Trường hợp như vậy thật sự làm cho người ta rất ngạc nhiên. Lại xuất hiện một
công tử giàu có, vóc dáng thon dài, gương mặt lạnh nhạt, trong mắt mang
theo lạnh lùng xa cách, khóe môi hiện lên một tia châm biếm. Khi hắn đặt tay lên trên tay Nguyệt Vô Phong, theo bản năng Nguyệt Vô Phong muốn
hất tay của hắn ra nhưng không thể động đậy.
"Tiền Bạo?" Hoa Nhiễm hơi giật mình, ngay lập tức hiểu được hắn đang làm trò. Bọn họ là một nhóm người.
Tiền Bạo kéo Nguyệt Vô Phong lên khỏi hồ, không biết từ nơi nào lấy một khăn tay sạch sẽ từ từ lau nước trên mặt Nguyệt Vô Phong. Hoa Nhiễm không
nhìn nổi rồi, một tay vỗ vào Tiền Bạo, đoạt lấy khăn tay, túm thật chặt
trong tay, con ngươi chợt co lại.
Tiền Bạo hơi híp mắt lại, nhìn
chằm chằm Nguyệt Vô Phong nói, "Thân ái, thật ra ngươi căn bản không
thích nữ nhân, tại sao đoạt lão bà của người ta, lại cự tuyệt tình ý của ta?"
Ngoài mặt Tiền Bạo nói như vậy nhưng trong lòng lại cảm
thấy hết sức ghê tởm, lần đầu tiên hắn nói lời như vậy, lại nói với tình địch của hắn. . . . . .
Nhưng vì tạo ra cái gọi là áp lực dư
luận, hắn vẫn phải làm, điều này không có trong trò chơi của hắn. Chung
quanh vô cùng im lặng, tin tức này liền bùng nổ trong đám người.
Hoa Nhiễm đem áo choàng trên người trả lại cho Nguyệt Vô Phong, bao lấy hắn thật chặt, kéo hắn, nói, "Vô Phong, chúng ta trở về."
Tiền bạo
đưa tay chặn lại bọn họ, "Thân ái, lời còn chưa nói hết, hôm nay nếu
ngươi không cho ta một công đạo, ta không cho phép ngươi đi."
Ánh mắt Hoa Nhiễm chợt lóe, mặt không chút thay đổi, nàng lạnh nhạt nói
từng chữ từng câu, "Tiền Bạo, Thập Dạ, các ngươi không cần chơi đùa quá
phận, nếu không về sau ngay cả bằng hữu cũng không làm được!"
Đây là cảnh cáo của nàng, vào giờ khắc này đột nhiên Tiền Bạo ngửi thấy nhàn nhạt yêu khí, không khỏi kinh
hoảng, chắc hẳn Hoa Nhiễm đã bị kích động sắp phát tác, tay hắn chắn
ngang đột nhiên có chút vô lực, hắn chậm rãi rũ xuống, "Ngươi đi đi,
chúng ta còn nhiều thời gian."
Người trong cuộc cứ kết thúc như
vậy, nhưng tất cả những người ở đây cũng không nghĩ như vậy. Nguyệt Vô
Phong, ở trong thành Tô Châu vang danh thịnh vinh, có bao nhiêu người
không mặc y phục trong cửa hàng của hắn, có bao nhiêu người không sử
dụng y phục trong cửa hàng của hắn, bọn họ hâm mộ hắn giàu có, lây lan
sang dung mạo và tài văn chương của hắn mà không biết đời sống tình cảm
của hắn phức tạp như thế. . . . . . hắn chính là đồng tính trong truyền
thuyết sao?
Chỉ trong một thời gian ngắn, cái tên Nguyệt Vô Phong trong thành cực kỳ nổi cộm, lúc nhắc tới cái tên này tự nhiên sẽ nhắc
tới hai người khác, một là quốc sư Thập Dạ, một người khác là Tiền Bạo,
lão bản Tiền trang đệ nhất thiên hạ. Người là động vật bát quái nhất,
lòng hiếu kỳ của bọn họ luôn đặc biệt tràn đầy, mong muốn thỏa mãn cũng
đặc biệt mạnh mẽ. Bây giờ bọn họ đột nhiên sinh ra hứng thú đối nguyệt
Vô Phong, cho nên tin tức có liên quan đến Nguyệt Vô Phong, bọn họ sẽ cố gắng đi điều tra, bọn họ có năng lực nói đen thành trắng, cũng có năng
lực đem chuyện không có nói thành có.
Mà chút tin đồn ngoại trừ
người trong cuộc, Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm, tùy tiện ở trong thành
Tô Châu tìm một người cũng có thể nói ra được. Không có ai biết, lúc
đương đầu với dư luận này cũng là thời khắc gian nan nhất của người
trong cuộc.
Sau khi cùng Nguyệt Vô Phong trở về đến khách sạn,
lời nói cử chỉ của Hoa Nhiễm cũng có vẻ quái dị. Nguyệt Vô Phong muốn
thắp đèn, nàng cự tuyệt. Thậm chí nàng cự tuyệt Nguyệt Vô Phong đụng
vào. Nguyệt Vô Phong thấy nàng kỳ quái như thế, dùng sức mạnh kéo nàng
tới, vén mặt nàng. Hay tay Hoa Nhiễm che lại mặt mình, không để cho hắn
nhìn thấy. Trong bóng tối, mặt Hoa Nhiễm có vẻ nhuận đỏ, Nguyệt Vô Phong hơi kinh ngạc, lấy ra tay của nàng, phát hiện trên mặt Hoa Nhiễm nhô ra một cục lớn, nhìn kỹ chính là một đóa hoa hồng nở rộ trên trán.
"Hoa Nhiễm. . . . . . Ngươi. . . . . ." Nguyệt Vô Phong không kịp thay y phục ướt sũng, sắc mặt khẩn trương.
Hoa Nhiễm cũng nhịn không được khóc òa lên, bụm mặt, "Ngươi tránh ra, không cần lo cho ta."
Nguyệt Vô Phong thấy bộ dáng nàng như thế, càng thêm đau lòng, ôm nàng vào
trong ngực, nhẹ giọng nói, "Hoa Nhiễm, ngươi làm sao vậy? Nói cho ta
biết."
"Ô ô, ta cũng không biết. . . . . . Ta thành yêu quái, ô
ô. . . . . . Oa a. . . . . ." Hoa Nhiễm nức nở, giờ phút này càng thêm
kích động khóc to.
"Đừng khóc, đừng khóc."
"Ta, bây giờ
trên người ta có yêu khí, hơn nữa trở nên rất xấu, ô ô. . . . . ." Hoa
Nhiễm khóc một lát, lại ý thức được chuyện gì, mở cửa đẩy Nguyệt Vô
Phong ra ngoài, "Ngươi đi đi, đi càng xa càng tốt. Không cần để ý đến ta nữa."
Giờ phút này hơi sức của Hoa Nhiễm thật kinh người, vẻ mặt Nguyệt Vô Phong mê man lúc bị chặn ngoài cửa, một cơn gió lạnh thổi
tới, hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, hắt hơi một cái, người cũng
tỉnh hơn phân nửa, hắn vỗ cửa cao giọng hô, "Hoa Hoa, muốn nói gì thì
nói cho rõ ràng, chúng ta cùng nhau giải quyết. . . . . ."
Giọng nói Hoa Nhiễm chùng xuống, "Đây là chuyện của nữ nhân, không liên quan đến ngươi. . . . . ."
Lúc này Nguyệt Vô Phong mới hiểu ra cớ sự, Hoa Nhiễm cảm thấy không thoải
mái vì những chuyện khác.
Hắn đứng ở cửa nhỏ giọng dụ dỗ, xin lỗi Hoa Nhiễm, hôm nay, người làm
trượng phu như hắn đã coi rẻ thân mình, "Hoa hoa, thật ra ý của ta không phải như vậy, ta chỉ muốn cho ngươi biết ta yêu ngươi. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, mà hắn cũng đã không còn kiên nhẫn dụ dỗ, nghĩ cách mở cửa, lúc này mới biết trong phòng nào có bóng
dáng của Hoa Nhiễm, cửa sổ mở lớn, rèm cửa sổ cuồng loạn bay trong gió,
Hoa Nhiễm chẳng biết đi đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT