Hai người dùng xong tráng miệng lập tức lên đường đi tiếp. Hạ Lam lăn ra ghế sau, thoải mái tháo đệm ngủ ngon lành. Văn Minh không cản cô, cũng không phá giấc ngủ của cô, cứ yên tĩnh như vậy lái xe cả mấy trăm km.
Lúc Hạ Lam lơ mơ tỉnh lại, đã thấy siêu xe của Văn Minh đánh vào một gara lớn. Trong gara này cũng đầy nhóc những chiếc xe xịn với giá trị vài chục con số không. Người bình thường mê xe nếu sờ một cái thôi cũng thấy thỏa mãn suốt đời!
Cậu ta tắt máy, chậm rãi nhoài người về phía sau dùng hai tay véo lấy hai bên má cô, lạnh giọng nén cười: “Dậy ngay! Heo lười!”
“Cậu nói ai?” Hạ Lam gầm gừ, xe dù tốt đến mấy cũng không bằng được giường. Ngủ trên này thời gian lâu khiến mấy đốt xương của Hạ Lam nhức nhối, cô vừa ngồi dậy một cái, chúng lập tức thi nhau răng rắc kêu lên “Ăn ngủ đúng giờ là quy chuẩn đánh giá con người điều độ hiểu chửa?”
“Ồ, đúng giờ?” Cậu ta buông tha hai má cô, bước xuống khỏi xe “Ngủ trưa bốn năm tiếng tính là đúng giờ! Cô khoa học quá cơ!”
“Ghen tị!”
Hạ Lam bĩu môi nhận xét, sau đó cũng bước xuống khỏi xe, theo chân Văn Minh ra ngoài. Chỗ này là một biệt viện rất rộng rãi, màu sắc chủ đạo là màu xanh với hàng loạt những cây cối được sắp xếp theo lối hiện đại. Gara Hạ Lam và Văn Minh đang đứng đối diện với một lối đi cắt ngang qua vườn cây. Chỉ cần đi xuyên qua con đường này sẽ tới được ngôi nhà nhỏ thấp thoáng xa xa. Trời đã dần tối, sắc xám dần dần lan tỏa khắp chốn nhưng không cách nào đánh bại được ánh đèn vàng vọt vừa bật lên rực rỡ.
Cô theo chân cậu ta đi thẳng, hai người vừa thưởng cảnh vừa chậm rãi đi. Hạ Lam đưa mắt liếc qua Văn Minh, chỉ thấy đôi mắt đen của cậu ta thâm trầm hẳn lại, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đáng hoài niệm lắm.
Nơi này là nơi nào?
Chốn cũ?
Văn Minh này chẳng phải từ nhỏ đều sống trong nhà chính họ Trịnh hay sao? Tự dưng lòi ra một chốn cũ là thế nào?
Hay đây là nơi lúc cậu ta trốn ra ngoài thường xuyên lui tới? Nhưng nếu như vậy cũng đâu cần nhìn với đôi mắt day dứt kiểu kia?
Cậu ta thật kì lạ, có quá nhiều điều Hạ Lam không nắm chắc về người này. Lần đầu tiên cô cảm thấy tính tùy ý của mình không tốt, chẳng chịu suy nghĩ đã vội vàng đòi hỏi hợp tác với cậu ta rồi. Nên hay không nên.. Chung quy lại đã chẳng thể hối hận và quay lại được nữa.
“Chỗ này cách thành Nam 200km!” Văn Minh nhìn ra sự phức tạp trong mắt cô, cậu ta nhỏ giọng “Nếu muốn biết thêm thông tin thì bật gps lên mà soi!”
“Nhà cậu?” Hạ Lam nhón chân nhanh chóng chạy lên đi ngang bằng với Văn Minh, cậu ta nhướn mày khinh thường chân ngắn một phát, sau đó cũng thả chậm bước chân “Mắt thẩm mỹ cũng không tệ nhỉ!”
“Không cần khen!” Cậu ta bĩu môi “Mẹ chồng cô mắt thẩm mỹ dĩ nhiên là tốt!”
“Căn nhà này của mẹ cậu?” Hạ Lam không nhịn được nhìn lại một lượt, bảo sao cậu ta lại có vẻ mặt đầy hoài niệm thế kia, thì ra nơi này là nơi mẹ cậu ta từng sống.
Văn Minh mất mẹ sớm, nhưng lúc mẹ cậu ta ra đi cậu ta đã nhận thức được hết mọi thứ rồi. Từ nhỏ Văn Minh chỉ được duy nhất mẹ yêu thương, thế nên ấn tượng về mẹ đối với cậu ta hẳn nhiên là sâu sắc lắm.
“Bà ấy để lại cho cậu trước khi mất sao?”
“Mỡ đấy mà húp!” Căn nhà nhỏ xinh đẹp được sơn màu xanh nhạt hiển hiện trước mắt hai người. Nó được thiết kế theo phong cách cũ nên chủ yếu sử dụng gỗ. Những cánh cửa sổ và đèn được trạm trổ và lắp đặt cách quãng, hài hòa vô cùng.
Cậu ta đưa tay lấy chùm chìa khóa từ trong túi áo. Nhanh chóng tra chìa vào ổ, mở tung cánh cửa gỗ màu xanh đậm ra. Bên trong sạch sẽ với lối trang trí đơn giản và giản tiện, Hạ Lam nhìn quanh một lượt, săm soi đến đâu cũng không thấy được dù chỉ một hạt bụi. Chắc chỗ này thường xuyên có người đến dọn dẹp, cũng có khi Văn Minh kimốctàngkiều, để chốn này làm nơi ở cho “vợ nhỏ“.
Hầy hầy, nếu thế thật thì nguy to!
Hạ Lam cô nên đối mặt với kẻ thứ bakia thế nào bây giờ?
Ờ, cô lại bắt đầu tính toán loạn lên rồi đấy. Văn Minh có ai khác ngoài “Nguyễn Hạ Lam” này thì liên quan gì tới cô kia chứ? Chuyện kết hôn này chỉ là trên danh nghĩa, thực chất cô và cậu ta làm quái gì có cái gì?
“Sau khi bà đi, tất cả tài sản đều bị đem chuyển sang tên Đào Nương hết!”
“Bố cậu cũng vô tình thật..” Hạ Lam cười lạnh, lúc đó Văn Minh mới có bao nhiêu tuổi chứ? Ông ta dẫn người về không nói, còn đem toàn bộ gia sản dâng lên cho gái!
Còn ông nội kia nữa, không quan tâm đến con trai thì cũng được đi. Đằng này tài sản của cháu trai cũng không để ý đến, tùy người định đoạt thế nào liền ok thế ấy? Hạ Lam thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc ông nội Trịnh làm cách nào gây dựng được tập đoàn trở thành một trong ba cái đầu rồng vậy? Dựa vào may mắn hay sao?
“Đợi sau này thành gia chủ rồi lấy lại toàn bộ mọi thứ thuộc về cậu là xong!”
Văn Minh không bước tiếp.
Cậu ta đứng trên bậc cửa, ánh sáng từ đèn vàng chiếu rọi một nửa khuôn mặt điển trai. Đôi mắt đen sắc bén nhìn Hạ Lam không chớp, cái nhìn khó chịu tựa như muốn lôi kéo linh hồn cô ra ngoài mà tra hỏi. Trong trí nhớ của Hạ Lam, hình như cũng có một lần cậu ta nhìn cô như vậy rồi, và cái nhìn lần đó là do Văn Minh phát hiện ra chuyện gì rất quan trọng.
Lần này.. Có phải cậu ta cũng suy luận được chuyện gì đó rồi hay không?
“Cô.. Thực chất là ai?” Văn Minh bặm môi, một lúc sau mới bật ra tiếng “Có quá nhiều chuyện giống như cô đã biết từ trước.. Thật sự là xuyên qua? Linh hồn đến từ thế giới khác?”
“Cậu đã hỏi cái này rồi!” Biết trước? Chuyện gì? Hạ Lam chỉ đọc một nửa cuốn truyện, việc tương lai của Văn Minh thế nào cô thật sự không hay đâu. Cái cô nắm chắc có lẽ chỉ là chuyện người cuối cùng sóng đôi với cậu ta chính là nữ chính Hồng Ngọc. Vậy thôi! “Tôi đã nói, cậu tin hay không thì tùy!”
“Chuyện Đào Nương không phải mẹ tôi làm sao cô biết? Còn việc mẹ tôi đã mất chứ không phải rời đi, bố tôi là con người thế nào..” Cậu ta lẩm bẩm đầy nghi hoặc, Hạ Lam lúc này mới giật mình nhận ra mọi chi tiết đó đều chỉ xuất hiện trên sách mà thôi. Cô nên đáp lời thế nào? Có nhất thiết phải giải thích cho cậu ta không đây? “Nguyễn Hạ Lam không biết chuyện này, người làm trong nhà cũng không có bất kì kẻ nào hay, ở công ti càng không có.. Vậy vì sao?”
“Cậu điều tra tôi, lẽ nào tôi không được quyền làm điều ngược lại với cậu?” Khí tức nguy hiểm tràn ngập, đôi con ngươi đen đáng sợ phóng lớn trước tầm mắt Hạ Lam. Cô vô thức cứng người, ưỡn ngực muốn thủ thế. Nếu Văn Minh muốn động tay động chân, Hạ Lam nhất định không chịu thiệt đâu! “Những vấn đề nhỏ nhặt liên quan đến quá khứ, cậu để tâm?”
Không ngờ Văn Minh lại nhíu mày, cậu ta cúi thấp đầu xoay người đi thẳng vào trong nhà. Hạ Lam thả lỏng toàn thân, cũng coi như người này đã buông bớt nghi ngờ với cô. Nào hay, trong giây phút lơ đãng, tiếng nói của Văn Minh trầm sâu như thì thầm: “Tôi còn tưởng chúng ta giống nhau, đều đã qua hai kiếp..”
*
Bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn, trên đó bày biện mấy món cơm gia đình đơn giản. Hạ Lam đi quanh nhà một lượt rồi rửa qua loa tay chân mặt mũi sau đó ngồi xuống bàn ăn, vừa với tay bật kênh kinh tế vừa chăm chú ăn cơm.
Văn Minh không hổ danh nam chính, làm việc hiệu suất vô cùng cao. Trong lúc cô thăm quan một lượt căn nhà, cậu ta đã kịp thời tắm rửa xong xuôi, lúc này đang nhàn nhã ngồi đối diện cô, bới cơm trong nồi cho tơi lên.
Nhà nhỏ, bàn ăn nhỏ, mấy món đơn giản vô cùng..
Hai người, một nam một nữ, vừa xem ti vi vừa dùng bữa..
Nhìn đi nhìn lại thấy cũng có chút không khí gia đình phết đây! Ôi, trước không biết bao lần Hạ Lam mơ ước chuyện này. Rằng cô sẽ cùng Đăng Khoa kết hôn, hai người sẽ có một căn nhà nho nhỏ ấm áp. Vợ chồng bỏ bớt công việc, hòa thuận trải qua nhưng ngày yêu đương son sắt. Sau đó sẽ sinh thêm mấy đứa trẻ, tập trung chăm lo cho chúng..
Nhoàng một cái, ảo mộng tan tành, cô cũng không còn là chính “cô” nữa rồi.
“Gì vậy?” Văn Minh đưa bát cơm trắng ngần đến trước mặt Hạ Lam “Bần thần? Chuyện sáng nay không đến lượt cô nghĩ, ông nội đã lo xong rồi! Không tin tí lên báo mạng mà xem!”
“Bịt miệng truyền thông được chứ suy nghĩ của người khác làm sao ngăn?” Hạ Lam cả ngày nay chỉ lo ngủ chưa lên mạng, tí nữa có nên online faceb**c xem xem lượt follow của cô có tăng lên không ta? Ây ây, chắc chắn sau scandal này follow tăng ác lắm đây này! Thôi thì mở cửa hàng chưa được tạm thời cứ bán hàng online kiếm tí chút!
“Trước đây Nguyễn Hạ Lam trong mắt mọi người cũng xấu xa như vậy..” Cậu ta lạnh lùng nhận xét “Nói chung đã đen rồi bôi thêm tí cũng không ảnh hưởng đâu!”
“Ờ, chuyện tôi nghĩ cũng không phải chuyện đó!” Tâm lí chị đây còn chưa yếu tới mức tí việc cỏn con đã sụp. Nhất là khi người làm chuyện ấy còn chả phải chị! “Tôi chỉ thắc mắc.. Ngày xưa cả nhà cậu sống ở đây sao?”
“Họ đi nghỉ tuần trăng mật!” Văn Minh miễn cưỡng, cuối cùng vẫn gật đầu nói ra.
Bố Văn Minh không yêu mẹ cậu, ông ta kết hôn chỉ vì mẹ cậu lỡ mang bầu và bị ông nội Trịnh phát hiện. Hôn lễ chóng vánh, tuần trăng mật cũng không chọn nơi quá xa xôi và sau đó cả cuộc hôn nhân này cũng yểu mệnh giống hệt như mẹ cậu. Ôm nỗi đau dài một mình tự nuôi con, đem tình yêu vô vọng chôn chặt trong lòng, đến tận khi chết đi vẫn còn chưa chết tâm, cứ dai dẳng hi vọng ông ta ngoái lại nhìn mình một lần.
Cuối cùng thì thế nào?
Tình yêu đâu phải thứ có thể cưỡng cầu? Nếu đối phương đã không ưa mình thì dù mình móc tim phổi ra cho họ thấy họ cũng chẳng buồn để tâm.
“Đây là quê mẹ tôi, căn nhà này là của hồi môn của bà!”
“Vậy sao ông nội lại bảo chúng ta về phía Nam?” Còn cẩn thận nhắc cô sắp đến giỗ mẹ cậu ta nữa chứ.. Chả lẽ..
“Hừ, ông nội già rồi nhớ làm sao hết được?” Văn Minh không còn khẩu vị, đặt đũa lên bàn, chán nản tựa lưng vào ghế “Đến ông ta còn không hề nhớ, nói gì những người khác?”
“Cậu.. Hận ông ta lắm sao?” Hạ Lam thấy rõ sự lạnh lùng trong đôi mắt Văn Minh. Cô cũng biết chắc, ông ta mà cậu ta nhắc đến trên kia không ai khác ngoài bố Trịnh!
“Hận ông ta?” Cậu ta cười khẩy, hàng mi dài chớp nhẹ sau đó che lấp đôi mắt đen sâu thẳm “Ông ta chỉ ham muốn tình cảm an toàn, có gì đáng trách?”
Không gian im lặng thật lâu. Hạ Lam chợt nhận ra hình như mình xen quá sâu vào chuyện này. Cô cắm đôi đũa vào trong bát cơm trắng, bối rối không biết có nên nói lời xin lỗi hay không. Đúng lúc này, Văn Minh bừng mở mắt, cậu ta lẩm bẩm, rất nhỏ nhưng rất đáng sợ: “Không hề, tôi không hận ông ta!”