Những ngày đầu đi học không có gì khó khăn, ngoại trừ việc Hạ Lam phải miễn cưỡng chung lớp với Hồng Ngọc một môn ra thì tất cả đều ổn hết.
Đám người bên cạnh bàn ra tán vào, xì xào sau lưng cô mãi cũng chán. Nếu là trước đây “Nguyễn Hạ Lam” nhất định sẽ lao đến tranh cãi với họ, sau đó tự rước nhục, làm trò cười cho mọi người. Thì bây giờ, Hạ Lam của ngày hôm nay khinh thường náo động kiểu đó. Giả sử có ai ngứa mồm nhai đi nhai lại chuyện đời tư của cô, cô cũng chỉ ung dung ngồi đó. Nếu vui vẻ sẽ nhìn chằm chằm kẻ ấy, khiến cho hắn ngại ngùng hoặc tức giận quay đi. Nếu bực bội sẽ trực tiếp không thèm quan tâm, yên lặng nghe thêm vài câu giảng viên nói còn có ích hơn.
Vậy nên lâu dần, đám người xung quanh Hạ Lam cũng thôi việc đàm tiếu. Thay vào đó, bọn họ lén lút sửa biệt danh cho cô, từ “hót gơ sai trái” thành “hót gơ mặt dày“.
Ầy, chẳng vấn đề!
Muốn gây chú ý với tôi như vậy tôi đây lại càng không thèm để tâm cho các người tức chết đi!
Vậy là mặc kệ chuyện chó sủa, Hạ Lam vẫn cứ tiếp tục bước đi trên con đường của mình. Học tập ổn, yêu đương bình thường, và cả kinh doanh cũng bắt đầu khởi sắc.
Hai cửa hàng HL098 cơ sở 2 và 3 được khai trương đúng ngày. Vẫn là chiêu trò dùng cổng hoa và vòng hoa lớn để câu khách, Hạ Lam còn thành công kéo thêm một đám phóng viên báo mạng đến HL098 của cô lăng xê không công!
Dĩ nhiên bản thân một hót gơ có quá khứ tồi tệ không dám ra mặt làm bà chủ. Cô đẩy quản lí cửa hàng giúp mình làm việc, còn tự bản thân dạo qua các nơi, xem xét hàng hóa và công tác buôn bán.
Mở thêm cơ sở mới, trong tay có một khoản tiền kha khá, chuyện thành lập một công ti nhỏ đã ở ngay trong tầm với của Hạ Lam. Kĩ năng chuyên sâu nắm bắt và điều hành cô không hề thiếu, cái Hạ Lam thiếu bây giờ chính là nguồn nhân lực có tay nghề cao. Không biết bây giờ nên đi đâu tìm người tài nữa...
“Này, bên trường Mỹ Thuật tổ chức cuộc thi thiết kế đấy!” Mấy cô nhân viên nhân lúc rảnh việc mở điện thoại ra bàn tán “Nghe nói giải thưởng cao lắm!”
“Giải thưởng gì đó không phải vấn đề..” Một người khác xen vào, vẻ mặt đầy sự hứng khởi “Cái tôi quan tâm chính là đại thần kìa! Nghe nói soái car X và đại tỷ Y đều tham gia cuộc thi này!”
“Trời! Thật à?”
“Còn cả em gái M nữa, bạn T, V... Đều là hàng khủng cả đấy!”
“Ôi, kiểu này cuộc thi năm nay chất lượng hơi bị cao!”
“...”
Cuộc thi dành riêng cho sinh viên? Đều là những người đã có danh tiếng và kinh nghiệm?.. Hạ Lam động tâm suy nghĩ, cô có nên bắt đầu từ đây hay không? Nếu dùng lao động sinh viên sẽ có rất nhiều lợi ích, giá thành rẻ, sức sáng tạo cao, gần gũi với thị hiếu của giới trẻ, đã vậy họ đều là những người năng động và nhiệt tình hết mình với công việc... Nhưng lợi ích càng lớn tương ứng với sự mạo hiểm càng cao. Trẻ, danh tiếng dù có cũng chỉ trong định mức, nếu muốn bán được nhiều sản phẩm thì đây chính là điều kiện tiên quyết. Chưa kể đến người trẻ tham vọng cao, hoài bão lớn, giả như có cuộc thi nào đó hoặc công ti nào lớn hơn mua người.. Hạ Lam không dám chắc họ sẽ trung thành ở lại với cô lâu dài.
Thôi đi, làm kinh doanh chính là liều như vậy. Lúc này nếu cô còn cứ chần chờ sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu!
“Này, cuộc thi ấy khi nào thì bắt đầu?” Hạ Lam mỉm cười, tỏ ra thân thiết xen vào cuộc nói chuyện “Mọi người cho mình chút thông tin được không?”
“Chị Lam tính tham dự à?” Mấy cô gái ngạc nhiên quay lại, ai nấy đều tỏ ra khó hiểu “Chẳng phải chị học kinh tế bên Hê Hê sao?”
“Mình mê thiết kế nên muốn đến đó xem!” Hạ Lam gật đầu, vẫn không từ bỏ “Cuộc thi dành cho sinh viên nên chắc quy mô cũng không quá lớn đâu nhỉ?”
“Làm gì có? Hơi bị hót luôn đó chị! Chị xem, quay lên ti vi, còn có ban giám khảo chuyên nghiệp và giải thưởng lớn.”
“Nhưng có quy định điều kiện đấy, phải là sinh viên chuyên ngành hoặc có người trong ngành giới thiệu, nếu không đừng mơ..”
“Ôi, em thích thiết kế kiểu này lắm, mỗi tội không có tài..”
“Ngày x bắt đầu sơ loại đúng không?”
“Web chính thức là xxx..”
“...”
Hạ Lam âm thầm mở điện thoại ghi lại toàn bộ thông tin có liên quan đến cuộc thi này. Cô nên quyết định nhanh thôi, nếu thật sự muốn giành “hàng ngon” từ nơi này thì phải chộp lấy cơ hội ngay từ đầu. Quy mô cuộc thi càng lớn, càng khiến người khác quan tâm thì khả năng các hãng thời trang muốn giành người giỏi càng cao. Quán quân, á quân gì đó có thể sẽ không đến lượt cô đủ khả năng thu về, nhưng đám người có tiềm năng Hạ Lam nhất định sẽ không để lọt lưới!
Đang lúc cô hăng say lên kế hoạch trong đầu, điện thoại trên tay đột ngột đổ chuông. Màn hình sáng chớp tắt số điện thoại và dòng tên của Thanh Tùng. Hạ Lam chờ đợi một chút sau đó vẫn quyết định nhấc máy.
Không hiểu anh chàng này có chuyện gì đây?
Từ ngày đó gặp nhau ở trường Hạ Lam đã không còn gặp lại Thanh Tùng thêm lần nào nữa. Cô nghe nói anh ta đã từ bỏ chiến trường kinh doanh mà nhảy sang bên sâu bít đầy cạm bẫy. Người này có “vốn liếng” là sự đẹp trai lai láng, lại thêm việc hiểu biết sâu rộng cả về chính trị và kinh tế nên được làm thực tập sinh của đài truyền hình. Chuẩn bị trở thành một MC trong những chương trình có danh tiếng của cả nước. Ầy, chẳng biết là tốt hay xấu, nhưng biết đâu ngã rẽ này lại là con đường chính xác của anh ta? Hạ Lam nhướn mày, dù sao cuộc sống của người này cũng chẳng liên quan gì đến cô, mối quan hệ của hai người không thân thiết đến mức để cô có thể nhảy vào hỏi han anh ta đâu!
“HạLam! Biết chuyện gìchưa?” Cô còn chưa kịp nói nửa lời người bên kia đã dùng chất giọng chuẩn như Lê Du*n của mình mà hỏi dồn “Gấplắm rồi đó!”
“Chuyện gì mà gấp?” Hạ Lam cười cười, dĩ nhiên cũng có chút tò mò “Anh chuẩn bị được làm người dẫn chính trong chương trình nào à?”
“Cáiđólàđiềutấtnhiên!” Thanh Tùng có chút tự đắc, sau đó lập tức trở về trạng thái gấp gáp “Không! Chuyệnấykhôngđángnhắcđến! Vấnđề này liên quan đếnTrịnhgia kìa!”
“Là vấn đề gì mới được?” Hạ Lam nhíu mày, sáng nay cô cũng đã xem qua báo chí kinh tế, khi nãy cũng mới đọc mấy trang báo mạng.. không hề thấy có tin tức gì bất thường “Anh nói xem nào!”
“NộibộTrịnhgialụcđụclắmrồi!” Thanh Tùng nhuận giọng, ra vẻ thần bí tiết lộ “Từmột nguồn tinđángtincậytôibiếtđược, cuộchọphômnayvịngườibíẩnkiasẽđếnTrịnhgiađoạt quyền!”
“Đến Trịnh gia?” Hạ Lam nhìn lại đồng hồ một chút, nếu Trịnh gia vẫn là Trịnh gia trước đây thì đúng là hôm nay sẽ có một cuộc họp, và cuộc họp này dự định sẽ diễn ra sau 30 phút nữa.
Cô có nên đến đó xem náo nhiệt một chút không nhỉ?
Thật sự Hạ Lam cũng tò mò, không hiểu khi Văn Hóa nhìn thấy Văn Minh đứng trước mặt mình sẽ có loại biểu cảm gì. Và sau đó cô có nên nhờ vả chồng yêu dùng cách Văn Hóa đã đối xử với mình cùng Thanh Tùng, áp dụng lên chính hắn ta không nhỉ?
“Chuyện chuyển giao này cũng đâu đơn giản như vậy? Vì sao mới mua cổ phần được một thời gian đã xong xuôi rồi?”
“Vìngườitacóthựclựcchứsao! Đúnglàngốc!” Thanh Tùng ngứa miệng thuận mồm nói ra. Ha ha, mặc dù anh là đàn anh của Hạ Lam này thật, còn vì cô nàng làm bao nhiêu chuyện, ấy vậy mà lần nào cũng bị Hạ Lam dùng chức danh “trợ lí” khiến anh không dám ngẩng cao đầu vì sợ bị trừ lương. Nhưng bây giờ đã khác rồi, Thanh Tùng không còn là Thanh Tùng dưới trướng cô nữa, anh còn đủ khả năng mắng mỏ Hạ Lam nữa kìa!
“NghenóihômnaycònròrỉbảnsaodichúcôngTrịnhnữacơ, nhưngvừađưa lên mạngđãlậptứcđượcthuhồi rồi!”
“Bản sao di chúc?” Có ngườithânlàm trong đài truyền hình đúng là có lợi! Bao nhiêu bí mật Hạ Lam đều được Thanh Tùng tiết lộ cho cả rồi!
Nhưng nói thật.. Kiểu tiết lộ một nửa thế này khó chịu lắm đó ông nội! Mây mù cứ chồng lên mây mù, biết đến khi nào mọi chuyện mới sáng tỏ? “Tôi hiểu rồi! Cảm ơn anh!”
“Đến Trịnh giaxemnáonhiệtđi!” Thanh Tùng hào hứng cười, lớn giọng đề nghị “Tôi muốn coithửmặtcủaVănHóakia, xemhắntacònvênh 90° đượcnữahaykhông!”
“Cũng được!” Vừa đúng ý cô! “Anh đang ở đâu? Đến địa chỉ xxx đón tôi rồi chúng ta cùng đi!”
Dù sao Hạ Lam cũng chỉ toàn chọn mấy địa điểm đẹp ở trung tâm thành phố nên cửa hàng nào của cô cũng rất gần tập đoàn này. Thế nên cả hai người không cần lái xe quá lâu, loáng một cái đã có mặt ở bãi đỗ xe của Trịnh gia.
Nhưng dừng được ở bãi đỗ xe này là một chuyện, xâm nhập được vào trong tòa nhà Trịnh gia lại là chuyện khác. Lần trước sau khi vụ khu Đông thất bại, cả hai người đã bị đám bảo vệ, bảo an cảnh cáo sau đó ném ra khỏi cửa nơi này. Ngày hôm nay quay trở lại.. Muốn vào sợ rằng hơi bị khó!
“Hạ Lam! Cô Hạ Lam!” Giọng nói quen thuộc êm ái tựa bàntay vàng của nhânvậtchínhđột ngột xuất hiện khiến Hạ Lam chú ý. Cô quay người, chỉ thấy trước mặt là một nhân vật quen thuộc: thư kí chính của ông nội Trịnh, người đã giúp đỡ cô rất nhiều khi cô chân ướt chân ráo bước vào Trịnh gia.
Nói thật, vì khoảng cách tuổi tác quá khác biệt nên hai người không liên hệ nhiều. Kể từ sau vụ khu Đông chuyện gọi điện nói chuyện càng không hề có, thế nên Hạ Lam hoàn toàn không hề biết gì về tình hình của bà ấy. Hẳn rằng bà ấy cũng giống như cô, vì bận rộn mưu sinh bám trụ Trịnh gia mà thời gian thăm hỏi Hạ Lam cũng không có.
Văn Hóa là kẻ có thù tất báo, mặc dù trước đó thư kí chính theo lệnh ông Trịnh đứng về phe của cô. Nhưng thuộc phe Hạ Lam chính là kẻ thù của hắn, mặc kệ người đó có tự nguyện hay không. Thế nên hẳn nhiên sau khi Hạ Lam đi, bà ấy đã bị chèn ép nhiều..
“Ôi đúng là cô! Thật trùng hợp gặp cô ở nơi này!”
“Thư kí chính, bà định đi đâu mà tay xách nách mang thế này?” Hạ Lam nhìn qua đống đồ đạc lỉnh kỉnh trên tay bà, không nhịn được lên tiếng hỏi han “Dạo này bà gầy quá..” Nét mặt ưu phiền, nếp nhăn cũng tăng thêm một tầng thật dày rồi..
“Tôi nghỉ việc!” Thư kí chính làm như không quan tâm, nhẹ nhàng nói ra “Dù sao cũng già rồi, nên để đất cho đám trẻ cạnh tranh!”
“Cái gì?” Hạ Lam ngạc nhiên cao giọng, sau đó vì thấy sự miễn cưỡng trong đôi mắt bà nên đành dịu xuống. Hiển nhiên bà ấy không muốn rời đi, nhưng Văn Hóa này cũng thật đê hèn.. Lúc còn tại vị nhất định giữ lại bà ấy để hành hạ, khi bị hất cẳng lập tức sa thải bà ấy.. “Bây giờ bà tính rời đi? Đồ đạc đã thu dọn xong cả chưa?”
“Còn một vài thứ nữa..” Thư kí chính ậm ừ sau đó liền chuyển chủ đề “..Thế hôm nay hai người quay lại chỗ này làm gì vậy?”
“Bọn cháu muốn vào Trịnh gia làm một vài chuyện nho nhỏ..” Hạ Lam thậtthàvô cùng chớp chớp mắt, sau đó kéo tay thư kí chính nhỏ giọng “Bà giúp chúng cháu một chút được không?”
“Với thân phận của hai người bây giờ để vào được Trịnh gia đúng là có hơi khó..” Thư kí chính gật đầu, không hề dò hỏi thêm mà sảng khoái nghĩ cách giùm “..Vậy thế này đi, hai người đi cùng tôi, tôi nói với bảo vệ để hai người bê đồ giúp là ok!”
“Được vậy thì tốt quá..”
“Vào được rồi nhớ tản ra làm cho nhanh, tôi cũng không đảm bảo được cái gì đâu nhé!”
“Cảm ơn bà! Cháu hiểu mà!”
“Ủa, mà sao mặt cô tái mét vậy?”
“Trợ lý cũ của cháu muốn trả thù, đi xe lắc cho cháu muốn ói mật ra ngoài đó mà..”
“Nguyễn Hạ Lam! Cô ngậm máu phun người!”
“...”
*Chúcmọingườinămmớivuivẻ nhaaaa
Không hiểu saomịup chương nàymấychụclầntừhômquađếnhkđược, nếulầnnàyđọcđược mng comtthôngbáochomị biết vớinhé. Hức hức Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT