Hạ Lam thật sự muốn gào vào mặt Hồng Ngọc rằng: tôi ở đâu liên quan quái gì đến cô!
Thế nhưng lúc này chưa tiện, cô còn phải lợi dụng gương mặt giả trang thanh thuần của vị này để đạt được mục đích của mình. Vậy nên là, cô nhịn!
“Chào Hồng Ngọc!” Quay mặt về phía nữ chính, Hạ Lam chậm rãi đưa mắt quan sát người này một lượt.
Hồng Ngọc lúc này đang mặc một món đồ trong bộ sưu tập mùa thu cửa hàng Hạ Lam mới nhập về. Váy hoa nhí sáng màu, cổ áo cánh sen, thắt nơ nhỏ, phần eo con kiến cũng được tô điểm bằng một sợi ren thướt tha, chân váy bồng bềnh xinh đẹp, theo từng bước đi của Hồng Ngọc mà tung bay. Kết hợp với khuôn mặt ngây thơ và mái tóc đen thuần yểu điệu đúng chuẩn một cô tiểu thư chưa hiểu sự đời, cả ngày sống trong nhung lụa bao bọc.
Ây da, đúng là muốn làm nữ chính cũng chẳng phải điều đơn giản, vốn liếng gì đó nhất định phải có. Có nhiều nữa là đằng khác!
“Cậu có vẻ không chào đón mình lắm nhỉ?”
“Chào đón kẻ đuổi mình đi được mới là lạ đấy!” Trần Duy nhanh bước đến trước mặt nữ chính, giúp cô nàng ẩn thân trước cái nhìn như dùi của Hạ Lam.
Cô không nói vội, chỉ im lặng nhíu mày nghe ngóng thông tin tiếp theo. Kẻ đuổi mình đi? Ý của nam phụ này là Hạ Lam đã ra chân đá Hồng Ngọc khỏi nhà?
Ồ, có vẻ thú vị gớm nhỉ! Người tiễn bước cô nàng là Văn Minh kia mà, sao trước mặt thầy giáo này lại chuyển sang thành cô rồi? Lẽ nào nữ chính vẫn ôm mộng với nam chính, nghĩ rằng anh ta đuổi mình đi do cô tác động?
Tư duy thoát tuyến!
Không hiểu khả năng tưởng tượng của bà nàng này cao siêu đến cỡ nào nữa đây!
“Hồng Ngọc vẫn còn hiền chán, nếu là tôi, cô còn lâu mới đứng đây nói chuyện được!”
“Anh Duy hát hay quá nhỉ!” Hạ Lam cười cười, sắc bén đưa mắt nhìn về phía sau anh ta. Nữ chính giống như thỏ con bị thiên địch nhìn thấy, hốt hoảng níu lấy vạt áo Trần Duy. Biến hóa nho nhỏ này rơi vào mắt anh ta dĩ nhiên trở thành cô nàng sợ hãi vì bị Hạ Lam uy hiếp, vậy nên anh ta dù không muốn ở nơi công cộng bị người khác để ý cũng phải trừng mắt lườm lại cô.
Bảo vệ ác quá, không hổ danh là vệ sĩ bình bông!
“Nhưng chuyện riêng của phụ nữ cũng muốn xen vào.. Hay là anh xem, chỗ này vẫn còn rất nhiều váy, có phải anh cũng muốn một cái hay không?”
“Cô..”
“Hạ Lam, thầy Duy là giáo viên của tụi mình đó..” Hồng Ngọc trải qua sự sợ hãi nhất thời, bặm môi buông tay khỏi áo Trần Duy, kiên quyết tiến thêm một bước khuyên giải “..Cậu đừng nói những lời thiếu tôn trọng như vậy!”
“Ô hay, cô gọi người ta là anh được, vì sao tôi lại không?” Cứ nhìn cái mặt diễn của cô tôi lại mắc buồn nôn được không? Hạ Lam hừ lạnh, nghe thấy trong câu nói của Hồng Ngọc còn hàm ý khác biệt. Bây giờ đã chuẩn bị hết hè, còn vài ngày nữa hai người sẽ phải quay lại đời sinh viên. Trần Duy còn là giáo viên trong trường Hê Hê cô đang theo học, có phải đợi đến lúc vào học năm cuối rồi, cô ta sẽ kích động anh ta gây khó dễ cho cô không?
“Hồng Ngọc tiểu thư cũng không cần độc chiếm đến thế!”
“...”
“Hay là..” Hạ Lam cười tủm, nhanh chóng nhảy vào trước khi người khác kịp nói “..Hai người có quan hệ gì khác nữa nên mới như vậy, còn tôi thì không nên không thể?”
“Cô câm miệng!” Trần Duy gắt gỏng, đôi mắt sáng phía sau gọng kính vàng lóe ra mấy tia nguy hiểm “Thứ đồ không có giáo dưỡng, mở miệng liền bôi nhọ người khác!”
“Nếu tôi không nhầm thì lúc này kẻ đang bôi nhọ người khác chính là thầy đấy!” Hạ Lam khoanh tay đứng xa một chút, sau đó không thèm để tâm vấn đề gì nữa, kiên quyết hỏi thẳng “Văn Minh ở đâu, mau nói!”
“Cô có tư cách nhắc đến cậu Minh sao?” Trần Duy lạnh nhạt buông giọng “Hay muốn gặp cậu ấy để tiếp tục tìm cách chia rẽ Hồng Ngọc và Văn Minh?”
“Tôi chia rẽ hai người à?” Cô cười khẩy, hất hàm hỏi Hồng Ngọc một câu “Nói cho rõ ràng xem nào, đừng tự ý hắt nước bẩn lên người người khác!”
“Mình không tự ý..” Hồng Ngọc cắn cắn môi, đôi mắt đã chuyển sang trạng thái ngập nước như thể bị người ta bức ép, bắt nạt quá đáng “Anh, chúng ta đi được không? Em không muốn ở chỗ này nữa!”
“Hồng Ngọc..” Trần Duy phân vân một chút, sau đó kiên quyết tiến đến chỗ Hạ Lam “Không được! Hôm nay anh nhất định phải khiến cho cô ta hiểu ra, làm kẻ thứ ba tuyệt đối không có tương lai! Để cô ta biến khỏi cuộc sống của em và Văn Minh, như vậy hai người mới hạnh phúc được!”
“Thầy Duy khuyên thật đúng!” Hạ Lam khoanh tay nhả từng chữ “Cô nghe rõ chưa Hồng Ngọc, làm kẻ thứ ba chẳng có tương lai đâu! Thế nên mặc cho cô có giả đáng thương, xen vào cuộc sống của vợchồngchúng tôi, hoặc giả tìm cách chia rẽ tôi và Văn Minh thì cuối cùng cũng chỉ tự mình chịu thiệt, bị chính cậu ta đá khỏi nhà mà thôi..”
“Cô nói linh tinh cái gì đấy?”
“Không đúng à?” Hạ Lam bất ngờ dùng sức đẩy mạnh Trần Duy một cái khiến anh ta loạng choạng. Cô lao nhanh tới chỗ nữ chính đang giả đáng thương, kéo mạnh cổ áo nơ xinh đẹp, lôi ra một món đồ quen thuộc “Bằng chứng rõ nhất cho toàn bộ những điều xấu xa cô đã làm vẫn còn nằm trên cổ cô, cô dám cãi sao?”
“Viên kim cương đen..” Trần Duy nhăn mày, khó hiểu đứng thẳng lại mà nhìn Hồng Ngọc đang sững sờ. Cái này anh đã nhìn thấy một lần rồi, khi còn ở biệt thự phía Nam.
Nhớ lúc đó cậu Minh vô tình nhìn thấy nó trên cổ Hồng Ngọc, thái độ của cậu chuyển biến vô cùng bất ngờ, từ giận dữ sang đau đớn khôn nguôi.. Nhưng nó chẳng phải đồ Hạ Lam này tặng cho Hồng Ngọc hay sao, lúc này lôi ra nhằm mục đích gì đây?
“Cô muốn làm gì? Mau thả tay ra, đồ đã tặng người khác còn muốn lấy lại? Không biết xấu hổ!”
“Tặng cho cô ta?” Hạ Lam phá ra cười, không hề nề hà kéo mạnh khiến chốt sợi dây đứt tung. Cô mặc kệ nữ chính khônghềyếuđuốinhưnggiảvờyếuđuốingã ra sàn, chống nạnh nhìn từ trên xuống “Hồng Ngọc, cô lấy lí do thật thú vị! Vì sao tôi phải đem đồ của mình cho một kẻ cướp chồng như cô chứ?”
*
Không gian bỗng dưng im lặng rất nhiều, không còn tiếng đối thoại trực tiếp, cũng không còn âm thanh vang ra từ phía trong cửa hàng. Ngay lúc Hạ Lam xua tay, quản lí đã nhanh chóng giải quyết toàn bộ khách hàng, sau đó đề biển “close” tạm thời và nhét tất cả nhân viên vào phòng cách âm phía sau! Boss có chuyện cần giải quyết gấp, và chuyện này hiển nhiên không phải chuyện các cô nên biết làm gì! Tác phong làm việc chuyên nghiệp bất ngờ, khiến chính hai vị khách không mời mà đến đứng đây cũng phải cảm thán. Thế nhưng cảm thán không có nghĩa là sẽ vui vẻ, ít nhất là trong lòng Hồng Ngọc lúc này sẽ không tài nào vui được nữa.
Cô nhíu mày, trợn mắt nhìn Hạ Lam giật sợi dây chuyền từ cổ áo của mình ra, còn không hề nương tay mà đẩy cô ngã lăn xuống sàn. Thật ra với thân thủ bất phàm của Hồng Ngọc, cô hoàn toàn đủ sức đá bay Hạ Lam này, thậm chí đánh cho cô ta một trận thừa sống thiếu chết. Nhưng lúc này bên cạnh còn có nhiều “khán giả” như thế, Hồng Ngọc thật sự không muốn chỉ vì ăn chút đau mà làm mất cả hình tượng cô dày công gây dựng!
Nhớ ngày hôm đó khi Hạ Lam vừa dính vào scandal, bị cưỡng ép rời khỏi Trịnh gia, Văn Hóa và Đào Nương mừng húm, lập tức tìm cách dọn dẹp sạch sẽ dấu vết của cô ta.
Hồng Ngọc ngoài mặt ra vẻ ngăn cản, lương thiện khuyên can, thế nhưng trong lòng lại sục sôi ý muốn tự mình tiến vào xử lí toàn bộ đồ đạc của Hạ Lam. Mục đích của cô rất đơn giản, xem thử xem trong tủ đồ của cô ta có thứ gì quý giá sẽ lưu vào tay mình, biến nó thành tài sản riêng.
Mặc dù lúc này số lượng người theo đuôi cô rất nhiều nhưng bản thân cô hiện lại đang khoác lên mình hình tượng thanh nhã. Một người ngây thơ thanh thuần làm sao có thể công khai tiêu tiền của người khác được chứ?.. Thế nên kế hoạch dự phòng lập tức được kích hoạt, Hồng Ngọc không ôm được tiền của giai thì nhất định phải lợi dụng bòn rút của cô bạn thân may mắn - Nguyễn Hạ Lam. Dù sao cô cũng đã chăm sóc cô ta thật lâu, hiện tại cô thiếu chút tiền, cô ta đưa cô tiêu là quá đúng lẽ phải!
Nhưng dạo này Hạ Lam đó hình như có chút khác biệt.. Trước đây cô ta là loại não lợn, cô chỉ đâu liền đánh đấy, còn hiện tại người này đã biết tránh mặt, biết phản bác, thậm chí còn lén lút giấu cô kinh doanh nữa.. Cô ta đã có dấu hiệu khôn ra rồi, thế nên nếu Hồng Ngọc không nhanh chóng “đánh” thêm một mẻ, sợ mấy nữa tiền để tiêu cũng không có, lại phải lếch thếch lê thân đến mấy hàng quán hạ cấp làm thuê..
Cô - một mỹ nhân vạn người mê lại phải làm thuê?
Đúng là nực cười!
Ông trời dường như cũng cảm thấy điều này trái với quy luật của tạo hóa, thế nên không ngần ngại cho Hồng Ngọc một cơ hội. Cô tự tay dọn tủ đồ của Hạ Lam mà không ai ý kiến, thậm chí vài món trang sức bị vứt vương vãi cũng rơi hết vào tay cô. Ngay khi Hồng Ngọc cảm thấy hài lòng với chiến lợi phẩm thu được, Văn Hóa đã chân chó nhào đến trước mặt cô, ngọt ngào dùng hai tay dâng viên kim cương cực lớn này lên cho cô xem.
Món trang sức giá trị càng lớn, giấy tờ liên quan để chứng minh nguồn gốc càng nhiều. Nhưng lúc này trong ngăn tủ để nó trống trơ, mảnh giấy nhỏ xíu cũng không hề có. Hồng Ngọc vừa muốn thu nó vào tay, lại sợ đây là thứ đồ không có xuất xứ rõ ràng có khả năng sẽ hại cô lao tù khổ sở nên lưỡng lự. Văn Hóa thấy rõ ưu phiền trong mắt người đẹp, nhanh chóng phân ưu bằng cách an ủi: “Hạ Lam tặng nó cho Ngọc, Ngọc cứ cầm đi! Khi nào cô ta trở lại, Hóa sẽ có cách khiến cô ta đưa giấy tờ chứng nhận ra!”
Hồng Ngọc ngây thơù ù cạc cạc tin lời Văn Hóa. Xem như đây thực sự là món quà cô bạn thântự tặng cho mình. Thậm chí còn yêu thích nó đến mức không muốn rời tay, lúc nào cũng đeo trên cổ. Nào ngờ, thật ra viên kim cương này lại là đồ nam chính tặng cho Hạ Lam, vật “đính ước” có thể khiến bọn họ giận tới mức nhìn nhau cũng không muốn!
Khi còn ở biệt thự phía Nam, thời điểm phát hiện ra thái độ của Văn Hóa đối với viên kim cương này khác biệt, Hồng Ngọc đã nhanh trí sử dụng đúng lời của Văn Hóa, thành công chia loan rẽ thúy. Thế nhưng việc cô không ngờ nhất chính là trong thời gian mình canh chừng không chặt, số mệnh vô ý sắp đặt cho hai con người cao ngạo ấy thời gian ở cạnh nhau, giải thích với nhau những điều nhỏ nhặt nhất..
Kế hoạch vốn hoàn mỹ đột nhiên đổ bể, thậm chí cô còn bị Văn Minh lạnh mặt đưa khỏi nhà. Hồng Ngọc đến tận lúc này vẫn nghĩ rằng cậu ta làm như vậy là do tác động của Hạ Lam. Cô ta làm những điều gì, thủ đoạn của Hạ Lam ngu ngốc cũng có thể tác động đến người thông minh như Văn Minh sao?
Hiện tại sự thật thế nào cô còn chưa định hình được rõ ràng, bởi Văn Minh còn bận vi vu trời Tây chưa có thời gian trở về gặp mặt. Nhưng Hồng Ngọc có khả năng khiến Văn Hóa thu lưu, biến mình trở thành y tá đặc biệt chăm sóc ông Trịnh tại TL. Cô lại có khả năng khiến Trần Duy - trợ lí cao cấp, giảng viên đại học Hê Hê - bao bọc, bảo vệ mình. Còn kiêm luôn khả năng khiến Ngô Ngọc Thái - viện trưởng TL vì mình ra sức, ra lời.. Sức quyến rũ của cô không thiếu, khả năng khiến bất kì người đàn ông nào phải quay đầu vì mình cũng nằm sẵn trong nội hàm con người cô. Thế nên Hồng Ngọc hoàn toàn tự tin: 1 Văn Minh chứ 10 Văn Minh cuối cùng cũng sẽ rơi vào lưới tình với cô mà thôi!
Tất cả những kẻ ngáng đường - bao gồm cả côbạncũtrước mặt - muốn cướp đàn ông của cô? Mơ tưởng! Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT