Trịnh Văn Minh, cậu đang muốn đùa chết tôi mới thấy vui đúng không?
Hạ Lam âm thầm cắn móng tay, ngồi ghế sau vừa suy nghĩ vừa tự trấn định. Văn Minh lúc này cũng đang ngồi cùng một hàng ghế với cô, khuôn mặt đẹp của cậu ta băng giá, không để lộ dù chỉ một chút cảm xúc nào cả.
Tự dưng Hạ Lam cảm thấy hoang mang, đây là người cô đã quen sao? Là Văn Minh thân thiết lưu số điện thoại vào máy cô? Dơ dáng nhắn mấy cái tin không biết xấu hổ đó ư? Là cái người không ngại đường xá đông đúc, ngược chiều dòng người đưa cô lên cầu? Là người âm thầm trợ giúp, đem điện thoại của cô “cứu sống”?..
Không phải!
Chẳng giống chút nào!
Dường như đây là một bộ mặt khác của cậu ta, lạnh lùng, tàn nhẫn đến mức khiến ai cũng phải sợ hãi tránh xa.
Ngay từ đầu Hạ Lam đã nhận ra Văn Minh không hề đơn giản, thậm chí còn nguy hiểm nữa là khác. Thế nhưng vì ấn tượng ban đầu với cậu ta quá tốt, lại thêm chuyện ở chung lâu ngày, cách cậu ta hành xử luôn lịch thiệp và tốt bụng khiến cô quên bẵng đi mọi thứ.
“A.. Cẩn thận!”
“Trời ơi! Xem trước mặt kìa!”
“Này!”
Tiếng ồn đột ngột vang lên khiến Hạ Lam giật nảy mình, khi cô còn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, một vòng tay thật lớn đã choàng tới, ôm gọn cô vào ngực mà bảo vệ. Tiếp đó là âm thanh “rầm rầm” ầm ĩ, từng tiếng phanh ken két ghê người, cả chiếc xe chao đảo qua lại, rung lắc mạnh mẽ tưởng như có thể lật ngay lập tức.
“Có.. Có chuyện gì vậy?” Hạ Lam được người bên cạnh ôm vào ngực bảo vệ, cả khoang mũi tràn ngập hơi thở thơm tho dịu nhẹ của Văn Minh. Cô bối rối nhận ra trí óc mình lúc này trống rỗng, mãi mới có thể mở miệng hỏi han “Xe dừng rồi? Đâm phải người sao?”
“Để tôi xuống hỏi thăm trước!” Tài xế lúc này mới hoàn hồn, hấp tấp đi xuống phía dưới.
Cánh cửa xe vừa cạch ra đóng lại, vòng tay lớn ấm áp kia đã vội buông ra. Trịnh Văn Minh im lặng không nói gì, giả bộ không quan tâm mà nhìn ra cửa kính, cự tuyệt mọi sự bắt chuyện của Hạ Lam.
Cô bối rối, cậu cũng đang bối rối chẳng kém gì hết!
Thế này là thế nào?
Trịnh Văn Minh sống qua hai kiếp, luôn tự coi sinh mạng của mình là quan trọng nhất, là trên hết.. Ấy vậy mà ngay khi cậu vừa thoáng thấy bóng chiếc xe ngược chiều muốn lao đến đầu xe mình đã lập tức choàng người lên bảo hộ cô ta - một kẻ phản bội đã quay lưng với cậu khi cậu khó khăn nhất?
Lí do là gì? Bản năng phái mạnh muốn bảo hộ cho kẻ yếu thế sao? Haha, yếu thế? Người có thể tay không bẻ gãy tay người khác lại dám xưng là yếu? Hoặc giả nếu có đúng là bản năng đi nữa.. Thì cái thứ bản năng này cũng quá nguy hiểm!
Ngay từ ngày hôm đó, Văn Minh đã cảm nhận được sự khác thường đến từ linh hồn này. Thế nhưng cậu luôn coi thường việc cân nhắc tình cảm của bản thân, đến tận bây giờ mới thấy.. Thì ra mình cũng có thể bị một người ảnh hưởng nhiều đến mức này. Giống như môt điểm yếu chí mạng, thứ gót chân ASinnày cậu không cần đâu! Và chính Văn Minh sẽ ra tay bóp chết nó!
Có điều.. Bây giờ chưa phải lúc!
Hạ Lam, cố gắng hoàn thành xong nhiệm vụ khu Đông, sau đó.. Tôi sẽ tiễn cô một đoạn đường!
“Xuống xe! Mau xuống!” Không khí trong xe vừa dịu lại đã lập tức căng lên. Bác tài bên ngoài hoàn toàn không áp chế được xe ngược chiều, để vị chủ xe đó lao đến cửa kính chỗ Hạ Lam ngồi, ra sức đập phá.
Văn Minh dĩ nhiên không có ý muốn ra mặt, bác tài không làm gì hơn được.. Phía bên ngoài vụ tai nạn ngoài ý muốn này đang gây ra tình trạng ùn tắc cục bộ, có vẻ nếu Hạ Lam không nhanh chóng xuống xe giải quyết mọi chuyện, nhất định 5 phút sau cảnh sát sẽ có mặt đưa toàn bộ người có liên quan lên phường!
Không được, cô còn có chuyện quan trọng cần phải làm cho xong, phải tận dụng thời gian mới được!
“Này! Con kia mày điếc à? Xuống ngay!”
“Cậu ăn nói lịch sự một chút!” Bác tài nóng mặt, tức giận nhưng cố nén mà khuyên can “Cậu đã đủ 18 tuổi chưa? Lái xe không bằng còn đi vào được một chiều thế này không được đâu! Rõ là cậu sai rồi!”
“Câm mồm lão già!” Người này gầm gừ, tức giận giang tay muốn đánh người. Vừa lúc Hạ Lam mở cửa, húc thẳng vào hông hắn ta, khiến hắn bị đẩy lên trên gần 1m, mặt mày vặn vẹo vì đau và bất ngờ. Phía bên xe đối diện, cánh cửa sau cũng mở ra, một cô gái trẻ xinh đẹp nhanh chân đi xuống “Dung Dung, em cứ ngồi đi, để anh giải quyết hết lũ chúng nó!”
“Giải quyết thế nào?” Hạ Lam thấy người quen, không hề cố kị mà cao giọng “Cậu em rể này đâm xe vào chị dâu cũng không biết mở miệng mà xin lỗi à?”
“Con đĩ mày vừa.. Ối..” Mở miệng là chửi bới, vung tay là muốn dùng sức mạnh.. Loại người này cũng giao du được, Dung Dung, tố chất tâm lý của cô em càng lúc càng cao đó! “Chị dâu? Dung Dung, đây là vợ của anh trai em à?”
“Thằng ngốc đó xứng làm anh tôi sao?” Dung Dung ngạo mạn hất cằm, dáng vẻ oai phong lẫm liệt khác hẳn tối hôm đó. Ừm, cách giải oscar dành cho nữ nhân vật phụ xuất sắc nhất có vài bước chân thôi! Cô em cố lên! “Thấy sang bắt quàng làm họ, Tình Trường, giải quyết cô ta đi!”
“Ra là vợ thằng ngốc!” Tình Trường cười như điên, hung tợn quay người “Con kia, mày tính thế nào? Móp xe ông rồi!”
“Chị Lam nhà tui nghèo lắm..” Dung Dung cười khẩy, hảo tâm thêm vào “..Sợ không đủ sức đền tiền xe cho anh đâu!” Ngừng một chút, sau đó lại tiếp “Có điều tiền thì thiếu, thứ khác chị ấy lại chẳng thiếu! Tình Trường, anh còn nhớ clip hôm tôi cho anh xem không?”
“Clip?” Tình Trường như nhớ ra điều gì, dâm đãng cười lên “Chị gái là nhân vật chính sao? Há há, vậy lên đây chơi xe rung với ông một lần, ông sẽ tha cho!”
“Chú em đủ tư cách leo giường chị sao?” Hạ Lam cười khẩy, không thèm để tâm chuyện mất thì giờ nữa, quyết tâm bấm số gọi cảnh sát.
Hừ, chuyện này tốt nhất nên làm lớn chút, để ông nội biết được bộ mặt thật của Trịnh Dung Dung này, khiến ông đá cô ta ra nước ngoài luôn mới vui!
“Nói cho mà biết, thứ hạ cấp chỉ có thể đi cùng nhau! Em với Dung Dung thích hợp lăn giường hơn đấy!”
“Mày..”
Bên này đấu võ mồm, bên kia một đám người bị tắc đường cũng đã trở nên thiếu kiên nhẫn. Bọn họ ra sức xuống xe xem xét tình hình, chỉ thấy xe của Dung Dung và Tình Trường đã đi ngược chiều còn đòi ăn vạ liền xông vào chửi góp. Một mình Hạ Lam đủ khiến hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa tức nghẹn, đây thêm bao người cùng lao vào nhổ nước bọt, Dung Dung không bị chửi thâm mặt mới lạ!
Cô ta nghiến răng ken két, sau đó nhất quyết không thèm quan tâm nữa, mở cửa muốn đi vào ghế sau ngồi. Đúng lúc này phía sau vang lên tiếng còi cảnh sát quen thuộc, một đội mười hai xe tiếp tục chen lên đường hòng đẩy mạnh quá trình tắc nghẽn giao thông. Bọn họ xông tới chỗ có tranh cãi, nghiêm mặt chào hỏi sau đó xem xét tình hình.
Kẻ sai là Tình Trường và Dung Dung nên rất nhanh chiếc xe đó đã được mời về đồn. Lạ lùng là cả quá trình không ai hỏi han gì đến Hạ Lam cùng tài xế, giống như những người này đã đặt máy quay, biết hết mọi thứ rồi đó.
Kì quặc thật!
Xử lí một vụ va quệt lại có thể huy động nhiều xe như thế sao? Hơn nữa Hạ Lam mới vừa ấn gọi, chốt giao thông gần nhất cũng cách đây hơn 100m, vì lí gì họ di chuyển qua chỗ này nhanh như thế?
“Dám động vào tao? Còn không xem chúng mày đủ tư cách hay không?” Tình Trường bị hai cảnh sát cao lớn trấn áp, cưỡng ép ngồi vào ghế sau một chiếc xe. Dung Dung cũng không ngoại lệ, bị người ta lôi đi, mặt mày tái mét “Bố tao là cảnh sát trưởng! Có tin tao bảo ông ta cắt chức hết chúng mày hay không?”
“Đúng vậy! Bố Tình Trường là cảnh sát trưởng.. Các người không được làm thế với chúng tôi!” Dung Dung lúc này mới nhớ ra thân phận của cậu ấm này, bất chấp sợ hãi, cô nàng la lớn “Xe bên kia mới vi phạm, phải bắt bọn họ mới đúng!”
“Cảnh sát trưởng là chuyện của mười lăm phút trước rồi!” Một người lạnh giọng cười, tốt bụng thông báo với hai vị cậu ấm cô chiêu “Con dại cái mang, còn không biết mình đã đụng tới đại nhân vật nào à mà già mồm cãi láo!”
Đại nhân vật?
Trịnh Dung Dung bị ép ngồi lên ghế sau, đôi mắt sợ hãi liếc về phía Hạ Lam một cái. Cô ta là đại nhân vật? Chuyện nực cười gì vậy chứ? Chẳng lẽ con khốn này câu được vị quan chức cao cấp nào chống lưng cho rồi?
Thế thì chẳng phải chuyện thừa kế Trịnh gia Văn Hóa sẽ gặp trở ngại hay sao?
Cô nàng im lìm ngồi trong xe cảnh sát, lạnh gáy nghe tiếng còi xe inh ỏi xé rách không gian. Trước hết phải tìm người bảo lãnh cho mình ra khỏi chỗ này, sau đó.. Phải lập tức báo cho Văn Hóa, để anh ấy biết đường điều tra, giải quyết con khốn này cho triệt để!
Nguyễn Hạ Lam!
Thù cũ hận mới, mày chờ!
*Ngọtchưanà? Đủ ngọtchưanà???? Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT