"Cái gì, ngươi muốn đi Tô Châu?" Nguyệt mẫu nhìn Nguyệt Vô Phong một cái, trong mắt kinh ngạc.
Nguyệt phụ ở một bên phe phẩy cây quạt, vừa thưởng thức trà, "Nghĩ xong?"
"Nghĩ xong." Nguyệt Vô Phong nhàn nhạt trả lời.
Hoa Nhiễm đứng ở một bên không biết ý nghĩa, chỉ biết Nguyệt phụ nói một
câu, "Ngươi lựa chọn việc ngươi thích làm, cha tin tưởng ngươi."
Nguyệt Vô Phong liền bắt đầu bảo gia nhân thu dọn đồ đạc, còn mình dẫn Hoa
Nhiễm đi thăm Tô phủ, an ủi hai người già Tô gia một chút, hắn biết
trong nhất thời, hai người già Tô gia tất nhiên không tiếp nhận nổi, vì
vậy cũng không nói vấn đề này, chỉ nói mình muốn đi ra ngoài một thời
gian, tới thăm bọn họ một chút. Mặc dù không làm được thân gia, mình
cũng có thể làm nghĩa tử của bọn họ.
Vào lúc này, hai người già
Tô gia thích thú đồng ý, thu nhận con trai, còn dẫn theo cô con dâu,
thật là phúc khí. Thì ra ngăn cách hoàn toàn biến mất, Tô mẫu còn kéo
tay Hoa Nhiễm lẩm bẩm, Hoa Nhiễm được yêu mà lo, mới chỉ hơn một tháng,
thái độ của lão nhân này đối đãi với nàng tưởng như là hai người nha.
Nguyệt phủ ở một dãy Chiết Giang Hàng Châu, cách Tô Châu cũng gần, chừng mười
ngày đường là có thể đến. Lúc đi vẫn mang theo thần đèn, còn muốn bỏ vào tầng sâu nhất trong túi, tránh cho hắn thỉnh thoảng ra ngoài phá hư
không khí mập mờ giữa phu thê.
Hoa Nhiễm trong xe ngựa lắc lư,
định vùi ở trong ngực Nguyệt Vô Phong, nghe hắn nói một chút chuyện lạ.
Càng thêm mong ngóng xem cảnh đẹp trên có Thiên đường, dưới có Tô Hàng,
Tô Châu là thế nào một phen.
Nguyệt Vô Phong nói, "Hàng Châu cũng không kém hơn so Tô Châu, vùng đất lành lắm cá nhiều thóc, khắp nơi phong tình vô hạn"
"Aiz, đều rất đẹp. Nước sông Giang Nam trong suốt, bờ đê cỏ xanh xanh um, non sông tươi đẹp kiều diễm, so với Phương Bắc thô cuồng, tự nhiên là thú
vị, hơn nữa Giang Nam nuôi dưỡng nhân tài, quả thật rất thích ý. Trước
kia ta cũng ở Đại Tây Bắc một thời gian ngắn, giống như bị phơi than đá, có lúc mất nước, hơn mười ngày cũng không có tắm rửa được, những ngày
đó. . . . . ."
Thật ra thì Giang Nam hay cảnh đẹp gì, chỉ cần
được cùng người yêu chung một chỗ, cười nhạt bụi hồng, cuộc sống cũng đã thấy ấp áp vui say.
"Tại sao cha mẹ ngươi lại để cho một nữ nhân như ngươi đi lung tung?"
"Cái vấn đề này, ta cũng không rõ, bọn họ nói cuộc đời phải rèn luyện, cha
ta cứ như vậy đuổi ta ra ngoài, để cho ta tự mình nuôi sống bản thân.
Bọn họ còn nói trên đường đời sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, ta phải tự
mình học hỏi, tự mình đi giải quyết, hơn nữa, lúc có thể nhịn được thì
nhịn, không nên đi khiêu khích, sẽ thực sự đụng phải nhiều người xấu. . . . . ."
"Nếu thật sự đụng phải người xấu thì sao?" Nguyệt Vô
Phong hỏi ngược lại, trong giọng nói mang theo một chút thương tiếc, còn có một chút sắc bén.
"Vậy thì hạ độc thôi, có thể ta không mạnh
hơn so với Xích Đồng, nhưng mà dưới Mê Hồn Tán của ta, cũng không có bao nhiêu người có thể chịu nổi"
"Vậy ngươi chuẩn bị một chút." Giọng nói Nguyệt Vô Phong thấp xuống, "Xoẻng" một tiếng rút kiếm ra.
Hoa Nhiễm còn chưa phát hiện chuyện gì xảy ra, hai thanh kiếm liền va chạm nhau, phát ra một tiếng mãnh liệt.
Nguyệt Vô Phong đưa tay kéo đem Hoa Nhiễm đến phía sau mình, cùng người áo đen che mặt giao chiến. Người áo đen dùng một thanh kiếm hẹp, kiếm múa như
nước chảy may trôi, chiêu thức trí mệnh. Bởi vì xe ngựa nhỏ hẹp, Nguyệt
Vô Phong thi triển bất lợi, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy cổ họng nóng như lửa
thiêu đốt, lại nói không ra một câu, chỉ muốn tiến lên đem Nguyệt Vô
Phong ngăn ở phía sau.
Giọng nói Nguyệt Vô Phong không nhanh không chậm truyền tới, "Hoa Nhiễm, nghe lời, ngồi yên đừng động."
Hoa Nhiễm bình tĩnh lại, chỉ thấy Nguyệt Vô Phong một chiêu rút củi dưới
đáy nồi, đem người đến mạnh mẽ đá ra khỏi xe ngựa, ngay sau đó chính hắn cũng nhảy ra ngoài cùng người nọ chém giết, sau khi đến chỗ trống trải, Nguyệt Vô Phong thi triển bản lĩnh, chỉ nghe rắc một tiếng, dường như
tay của người kia bị Nguyệt Vô Phong làm cho trật khớp.
Xe ngựa ngừng lại, dường như phu xe đối với những chuyện này rất thường thấy, chỉ bình tĩnh hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hoa Nhiễm không để ý đến hắn, xuống xe, nhìn thấy Nguyệt Vô Phong đã nắm
chặt cổ tay người áo đen kia, vừa định vẫy cho người kia một chút thuốc, lại thấy người kia phát ra giọng nói giễu cợt, "Thật không ngờ, ngươi
còn có khả năng này"
Lại là một nữ nhân, Hoa Nhiễm kinh ngạc, rốt cuộc thuốc trên tay không vẫy ra ngoài.
"Chúng ta và ngươi không cừu không oán, vì sao phải giết chúng ta?" Nguyệt Vô
Phong ý bảo Hoa Nhiễm tìm sợi dây, đem nữ nhân trói chặt ném qua một
bên.
"Chuyện cười, không cừu không oán?" Nữ nhân này dường như không cam lòng, sau khi nói xong câu này, cũng không nói nữa.
Sau khi Nguyệt Vô Phong nhìn nàng thật lâu, muốn kéo Hoa Nhiễm lên xe ngựa, thuận miệng ra, "Người này đầu óc không dùng được, có thể tìm nhầm kẻ
thù." Sau đó hắn nhìn nữ nhân bị trói nói, "Nguyệt Vô Phong ta không làm việc gì trái với lương tâm, cho tới bây giờ làm chuyện gì cũng không
phụ lương tâm của mình, không biết tại sao cô nương muốn giết ta, nếu
không có lý do, thứ cho tại hạ rời đi."
"Nguyệt Vô Phong?" Nữ
nhân này giống như bị ma nhập, lẩm bẩm, nhưng thù hận, giễu cợt và tức
giận trong giọng nói đã biến mất trong chớp mắt "Ngươi không phải là Du
Như Mộng?"
"Hắn là Nguyệt Vô Phong tướng công nhà ta." Hoa Nhiễm
bổ sung thêm một câu, nàng nhìn thấy thần thái nữ nhân này như thế, cũng đoán chừng nàng nhìn lầm người.
"Xin lỗi, ta giết nhầm người, ta chỉ biết kẻ thù của ta tối nay đi ngang qua đây, xem ra là ta lỗ mãng rồi."
Nguyệt Vô Phong cười nhạt, cởi dây thừng trên người nàng, sửa lại tay phải bị
trật khớp, đau đớn nhưng nàng không rên một tiếng, nàng nói, "Ta tên Lạc Tiêu Nhàn, hôm nay mạo phạm các ngươi, ngày sau tới tạ tội." Nói xong
vỗ vỗ vai Nguyệt Vô Phong, như có điều suy nghĩ nhìn hắn một cái, đạp
buội cây Tùng Lâm tà tà bay đi, khinh công vô cùng tốt.
"Người này võ công không tệ." Nguyệt Vô Phong thở dài một câu, "Nhưng vô cùng lỗ mãng."
Hoa Nhiễm sâu kín nói một câu, "Nguyệt Vô Phong, ngươi vô cùng hênh hoang,
ánh mắt nàng nhìn ngươi lần cuối, còn có động tác kia, rất đặc biệt."
Nguyệt Vô Phong toét miệng, đôi mắt trong suốt, vỗ đầu Hoa Nhiễm, "Bị nàng ảnh hưởng, đầu óc ngươi cũng không dùng được"
Tiếp tục lên đường, tuy không xảy ra chuyện gì, chẳng qua Nguyệt Vô Phong
đột nhiên vỗ ót nói, " Du Như Mộng này không phải là Võ Lâm Minh Chủ
sao? Lấy võ công của nàng giết ta cũng không được, làm sao có thể giết
Du Như Mộng?" Hồi lâu, hắn lẳng lặng nói, "Thì ra là như vậy."
"Cái gì thì ra là như vậy?" Hoa Nhiễm không hiểu.
"Mới vừa rồi, nàng chụp xuống vai ta lần cuối, là giải độc ở trên người ta." Nguyệt Vô Phong cười nhạt, "Độc không mùi không sắc, thật may là giải
thích sớm, nếu không thiếu chút nữa không còn mạng."
"Không sợ,
thật sự xảy ra chuyện, chúng ta tìm Xích Đồng, nhiều lắm là ta quỳ trước mặt nàng cầu nàng giải độc cho ngươi." Trong lòng Hoa Nhiễm vẫn còn sợ
hãi, trong nháy mắt nhớ lại Xích Đồng, nghĩ tới bộ dạng mình quỳ xuống,
vì Nguyệt Vô Phong, nàng thật có thể làm.
"Đứa ngốc. . . . . ."
Vốn muốn nói, không thể chống đỡ tới đó, lại muốn nói. . . . . . Cái
khác, nhưng nhất thời im lặng, chỉ vì câu nói chân thành này, thì ra
nàng thương hắn như thế, đây là may mắn của Nguyệt Vô Phong hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT