Hạ Lam và Thanh Tùng đem toàn bộ giấy tờ hồ sơ của mình lên xe, sau đó lái thẳng về căn hộ hai tầng của cô để chia hành lí.

Nói là chia cho oai, chứ thật ra chỉ là Thanh Tùng đem toàn bộ đồ đạc chất vào phòng khách giúp cô, rồi lái xe đi mất hút. Người này vẻ mặt vẫn âm trầm bất định, cả đường về đều lầm bầm đau đớn vì chưa chấp nhận sự thật bản thân thua cuộc, đã thế còn bị người ta nhục nhã bằng cách công khai đá khỏi cửa.

Hạ Lam xem lại toàn bộ giấy tờ của mình một lần, chỉ thấy hoàn hảo không hề thiếu khuyết chút ít. Kể cả những thứ cô cẩn thận cất giữ trong tủ hồ sơ bảo mật với vài tầng khóa dày cũng bị người ta lấy ra, ném trả đủ. Hừ, vậy mà cô còn tưởng chỗ này an toàn lắm cơ, mấy hôm còn tính đem cả tiền gửi vào đó cho tiện. Ai ngờ nơi này lại là nơi bị người khác mở dễ dàng, bảo sao hôm đó Văn Minh nói Văn Hóa muốn diệt cô từ vòng loại là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vài thứ tài liệu cần kíp của hồ sơ tham gia dự thầu cô đều cất trong đó. Mặc dù buổi tối có đem theo về nhà, nhưng nếu hắn ta nhân lúc Hạ Lam đi ăn trưa hoặc đi vệ sinh.. rút ra một vài tờ vào thời điểm ngay sát ngày nộp, thì đảm bảo khi ấy cô có chạy vắt chân lên cổ cũng không tài nào xong xuôi được!

Ầy, mình đúng là còn quá trẻ, thiếu khuyết nhiều!

Dù sao cũng đã thất bại nặng nề, sau chuyện này nhất định phải rút thêm một vài kinh nghiệm.

Trong lòng không rõ là buồn bã hay thất vọng, Hạ Lam tiếp tục nửa cười nửa không xem lại một lượt toàn bộ đồ đạc quen thuộc của mình. Sau khi dẹp xong hết đống đó, phía dưới lộ ra một phong thư còn chưa xé, trên bì đóng dấu đỏ chói lọi cùng một hàng chữ rồng bay phượng múa vô cùng rực rỡ.

Là giấy thông báo của bên phát thầu khu Đông!

Cô chậm rãi cầm lên, đọc hết một lượt bên ngoài, sau đó cẩn thận xé mở phong thư, bỏ ra tờ giấy mỏng bên trong, tiếp tục đọc.

Kết quả đã được thông báo từ khi cô và Thanh Tùng đến Trịnh gia, người trúng thầu lần này không phải cô, mà chính là Văn Hóa khốn khiếp kia. Có vậy hắn mới tự tin triệu tập cuộc họp cổ đông, sai người đem toàn bộ tài sản của phe địch là cô và Thanh Tùng ném thẳng ra ngoài thế chứ..

Hạ Lam bĩu môi ném thư từ chối của nhà phát thầu sang một bên, sau đó cầm lấy điện thoại, lên mạng xác minh một lần nữa. Vừa lên mạng, chưa cần truy nhập bất kì trang báo nào một dòng tít bắt mắt đã đập ngay vào mắt: “Đã có kết quả phát thầu khu Đông!”

Hạ Lam không hề do dự bấm ngay vào đó, đường truyền nhanh như điện dẫn cô tới một giao diện mới tràn đầy chữ nhỏ lắt nhắt. Phần đầu bài báo sơ lược lại một lượt toàn bộ cơ chế phát thầu, sau đó là vài nét về địa điểm khu Đông, tiện thể còn ca ngợi thêm vài câu về nơi này, nó thuận tiện ra sao, tốt thế nào.. Nhất thời bài báo kéo dài ra thêm N chữ cái. Hạ Lam lướt qua chỗ đó, tiếp tục đọc tới phía dưới, kí giả thông tin rất nhanh nhạy, đã chụp được ngay khung cảnh buổi sáng nay ở đại hội, lại điểm thêm mặt vài vị chức sắc có liên quan. Cuối cùng sau khi ca ngợi vài ngàn từ về quy mô tổ chức, ban ngành đoàn thể có liên quan, người này cũng giải quyết thắc mắc của người đọc: rốt cuộc thì khu Đông đã về tay ai!

Giống như có tay trong từ trước, người này biết được cả thông tin vài ông lớn trong ngành bất động sản đều nhúng tay vào vụ này. Thậm chí cả một trong ba cái đầu-rồng là Trịnh gia còn đưa tới những hai kế hoạch. Một cái chính thức để tham dự, một cái bên lề để dự trù, không quản số tiền đặt cược hồ sơ cao chót vót, cả hai kế hoạch đều được hoàn thiện một cách mỹ mãn sau đó đưa tới. Và kết quả cuối cùng không có gì bất ngờ nữa: không hổ danh là thần long của ngành, Trịnh gia đã dễ dàng đoạt được hợp đồng này. Đảm bảo chỉ ngay sau khi kí xong hợp đồng, Trịnh gia sẽ thu hút được một số tiền lớn, đảm bảo vượt mặt trên cơ hẳn so với hai cái đầu rồng còn lại là SM và ML!

Quả nhiên đúng là Văn Hóa giành được hạng mục!

Vậy cái lo liệucủa Văn Minh ám chỉ điều gì? Chính là sự thất bại này, hay ý cậu ta là dù cô có thất bại cũng không cần lo lắng sẽ phải gánh vác tội trạng gì nữa?

Là như vậy? Như vậy thật hay sao?..

Không được!

Hạ Lam phải tìm cậu ta hỏi cho rõ ràng, vì sao một kế hoạch cô đổ tâm đổ sức lại có thể thất bại đơn giản thế này? Và nếu như Trịnh gia đã về tay Văn Hóa, Văn Minh cậu ta sẽ tiếp tục làm gì?

Trong lúc nước sôi lửa bỏng như vậy người này lại bỏ đi đâu không biết! Mặc dù ML của cậu ta đúng là oách xà lách lắm, nhưng xem đi, một khi Trịnh gia “ăn” xong khu Đông, thì khoản lợi nhuận khổng lồ Văn Hóa thu lại được chẳng phải nhỏ đâu. Lúc ấy tiền đồ của hắn ta vô lượng, nổi bật khỏi mức độ quốc gia, không khéo còn kéo được thật nhiều tài lực đầu tư từ các nước lân cận, các nước từ châu lục khác.. Một ML chứ mấy ML không khéo cũng chẳng có khả năng uy hiếp nữa ấy chứ.

Nhưng.. Cậu ta cũng tự nói cô yên tâm chờ đợi rồi cơ mà. Văn Minh không gấp, một kẻ tầm nhìn chưa đủ cao như cô gấp để được gì? Hẳn rằng chuyện này cậu ta cũng tự có kế hoạch dự trù cả rồi, thế nhưng..

Hạ Lam giằng co trong suy nghĩ một lúc lâu, hai bên thái dương vốn bình thường đã có dấu hiệu muốn giật giật phát đau. Cô thở dài một hơi, dù không muốn cũng tự nhận thức được giá trị của Văn Minh đã tăng cao trong lòng cô. Cao tới mức chính bản thân Hạ Lam cũng không ngờ tới..

Cô thoát khỏi giao diện báo mạng, tiếp tục tìm đọc vài thông tin bên lề. Đa phần tin tức kinh tế ngày hôm nay đều xoay quanh chuyện khu Đông đã thuộc về Trịnh gia. Tiếp đó còn có một vài tin tức linh tinh vụn vặt kiểu như: SMthôntính giới giảitríchâulục; Giám đốccôngtiXtựsát vì phá sản; Khu vựcNbịbão tàn phá, gây ra thiệt hại lớn về mặt kinh tế..

Cô nhìn qua tít báo sau đó kiên quyết bỏ qua, cũng thoát luôn khỏi mạng intenet, chuyển sang danh bạ.

Hạ Lam không có số điện thoại của Văn Minh, vậy thì cô phải hỏi! Nhưng xác suất Trần Duy chia sẻ số điện thoại của cậu ta cho cô là bao nhiêu? Tỉ lệ này nhất định thấp đến đáng thương, chính Hạ Lam còn không dám tưởng tượng. Nhưng có một tia hi vọng vẫn tốt hơn là không còn gì trong tay đúng không? Cô gật đầu tự nhủ với bản thân, sau đó bấm gọi đi.

Rất nhanh đầu dây bên kia đã xuất hiện một giọng nữ uyển chuyển, nhưng đáng tiếc không phải trợ lí hay thư kí gì của vị trợ lí cao cấp này, mà là thông báo của tổng đài. Số máyquýkháchvừagọihiệnđang.. Hạ Lam nghe tới đây, dường như không dám tin một vị làm trong giới kinh doanh như Trần Duy cũng có lúc tắt máy nên ngạc nhiên không thôi. Cô tắt máy đi, gọi lại một lần rồi một lần, thậm chí còn dùng cả máy bàn tại gia để phòng trừ trường hợp anh ta cho cô vào sổ đen.. Nhưng kết quả vẫn y như cũ, thông báo của tổng đài không nhanh không chậm phát ra khiến tim của Hạ Lam rớt dần.

Văn Minh, rốt cuộc cậu đang ở đâu?

*

Văn Hóa ung dung ngồi trên chiếc ghế bản thân ao ước đã lâu, thỏa mãn xoay một vòng. Trên khóe môi hoàn mỹ hiển hiện nụ cười nhếch đầy phong thái, lúc này đảm bảo là bất kì cô gái nào nhìn thấy hắn cũng phải đổ đứ đừ. Đổ vì vẻ ngoài của hắn một, đổ vì gia sản hắn nắm trong tay phải lên đến mười!

Không sao hết! Không vấn đề gì cả! Sức hút của một người đàn ông chẳng phải đến từ những thứ hắn nắm trong tay hay sao? Và điều ấy càng chứng tỏ, Văn Hóa không chỉ có vẻ ngoài, hắn còn có cả nội hàm sâu rộng!

Mặc dù lúc này còn chưa có bàn giao quyền lực chính thức bởi ông nội Trịnh còn nằm bẹp trên giường bệnh. Nhưng như vậy cũng tốt lắm, nếu ông ta không bệnh, lúc này Văn Hóa hẳn cũng chẳng thể nào ngồi được lên đây mà chỉ có thể đứng bên cạnh mừng thầm mà thôi. Quyền chủ tịch cũng có gì đáng thắc mắc, chỗ này sớm muộn cũng là của hắn mà thôi!

Đi được đến bước này, Văn Hóa chẳng cần phải vội vàng gì nữa.

“Con quyết định làm như vậy thật?” Đào Nương thấy con mình thành công dĩ nhiên vui vẻ.

Bà ta cố gắng nhiều năm như vậy, lúc này mới thật sự có cảm giác một bước lên mây. Bố Trịnh chỉ là thứ bùn nhão không trát được tường, khiến bà uổng công, cố sức nhào nặn bao năm không ra được kết quả. Cuối cùng cũng chỉ có đứa con này đủ sức làm bà hạnh phúc, toàn bộ tài sản bà mơ ước của Trịnh gia đã về trong tay mẹ con bà rồi!

Ây, đợi Văn Hóa chỉnh chu lại tập đoàn bà nên làm cách nào để hưởng thụ hết sự sung sướng này đây? Đi du lịch? Mua sắm? Trả thù?.. Hạ Lam khốn khiếp kia hãm hại Dung Dung hơi nhiều, có nên nhân lúc nó thân bại danh liệt mà diệt gọn hay không nhỉ? Ngày đó đã sắp xếp người trong nhà hàng cẩn thận như vậy mà còn chưa giết được nó, nghĩ đến đây Đào Nương lại hận đến nghiến răng..

“Nhưng vừa mới lên xong, có sợ bị nói ăn cháo đá bát hay không?”

“Củng cố ngôi vị là điều minh quân nào cũng làm!” Văn Hóa không cho là đúng, lắc đầu kiên quyết. Thế chứ, đúng là không hổ danh con trai yêu của bà, thừa kế toàn bộ sự xảo quyệt và quyết đoán của Đào Nương. Mặc dù ngoài mặt can gián nhưng trong lòng bà lúc này lại không tránh được nở đầy hoa tươi “Mẹ đừng lo lắng nữa, tìm cách xử lí lão già kia cho xong đi!”

“Chẳng hiểu vì lí do gì đám người đó lại thuyết phục được bố con cho lão vào viện!” Nhắc đến lão già kia, Đào Nương không nhịn được bực bội.

Cách đây không lâu, Ngô Ngọc Thái - bác sĩ kiêm viện trưởng TL, đột ngột đến biệt thự Trịnh gia với mục đích truyền đạt lại yêu cầu của tổng giám đốc ML - người đang nắm trong tay quyền điều hành thực nghiệm giải quyết bệnh tình của ông nội Trịnh. Hai người đàn ông một già một trẻ vào phòng gặp riêng 15 phút, sau đó bố Trịnh lập tức đưa ông nội nhập viện bí mật!

Ông nội Trịnh đã lâu không xuất hiện trước truyền thông, bởi vài lí do đặc thù mà gia đình buộc phải đưa ra tin tức ông ra nước ngoài du lịch. Chính vì vậy mà trong khoảng thời gian này cổ phiếu của tập đoàn không có quá nhiều dao động. Kể cả lúc Văn Hóa thay ông nắm quyền chủ tịch cũng vậy, mọi việc đều ổn định đến bất ngờ.

Đáng nhẽ ra mọi thứ đều tốt phải khiến Đào Nương mừng càng thêm mừng mới phải. Tiếc rằng trong thời gian này bà đã trót nhúng chàm, tìm cách thúc đẩy nhanh quá trình tiễn đưa ông nội Trịnh. Có một vài loại thuốc khi dùng riêng rẽ không vấn đề gì, thế nhưng lúc dùng chung với nhau sẽ tạo ra hiệu ứng “thú vị“. Thậm chí việc mất mạng cũng không hề khó xảy ra. Thời gian dùng càng dài, việc chữa trị càng khó thực hiện, hơn nữa loại phản ứng này diễn ra một cách chậm rãi và âm thầm, nếu không đem thuốc đi kiểm tra hoàn toàn không có khả năng phát hiện bất thường!

Trước đây khi ông Trịnh còn ở biệt thự, Đào Nương thường xuyên lợi dụng lúc y bác sĩ thay ca ở cạnh, tiêm thẳng loại thuốc này vào ống dẫn truyền. Thế nhưng bây giờ, khi ông ta được chuyển đến TL, nằm ở khu vực bảo vệ nghiêm ngặt, bà tự dưng không còn cơ hội ra tay nữa!

Không được!

Chuyện đó đã mạo hiểm đi được nửa đường! Đào Nương không thể cứ như vậy bỏ cuộc!

Phải tìm cách khác mới được..

À, dĩ nhiên chuyện này trong nhà ngoài bà thì chẳng còn ai biết nữa. Bố Trịnh không bao giờ để người khác hãm hại cha mình, còn Dung Dung và Văn Hóa quá nhỏ để làm chuyện xấu xa đó. Đào Nương tự quyết, tự làm một mình mà thôi, sau này nếu nhỡ có chuyện gì, người chịu tội cũng chỉ có mình bà. Còn câu nói khi nãy của Văn Hóa.. Thằng bé chỉ đơn thuần muốn làm xong chuyện di chúc, hợp pháp hóa quyền chủ tịch của nó trước khi ông Trịnh tử nạn.

“Này, nếu chút nữa có thời gian, con qua đó xem chút đi!”

“Có gì hay ho đâu chứ?” Văn Hóa nghĩ đến khuôn mặt già nua nghiêm khắc kia, không tự giác cảm thấy khó chịu “Mỗi ngày con đến đều lải nhải, làm như con là trẻ con không bằng!”

“Nói chuyện thương trường con vẫn còn trẻ lắm!” Đào Nương lắc đầu nhỏ giọng khuyên nhủ “Nếu như con thật sự muốn thanh trừng, mẹ nghĩ con vẫn nên tự đến TL một chuyến. Lời khuyên của lão già đó, không phải không có ích!”

“Con hiểu rồi!...”

* Có ai tin không? Hn mị đã viết đến chương 100 r. Ối giời ôi, bao giờ mới hếtttt Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play