Hạ Lam ra đến sảnh, vượt qua cả đám đông mà chen lên một chiếc taxi vừa trờ tới. Cô mặc kệ ánh mắt hiếu kì của tài xế, chậm rãi đặt tay lên ngực, bình ổn nhịp tim của mình lại.
Nói ra một địa chỉ, Hạ Lam dứt khoát nằm ra ghế sau, chán ghét xoa xoa tay hi vọng da gà rụng bớt.
Đám người kia đúng là quá đáng, nhưng còn không phải do cô ngu tự chui đầu vào rọ hay sao? Từ trưa nay lão Dương dê đó đã tìm cớ từ chối không ăn trưa với cô rồi, tối nay cô còn cố chấp chạy tới bên đó làm loạn đòi gặp hắn, chưa bị hắn đè ra là đã may mắn lắm rồi!
Hạ Lam ơi là Hạ Lam, mày đừng tưởng một thân võ công mèo cào của mày là đủ dùng! Trong đó nhiều người như vậy, mỗi kẻ tiện tay vung một phát là đủ khiến mày nằm bẹp rồi! Cô rùng mình đưa tay lên che mắt, sự lạnh lẽo từ đáy lòng dâng lên kết hợp với cái nóng rực của thân thể khiến Hạ Lam muốn lịm đi. Khi nãy cũng may đám người đó đột nhiên muốn vũ thoát y gì gì đó, đẩy cô ra xa. Nhân cơ hội không ai cầm giữ, Hạ Lam đã bỏ mặc tất cả tương lai hoặc sự hợp tác gì đó, cũng bỏ ngoài tai luôn những lời chửi bới khinh khi của bọn họ mà lao ra cửa, trốn chạy như một con ngốc!
Đây đúng là chuyện đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời của cô!
Xem đi!
Nhỏ bé biết bao! Hèn hạ biết bao!
Hạ Lam luôn tự hào mình tự lập tự cường, ấy vậy mà giờ đây chính bản thân mình còn không thể bảo vệ. Bỗng dưng cô cảm thấy mệt mỏi, sự yếu đuối thật lâu không xuất hiện xông đầy não. Hạ Lam muốn tìm ai đó để dựa vào, ai cũng được, miễn là người ấy có thể khiến cô cảm thấy an toàn..
*
Ngay khi bữa tiệc tuyên bố bước sang giai đoạn hai, Văn Minh xoay người ra khỏi khán đài, tiến thẳng đến phòng chính trị. Nơi này tồn tại song song với phòng phục vụ đặc biệt nhưng dĩ nhiên không “vui vẻ” bằng bên đó nên rất ít người tới. Những vị ở đây đa phần là người thanh cao, chán ghét thể loại chung dụng xác thịt tạp nham dơ bẩn. Bọn họ gặp mặt thường niên hàng năm là để bàn luận chính sự, vậy mà đám cặn bã kia lại có thể cùng nhau phóng tung! Đất nước rơi vào tay bọn chúng, đúng là không muốn suy cũng không được!
“Còn trẻ mà đã giữ mình?” Một người đàn ông ngồi trong góc âm trầm khen ngợi “Chủ tịch SM, tôi bội phục cậu đấy!”
“Ngài Trương quá khen rồi!” Văn Minh đưa tay chỉnh lại cặp kính đen trên mặt. Cậu vốn không thích lộ mặt nên làm gì đó để che lại là lẽ dĩ nhiên rồi. Ban đầu không ít người tỏ ra khó chịu với cung cách này của cậu, bởi họ nghĩ rằng Văn Minh chỉ là hạng tiểu bối mà gặp người lớn còn dám đeo kính. Nhưng sau đó khi tiếp xúc làm việc, khi biết gia thế phía sau cậu.. Không ai còn dám coi thường Văn Minh nữa, càng không dám ý kiến gì với cung cách của cậu “Tôi lại thấy một người hơn sáu mươi vẫn vững vàng như cụ mới đáng để con cháu học hỏi đấy ạ!”
“Haha, mau lại đây!” Ngài Trương kéo Văn Minh qua chỗ mình, mấy người còn lại trong phòng cũng vô thức bị hấp dẫn, tiến đến vây quanh hai người.
Vòng trong vòng ngoài toàn những quan chức cao cấp của chính phủ cùng nhau ngồi thảo luận vấn đề kinh tế với một tổng giám đốc trẻ. Mỗi người một câu, mỗi người một ý kiến, nhất thời, cả căn phòng nhỏ đều rộn rã cả lên..
Văn Minh giả lả cười, vẫn vừa đáp lời mọi người vừa chú ý thời gian. Khi nãy cậu đã gọi điện cho tài xế của Hạ Lam nhưng người này nói sau khi cô tan làm liền không thấy tăm hơi đâu nữa. Cậu có chút hối hận, biết vậy cứ để người bám theo bảo vệ Hạ Lam cho rồi, cô ấy hơi khó chịu một chút, nhưng ít ra những lúc như thế này Văn Minh sẽ biết rõ được cô đang ở nơi nào.
Sau chuyện tối hôm qua, cậu liền xác định rõ ràng và chính xác ai là người có khả năng phương hại đến mình, ai là người thực tâm đối tốt với mình. Thế nhưng có một vài đối tượng, không phải cứ muốn là có thể loại trừ ngay. Trần Duy vẫn còn nắm trong tay vài vấn đề cơ mật, nếu như lúc này cậu vội vàng ra tay, anh ta thông minh như thế, không biết được chủ mưu chính là cậu mới lạ!
Và cũng tương tự như vậy, có một vài người không phải Văn Minh cứ có ý định, người ta liền để yên cho cậu đền bù. Ví như Hạ Lam này chẳng hạn, hôm nay cậu đã ra mật lệnh yêu cầu Trần Duy dừng toàn bộ hoạt động của Hạ Lam lại, không cho phép cô nhúng tay vào khu Đông nữa. Ấy vậy mà không biết vì sao, trưa nay cô vẫn “săn” được huyện trưởng Dương ở Bảo Bối. Cũng may người này nhận lệnh của cậu rồi, thấy Hạ Lam liền né, không đồng ý bất kì đề nghị nào của cô hết.. Nếu không, sau này tổn thương do cậu gây ra cho cô chắc chắn không nhỏ!
Sau cuộc gặp buổi trưa Hạ Lam khá im hơi lặng tiếng, cô không vội vàng cũng không náo loạn. Thái độ kì lạ này làm Văn Minh lầm tưởng Hạ Lam đã quyết định từ bỏ phi vụ hợp tác lần này với cậu. Nhưng sau đó Văn Minh lại nghi hoặc, cô gái này cứng đầu như vậy, có thể vì một nhân tố mà dừng lại mọi sự chuẩn bị hay sao?
Câu trả lời dĩ nhiên là không.
Vậy thì rốt cuộc chỉ còn khả năng cuối cùng, Hạ Lam đã có kế hoạch khác, chỉ chờ thực hiện mà thôi. Và vụ mất tích này của cô, có thể chính là vì kế hoạch đó.
Khu Đông dưới sự quản lí trực tiếp của huyện trưởng Dương, nên dù thế nào cũng phải tranh thủ được lão ta đầu tiên. Nhưng theo hiểu biết của cậu, lúc này lão đang vui vẻ trong phòng phục vụ đặc biệt. Hơn nữa muốn vào được tiệc thường niên này không phải đơn giản, với khả năng và các mối quan hệ hiện tại của cô thì việc có được vé vào lúc này là vượt quá khả năng.
Câu chuyện trong phòng đang sôi nổi, Văn Minh chợt thấy điện thoại trong túi áo rung rung. Cậu lịch sự đứng dậy, lễ phép chào hỏi một lượt mọi người, sau đó nhanh chóng di chuyển về phía sảnh lớn. Lấy điện thoại trong túi áo ra ngoài, dòng chữ nho nhỏ xuất hiện phía trên khiến cậu có chút vội vã: “Lam tiểu thư đã trở lại, cô ấy có vẻ say!”
Hạ Lam uống rượu!
Con người lúc nào cũng lí trí như cô nàng lại có lúc phải mượn rượu giải sầu hay sao?
Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu phải nhanh chóng trở về hỏi cho ra lẽ mới được!
Văn Minh theo cửa sau bước vội, cậu lên xe, bất chấp cái nhìn đầy nghi hoặc của tài xế mà ra lệnh chạy gấp. Người ta làm công ăn lương nên dĩ nhiên không dám trái lệnh sếp, hơn nữa nhìn vẻ mặt sếp hung tàn kiểu kia, tài xế thật sự không dám nêu ý kiến! Có điều, cậu Minh à, cậu có biết mình đã để quên cái gì hay không?
*
Hồng Ngọc thành công đến được dạ tiệc, cô hưởng thụ nhất chính là việc được đứng dưới ánh sáng này. Trước ánh nhìn đầy thèm khát của đám đàn ông và ánh mắt ghen tị của đám phụ nữ. Hai thái cực đối lập ấy chỉ càng khiến hình tượng một cô gái dịu dàng lương thiện như cô nổi bật hơn mà thôi.
Trong lòng nổi lên nỗi tự đắc nho nhỏ, xem đi, các người cố công ăn diện sáng lóa cũng chẳng thể bắt mắt bằng tôi bên này một thân thanh thuần đâu!
Đàn ông ấy mà, chơi có thể chọn đủ kiểu loại, nhưng ưa thích thật sự chỉ có duy nhất người ngây thơ như cô lúc này mà thôi!
“Một chút nữa tôi có được đi cùng cậu vào phía trong không?” Hồng Ngọc níu tay áo Văn Minh, nhỏ giọng hỏi. Đôi mắt đẹp long lanh dưới ánh đèn dường như được dát vàng dát bạc, xinh đẹp vô cùng “Hay là..”
“Cái này trên vé đã ghi chú rồi!” Văn Minh không mặn không nhạt đáp lời. Hiển nhiên câu trả lời và cả cách trả lời này của cậu khiến Hồng Ngọc không hài lòng chút nào, cô nàng hơi nheo mắt, cúi mặt xuống thể hiện sự thất vọng cùng cực của mình.
Quái quỷ!
Sao các vị nam thanh niên có thể thẩm thấu loại mặt hàng này vậy trời? Hay do Văn Minh cậu đã trải qua một lần rồi nên mới ác cảm với cô ta như thế? Loại người ích kỉ cùng cực lúc nào cũng chỉ biết mình nhưng ngoài mặt luôn tỏ ra thánh mẫu thiện lương. Hừ, ngày xưa cậu đúng là mù mắt mới coi trọng cô ta, mù mãn tính!
“Cô có thể qua bên kia nghỉ ngơi, cũng có thể về nhà trước!”
“Tôi..” Hồng Ngọc cắn môi nhìn về phía đó một lần, khung cảnh xa hoa tráng lệ với hàng loạt những món đồ sang trọng khiến đôi mắt đẹp có chút luyến tiếc rời đi “Vậy tôi đợi cậu!”
Sau đó.. Không còn sau đó nữa, bởi vì Văn Minh một đi không hề thấy trở lại. Hồng Ngọc ngồi trong góc đợi chờ, tâm có chút chán nản. Ăn cũng đã ăn đủ, chụp hình sống ảo cũng đã chụp rồi.. Vậy thì vì lẽ gì Văn Minh còn chưa trở ra?
Mắt thấy đám “nhân vật đi kèm” tương tự cô dần dần bắt cặp với nhau di tản hết, trong lòng Hồng Ngọc tự dưng hốt hoảng. Có khi nào cậu ta bỏ cô ở đây luôn rồi không? Có khi nào Văn Minh mải chơi đến quên mất cô không? Có khi nào cậu ta cố ý cho rơi cô ở đây hay không?..
Hàng loạt các câu hỏi được đưa ra cũng là lúc hàng loạt những lời phủ nhận đáp trả. Tâm trí mong manh của Hồng Ngọc cố gắng trấn an bản thân, những suy nghĩ nảy lên như ngọc châu rơi trên mặt đá hoa cương sáng rỡ. Văn Minh và cô đã được số mệnh an bài gắn kết với nhau, hai người nhất định sẽ là một đôi, không thể thay đổi!
“A, em cũng tới đây sao?” Giọng nam vui vẻ đột ngột vang vọng, Hồng Ngọc vốn đang ảm đạm, nghe thấy tiếng người quen lập tức ngẩng đầu “Em đi chung với ai vậy Hồng Ngọc?”
“Anh Thanh Tùng!” Hồng Ngọc nửa vui nửa buồn đưa mắt lên nhìn anh, tâm sự bên trong chất chứa khiến người khác đau lòng không dám chất vấn gì thêm “Anh cũng đến đây sao? Cũng là người đi kèm?”
“Haha đúng vậy!” Thanh Tùng gãi đầu cười, tim lỡ nhịp khi nãy của anh cũng đã được bình ổn lại. Đây này, hình mẫu lí tưởng của anh đây này! Xinh đẹp, dịu dàng, thanh thuần, động lòng người.. Tuyệt đối không phải kiểu phụ nữ quyến rũ thuần thục như Hạ Lam!
Không phải...
“Em sao thế? Người kia có định ra ngoài ngay không?”
“Em cũng không rõ!” Hồng Ngọc có chút hoang mang, hai tay vò vò vạt váy dạ hội tinh xảo “Vậy còn người đi cùng anh thì sao?”
“Hạ.. À chắc còn lâu mới ra!” Thanh Tùng định nói tên sếp”s nhà mình ra, nhưng sau đó chợt nhận ra dù có nói cũng chẳng ích gì. Anh vội xua tay, đổi chủ đề “Bên trong họp hội nghị bí mật gì ấy, thường phải qua nửa đêm mới xong cơ!”
“Lâu như vậy..” Đáng ghét! Sao Trần Duy kia không cố gắng kiếm hẳn hai vé chính đi chứ? Giờ đây Văn Minh bỏ rớt cô chỗ này, để cô phải chờ những mấy tiếng.. Nếu là vé chính thì tốt rồi, cô có thể cùng cậu ta vào đó, sóng vai công khai chăm sóc Văn Minh dưới ánh nhìn ngưỡng mộ của tất cả mọi người.. “Bây giờ mới có hơn 10h..”
“Hay là thế này..” Thanh Tùng hơi dè dặt nêu ý kiến “Giờ ở đây cũng chẳng có ích gì, anh đưa em đi dạo, sau đó nếu em muốn thì 12h anh sẽ đưa em trở lại chỗ này. Được không?”
“Em..”
“Không cần gấp!” Thanh Tùng thấy sự e dè lưỡng lự xuất hiện trên mặt cô, anh ta không hề khó chịu, trái lại còn dịu dàng cười trấn an. Ây, người ta là con gái nhà lành, có gia giáo đặc biệt đó, phản ứng thế này là quá bình thường! Cái Thanh Tùng sợ, chính là kiểu mời phát đi luôn kia kìa! “Trung tâm thương mại cách đây 5 phút đi bộ, mở cửa phục vụ 24/7. Chúng ta đến đó giúp anh mua chút đồ, em thấy thế nào?”
“...”
“Đừng lo Lọ Lem của anh! Đúng 12 giờ anh sẽ đưa em trở lại đây!”
“Thật nhé..”
“Dĩ nhiên, anh có bao giờ lừa em chưa?”
“Vậy.. Chúng ta đi thôi!”
* Ha ha ha, chương sau... ha ha ha Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT