩn bị đưa vào miệng thì chợt khựng lại, quay sang nhìn vẻ cái lắc đầu của Hasan bảo nàng đừng uống. Nhưng lỡ diễn trò rồi… Cô tì nữ sao khi thấy Asisư đã uống, dù không nhiều nhưng có còn hơn không liền đi ra ngoài, trên mội nở nụ cười lạnh…
PHÈOOOO….oooo…OOO…
ỌCCCC…..cccc….CCC…
Sau khi phun hết đống thuốc trong mồm ra, nàng cấp tốc súc miệng bằng nước. Chết tiệt, Ragashu không dám giết nàng, không có nghĩa là đám hậu cung xinh đẹp của hắn không dám. Hừ, ta không đụng các ngươi nhưng các ngươi đụng vào ta… không hẳn là các ngươi đụng ta nhưng tì nữ của các ngươi đụng vào ta… à không, nói thế nào nhì? Tì nữ của các ngươi không đụng vào ta, mà đụng vào gói thuốc mang tính chất hủy hoại gương mặt ta, sau đó cho vào chén thuốc của ta, mà ta chạm vào chén thuốc… nên theo mộc cách suy luận Logic nào đó thì các ngươi vẫn đụng chạm vào ta. Đã vậy ta cũng phải có qua có lại…
- Hasan, ngươi có thuốc xổ không?
- Dạ, thần có, nữ hoàng… người bị đầy bụng ạ?
Mặt Asisư đen thui, Carol, em cần dạy dỗ lại đám người hầu của em
- Tiếc quá, trong 5 ngày không ăn không uống, muốn xổ cũng không xổ được…
- À, mà sao nữ hoàng biết trong thuốc có độc?
- Đó là chuyện của ta, lắm mồm… mang thuốc xổ trà trộn vào hậu cung của Ragashu, còn có thứ thuốc nào nữa thì đưa vào dùng luôn đi
- Vâng...
Hasan không dám nói gì, liền đi thực hiện ngay. Hắn có cảm giác nếu hắn không đi, người ngồi nhai gói thuốc xổ sẽ là hắn. Thật lòng mà nói, trước đây đã mấy lần gặp nữ hoàng Asisư rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có ấn tượng về nàng. Lúc bị hoàng phi sai đi, hắn không mấy vui vẻ nhưng nhìn vẻ mặt cún con của Carol, cùng với ánh mắt bốc lửa của Ari, không đi cũng chết mà đi cũng chết…
- Nhưng mà… ai da.. đây là tiệc dành cho hoàng phi Asisư mà sao nàng ta lại đến trễ như thế? Thật là không biết điều gì cả…
Izumin ngồi một bên mà nghe, sau đó cười lạnh… Nữ nhân đúng là nữ nhân, đều một mực chứng tỏ cho người ta thấy cái ngu của mình…
- Xin lỗi, ta đến trễ…
Asisư nhẹ nhàng nâng tà áo mà bước vào, hôm nay nàng cố trang điểm cho thật lộng lẫy xinh đẹp gấp bội lần bình thường. Các ngươi nghĩ bà đây dễ chơi à? Trên môi nở nụ cười như thiên thần khiến Ragashu ngẩn người, mọi người xung quanh cũng không dám rời mắt khỏi mĩ nhân xinh đẹp như đóa hoa rực rỡ nhất trên dòng sông Nile đó, trong số đó có hoàng tử Izumin xứ Hitaito, tuy nhiên chỉ một chốc sau là tiếp tục nâng ly rược lên mà uống, cũng không buồn mắt nhìn đến lần thứ hai... Đám phi tần ánh mắt trợn ngược lên kinh ngạc, đều đồng loạt quay sang nhìn ả tì nữ ban sáng có nhiệm vụ đưa thuốc cho Asisư, lí nào uống xong lại xinh đẹp động lòng người như thế?
- Bệ hạ...
- Ây, nàng mới hết bệnh, cơ thể cũng chưa khỏe hẳn nên không cần phải hành lễ, mau lên đây ngồi đi...
Asisư ngoan ngoãn đứng dậy rồi để Ragashu dẫn đến chỗ ngồi. Thoạt nhìn thì có vẻ rất nhu mì hiền dịu nhưng chỉ riêng Izumin nhìn thấy tia giảo hoạt trong mắt nàng. Chỉ có tên Ragashu ngu ngốc tưởng nàng đã suy nghĩ lại và quyết định theo hắn mà thôi. Riêng Izumin thầm nở nụ cười, muốn xem cô nữ hoàng này lại sắp làm đình đám gì nữa đây... Vừa lúc đó Asisư cũng quay sang, bắt gặp ánh mắt Izumin đang nhìn nàng.... Izumin, ta và ngươi thù hận cao ngút trời, đừng tưởng ta không nhớ...
_________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT