Sau khi Nguyệt Vô Phong đi, tâm tình của Mặc Hoa Nghi cũng coi như không
được tốt. Nguyệt Vô Phong cũng coi là giảo hoạt, lúc nào cũng để lại
đường lui cho mình. Mặc dù hắn nói sẽ giúp Mặc Hoa Nghi một chút chuyện
nhỏ, nhưng không toàn lực ứng phó. Chẳng qua như vậy cũng không sao, dù
sao lần này đến Giang Nam cũng không phải là vì lôi kéo hắn tụ họp,
chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp thôi.
Vật nhỏ bên cạnh hắn thật
đáng yêu, nhìn thấy nàng giống như con gà mái già bảo hộ ở trước mặt của Nguyệt Vô Phong, nhớ tới liền cảm thấy buồn cười. Không có dung mạo
xinh đẹo, nhưng có tính tình hợp khẩu vị của hắn, chẳng qua nàng đã làm
vợ người khác, nếu không, thật là muốn phá lệ "Theo đuổi nữ nhân không
phải là mỹ nữ" này.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, một nữ tử nhẹ bước đi vào, ngồi ở phía sau màn lụa bắt đầu đánh đàn. Ngày xưa nữ nhân đánh
đàn cũng làm một khúc tương tư, thế nhưng nhạc khúc này hết sức cao nhã, sau khi nghe xong, giống như ngửi được gió mát trên núi, lại giống như
thân ở trên một bãi cỏ xanh biếc, cả người có cảm giác buông lỏng. Lần
đầu tiên, Mặc Hoa Nghi cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, cẩn thận lắng nghe,
uống vài hớp rượu, khóe môi cũng xuất hiện nụ cười.
Tầm mắt của
hắn nhìn về màn che, loáng thoáng thấy hai tay của nàng đánh đàn, hình
dáng ấy tốt đẹp làm sao, thủ pháp ấy thuần thục làm sao.
Mặc Hoa
Nghi không khỏi đứng dậy đi tới nàng, lại thấy nàng dùng một cái khăn
lụa che mặt, loáng thoáng nhìn thấy mấy phần mặt mũi, mặc dù có chút mơ
hồ, nhưng đã giật nảy mình.
Mặc Hoa Nghi đứng ở nơi đó, chỉ cảm
thấy dường như thời gian dừng lại, hắn phát hiện giờ phút này thời gian
có chút yên tĩnh. Nói không ra tại sao, hắn chỉ cảm thấy nữ nhân trước
mắt rất đẹp, rất đẹp, giống như hắn nghĩ phải như vậy. Thiên hạ rộng
lớn, hắn gặp không ít mỹ nữ, nhưng nếu thật cho khuynh quốc khuynh
thành, cũng chỉ có nàng thôi. Nàng rủ thấp mí mắt, không nhìn ra nét mặt của nàng, lại đọc ra được ý vị trên người nàng.
Mặc Hoa Nghi
cũng cảm thấy mình có chút mê muội, dù sao không phải là nam tử còn trẻ, mà giờ khắc này có chút ngu đần, hắn đi tới trước mặt nàng, "Có thể để
cho ta nhìn diện mạo thực của ngươi không?"
Nữ nhân trước mắt
không nhìn hắn, chẳng qua gãy xong nhạc khúc, sau khi thu người và cầm,
đứng lên, "Công tử, nhạc khúc đã xong, tiểu nữ cáo lui."
Lần đầu
tiên hắn sinh ra tức giận, nữ nhân trước mắt vẫn rũ lông mày, đôi mắt
cũng chưa từng liếc hắn một cái. Lúc Tô Duyệt mở cửa, trong nháy mắt đó, Mặc Hoa Nghi đóng cửa lại, đè nàng thật chặt tại trên cửa, nhíu lông
mày, lộ ra một nụ cười dịu dàng, "Còn chưa đáp ứng ta, đã muốn đi, có
quá ngây thơ hay không."
Tô Duyệt cũng không giận, lông mày cũng
không nhíu một cái, "Công tử, ma ma nói với ta, ngài chỉ cần nghe đàn,
nhạc khúc của ta chỉ gãy cho người hiểu nó nghe, mà trong lúc tiểu nữ tử đánh đàn ngài lại phân tâm, điều này nói rõ tài đánh đàn của tiểu nữ
không tinh, còn phải học thêm."
Mặc Hoa Nghi nhẹ nhàng nở nụ
cười, đưa tay đặt lên trên mặt Tô Duyệt, vuốt ve tới lui, "Tiểu yêu
tinh, không phải ta đem tinh thần đều đặt ở trên người của ngươi sao,
thế nào, cần ta lấy lòng của ngươi sao?"
Rốt cuộc Tô Duyệt có
phản ứng, khẽ ngồi xổm xuống, trốn ra khỏi ngực của hắn, "Xin công tử tự trọng, tiểu nữ tử chỉ bán nghệ không bán thân, hơn nữa không thích bị
nam nhân chạm đến, nam nhân chạm đến ta dễ dàng. . . . . . Chết."
"Hả?" Hắn nhẹ nhàng nhíu lông mày, "Vậy ta muốn xem một chút, ta chết dưới Hoa Mẫu Đơn sẽ thế nào?"
Nói xong hắn liền tiến lên ôm Tô Duyệt, hắn muốn làm chuyện mà nam nhân
muốn làm với nàng giờ phút này, một nam tử áo đen từ cửa sổ bay vọt đi
vào trong, lạnh lùng nói, "Nếu ngươi dám đụng nàng, ta sẽ để cho ngươi
làm một con quỷ không đầu."
Dường như Tô Duyệt thở phào nhẹ nhõm, lo âu nhìn nam tử áo đen kia.
Mặc Hoa Nghi cùng nam tử áo đen đánh nhau, hắn phát hiện tên nam tử này công phu không thua hắn, thậm chí áp đảo hắn.
tiếng đánh nhau bên trong dần dần đưa tới chú ý của người bên ngoài, có người muốn đẩy cửa đi vào, "Thái Tử Gia, xảy ra chuyện gì?"
Người áo đen ngẩn ra, vẻ mặt hướng Tô Duyệt tỏ ý yên tâm, ngay sau đó nhảy ra cửa sổ.
"Không có chuyện gì, không nên vào." Bởi vì đánh nhau, Mặc Hoa Nghi có vẻ có
chút nhếch nhác, trên tay có mấy vết kiếm, lẽ ra ở trong bụi hoa chưa
bao giờ thất thủ, chính hắn đụng phải chuyện như thế, chỉ cảm thấy phiền muộn, hắn lạnh lùng nhìn Tô Duyệt một cái, "Có chút bản lãnh. . . . . . Ta sẽ cưới ngươi vào cung, được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT