Hôm đó Hoa Nhiễm kích thích yêu khí trên người mình, vốn là yêu khí không
thuần, nhất thời buông thả không thể thu hồi, cho tới bây giờ cũng chưa
dùng qua cỗ lực lượng này nên không biết cách thu lại, làm cho yêu khí
tuôn ra tán loạn. Lúc đó yêu khí hòa vào không khí, triệu hồi Sứ giả
phương xa, Hoa Nhiễm nhảy ra khỏi cửa sổ, sau khi chạy một đoạn đường
cảm thấy thân thể mệt mỏi. Yêu khí cũng vơi đi hơn phân nửa, người cũng
bắt đầu tỉnh táo lại. Lẽ ra nên trở về đường cũ nhưng bị đạo sĩ trừ yêu
bắt được.
Khi tỉnh lại đã thấy mình bị cột vào một cây cột khổng
lồ, một đạo sĩ ngồi bên cạnh, mặc áo bào màu xanh dương đậm, trên mặt
nếp nhăn ngang dọc, dường như là người đã lớn tuổi, nhưng mái tóc màu
đen óng ánh, đặc biệt là cặp mắt hình tam giác, bỉ ổi, xấu xa, giảo hoạt và tà ác. Hắn nhìn thấy Hoa Nhiễm đã mở mắt, cúi đầu cười cười, "Tiểu
yêu tinh, đã tỉnh chưa?"
Hoa Nhiễm hoảng sợ, trong lòng chợt động, vội vàng làm thân, "Bá bá, tại sao ta lại ở chỗ này?"
"Ha ha, ta là đạo sĩ ngươi là yêu, ta bắt ngươi, là chuyện thiên kinh địa
nghĩa." Không biết hắn đốt hương gì, nghe có vị đạo cổ quái, Hoa Nhiễm
chỉ cảm thấy muốn nôn mửa, rất khó chịu.
Trong lòng Hoa Nhiễm lạnh một nữa, kinh ngạc nói, "Ta là yêu? Nhưng yêu khí đã tiêu tán rồi, ta không sợ."
"Đúng vậy, ngươi chính là yêu, tuy rằng yêu khí trên người của ngươi đã tiêu
tán nhưng không cải biến được sự thực ngươi là yêu, chỉ tiếc, ngươi chỉ
là tạp chủng." Hai chữ tạp chủng từ trong môi đạo sĩ xấu xí vô tình khạc ra, Hoa Nhiễm nghe xong trong lòng đau đớn, nàng không cho phép bất
luận kẻ nào dùng từ cái này nói với nàng, vì tôn nghiêm của nàng, cũng
vì tình yêu của cha mẹ.
Giờ phút này mặt của nàng đã không còn
nóng đỏ, nàng biết hoa ấn nổi trên mặt đã tiêu tán. Hoa Nhiễm tức giận,
hướng về phía đạo sĩ nhổ một ngụm, "Đạo sĩ thối, ngươi mới phải tạp
chủng, con mẹ nó, ngươi là tên thái giám không thiến! Dáng dấp khó nhìn
như vậy, so yêu quái còn không bằng!"
Đạo sĩ này đạo hạnh khá
cao, trong đồng môn sư huynh đệ cũng được xem là kiệt xuất, bình thường
ra ngoài cũng được mọi người tôn trọng. Chỉ tiếc hắn vẫn bị chính bề
ngoài của mình gây khó, trong lòng có chỗ nhạy cảm, đối với lời nói
khiêu khích của Hoa Nhiễm, không khỏi giận dữ, đứng dậy tát cho nàng một bạt tay, nhếch miệng hung ác nói, "Lẽ ra cũng muốn đánh cho ngươi trở
về nguyên hình, nhưng bây giờ ta không hành hạ ngươi sống không bằng
chết, ta không xứng với cái danh hiệu đạo sĩ này."
Trên mặt đau rát, Hoa Nhiễm nhớ rõ chưa có ai đánh nàng như vậy, coi như hắn là người đầu tiên.
Thật ra so với người bình thường, Hoa Nhiễm cũng không khá hơn được bao
nhiêu, giờ phút này tính mệnh của nàng chỉ còn chờ làm thịt. Nàng có
chút hối hận mình không nên kích hắn, hiện tại rơi vào trong tay của
hắn, có lẽ thật đúng là đánh rơi nửa cái mạng.
Hắn nhìn Hoa Nhiễm một hồi lâu, khóe môi lộ ra một nụ cười, "Cũng đừng trông cậy ai có thể tới cứu ngươi, ta đã bố trí kết giới, cho dù bọn họ có đứng ở trước mặt ngươi cũng không nhìn thấy ngươi."
Trên người Đạo sĩ công cụ
hàng yêu bắt ma có rất nhiều, ví dụ như roi, phù chú, dây thừng thu yêu, chẳng qua hắn rất hiểu, cái gọi là thu yêu gì đó dùng ở trên người nàng căn bản vô dụng, hiện tại hắn chỉ muốn trút ham muốn cá nhân mà thôi,
hắn dùng roi quất mạnh vào nàng, roi rơi vào trên người Hoa Nhiễm, Hoa
Nhiễm chỉ cảm thấy từng chỗ vô cùng đau đớn, sắc mặt thảm bại, một giọt
nước mắt cũng không rơi, trong lòng chỉ nghĩ đến Nguyệt Vô Phong, Vô
Phong, đời này kiếp này chúng ta có thể không còn duyên gặp lại. Nàng bắt đầu nghĩ tới Nguyệt Vô Phong đối xử với
nàng rất tốt, nàng làm cho hắn từ lạnh lẽo trở nên ôn nhu, có thể có một số việc hắn không được như ý, nhưng bởi vì tình cảm sâu nặng, nàng đã
không chú ý, nàng biết biết hắn đối với nàng toàn tâm toàn ý, rất chân
thành.
Đạo sĩ thấy bộ dáng quật cường của nàng, lòng háo thắng
mãnh liệt, sức lực tăng thêm mấy phần, đối với yêu quái, hắn trông nom
là vật gì, hắn chỉ biết yêu quái thì phải chết, hơn nữa phải chết thảm
thiết, giờ phút này hắn xem Hoa Nhiễm là yêu quái hung tàn nhất, ngay cả việc nàng chưa từng làm ra một chút chuyện hại người.
Khi hắn
đánh hơi mệt, ngồi xuống một bên, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn Hoa
Nhiễm một cái, lúc này con ngươi nàng trợn to, trong mắt mất hết ý thức, y phục toàn thân bị đánh đến rách tung toé, vết thương hằn vào da thịt, lộ ra trong không khí, máu tươi đầm đìa, lại sinh ra một loại ý vị xinh đẹp khác thường.
Hắn chưa từng thấy qua nữ nhân, tiểu yêu này
nhìn thoáng quan, lại để cho hắn có cảm giác khác thường. Nhớ tới mới
vừa rồi Hoa Nhiễm mắng mình là thái giám không có thiến thì trong lòng
cảm thấy càng khác thường, lại nhớ tới lúc nhập môn đã phát thệ, trong
lòng khó nhịn, không khỏi đi ra ngoài.
Hắn ở bên ngoài hít thở không khí, sau khi đè nén dục vọng, đi trở vào, Hoa Nhiễm vốn bị trói trước cây cột giờ đã biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT