Hoa Nhiễm cũng nghiêm túc thỉnh an cha mẹ chồng tương lai, sau đó cùng
Nguyệt Vô Phong đi ra ngoài. Đi ra khỏi tầm mắt của mọi người, tính tình của nàng bắt đầu bộc phát, nàng tức giận không kềm được, nhìn Nguyệt Vô Phong, "Nguyệt Vô Phong, tên khốn kiếp này, khốn kiếp vô sỉ, ta không
muốn ngươi nữa".
Nguyệt Vô Phong nắm tay Hoa Nhiễm thật chặt, dịu dàng nói, "Hoa hoa, ngươi đang nói gì?"
Giọng nói của hắn mặc dù vô cùng dịu dàng, nhưng sự tức giận trong mắt hắn từ từ tăng lên, muốn thiêu chết người.
"Ta không muốn ngươi, hừ, ta đi về nhà, dù sao ta ở lại cũng chỉ là một tiểu thiếp dư thừa!"
Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm vào trong phòng, vứt nàng trên giường. Thân thể
của hắn đè lên, tay hắn giữ chặt hai tay của nàng đè trên đầu nàng, một
tay khác cởi cúc áo của nàng.
Hoa Nhiễm nổi giận, "Ngươi làm gì đấy?"
Nguyệt Vô Phong giận quá thành cười, "Ngươi nói ta làm gì?"
"Bộ dạng ngươi không tốt. . . . . ." Nàng vừa muốn nói gì, tiếng gõ cửa đã vang lên bên ngoài.
Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm dậy, sửa sang lại xiêm y của nàng, "Ăn một chút trước, ăn cho no bụng".
Sau khi nha hoàn đem thức ăn đưa vào trong phòng, nhìn thấy ánh mắt không
vui của Nguyệt Vô Phong, sau đó rất nhanh đóng cửa lui ra ngoài.
Nguyệt Vô Phong ôm Hoa Nhiễm đặt lên băng ngồi, Hoa Nhiễm cũng không khó chịu
với hắn nữa, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhét thức ăn vào trong miệng của mình,
vô vị tẻ nhạt.
Nguyệt Vô Phong thấy Hoa Nhiễm ăn một ít rồi, liền cướp bát đũa trong tay nàng, nói, "Không cần ăn nữa".
"Xem xem rốt cuộc ngươi muốn ta hay không !" Nguyệt Vô Phong nói xong, tiến lên ôm lấy nàng, một lần nữa ném nàng lên giường.
Dường như Hoa Nhiễm đột nhiên nghĩ đến cái gì, lạnh lùng chỉ vào Nguyệt Vô Phong nói, "Ngươi khôi phục nội lực?"
Nguyệt Vô Phong tà mị cười, cỡi bỏ áo khoác của mình, "Đã nhiều ngày rồi".
"Ô ô, ta lại không phát hiện, ngươi thật đúng là âm hiểm. Tại sao ngươi có thể, ngươi phải ăn một viên nữa. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong nhanh chóng rút đi y phục của mình, không để ý Hoa Nhiễm phản
kháng, cũng đem y phục trên người nàng rút đi, bọn họ rất nhanh trần như nhộng, tay Nguyệt Vô Phong nhẹ nhàng mơn trớn trên người nàng, trên mặt của hắn tức giận càng sâu, nàng vẫn chưa tin hắn? Hắn cười nhẹ nói,
"Lần này không có lý do nói bất tiện nữa".
Ngón tay lướt qua cổ
Hoa Nhiễm, sau lưng, chậm rãi trợt xuống, đến khe mông, trên người nàng, mỗi một đường cong đều vô cùng hấp dẫn, con ngươi Nguyệt Vô Phong dần
dần trở nên đen nhanh, hắn nhìn thấy vẻ mặt Hoa Nhiễm như có kháng cự,
trong lòng không vui, cúi đầu hôn lên môi nàng thật sâu.
Hoa
Nhiễm đột nhiên không còn tức giận, có cái gì đó rất khó chịu, nàng
giang hai cánh tay ôm hắn, phối hợp với hắn tiến lên hôn thật sâu.
Ánh mắt của Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong vẫn quấn lấy nhau, nhìn thẳng vào
trong lòng của đối phương, không nói gì, rất nhiều trở ngại liền tiêu
trừ. Tay Nguyệt Vô Phong lưu luyến trên da thịt mềm mại của nàng, không
có quy tắc sủng ái bất kỳ chỗ nào, môi và lưỡi của hắn là công cụ tán
tỉnh tốt nhất, lưỡi của hắn lượn quanh những nơi nhạy cảm của nàng, vành tai, xương quai, từng chút một hành hạ thần kinh của nàng.
Tay
Nguyệt Vô Phong một đường đi xuống, ở khu tam giác của nàng bắt đầu vuốt ve, Hoa Nhiễm không ngừng rên rỉ, "Nguyệt Vô Phong. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong tiếp tục trêu chọc nàng, ngón tay vuốt ve chỗ tư mật nàng,
hang động khít khao như xử nữ, tay của hắn dò đường, xâm nhập một chút
lại rút ra một chút, từ từ cảm thấy nơi đó nóng lên, cho đến khi trong
lòng bàn tay dính đầy dịch nhờn của nàng chảy ra.
"Nguyệt Vô
Phong, ngươi khốn kiếp, tại sao muốn như vậy. . . . . . Ô ô, thật khó
chịu. . . . . ." Hoa Nhiễm không ngừng rên nhẹ, toàn thân sụp đổ nhanh
chóng.
Giọng hắn khàn khàn, khắc chế dục vọng của mình, "Ngươi còn dám nói không muốn ta nữa không ?"
Hắn nửa nằm nghiêng bên cạnh của nàng, một tay chống đầu của mình, tay còn
lại dừng ở cửa động ấm áp trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng xâm nhập một
tấc, nhẹ nhàng chà xát bốn vách ở cửa động.
"Ô ô. . . . . ." thân thể Hoa Nhiễm buông thả, trên mặt toàn là màu sắc động tình, rốt cuộc
nàng không nhịn nổi dục vọng bị trêu chọc, giang hai tay ôm lấy Nguyệt
Vô Phong thật chặt, "Cái tên xấu xa này, thật là thù dai".
Nàng
mở hai chân ngồi trên người của Nguyệt Vô Phong, lúc này Nguyệt Vô Phong rút ngón tay mình ra, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy bên trong thân thể một hồi trống không. Cửa động ướt át không ngừng co rúc lại, dịch nhờn chảy ra, khát vọng gì đó.
Nàng nằm trên người của Nguyệt Vô Phong, bộ
ngực mềm mại dán lên lồng ngực rắn chắc của Nguyệt Vô Phong, nàng cọ
xát, dùng sức của mình cọ xát, Nguyệt Vô Phong nóng lên, bỗng chốc, chất lỏng xối vào giữa hai đùi Nguyệt Vô Phong, "Nguyệt Vô Phong, ngươi nhịn nữa, ta sẽ khi dễ ngươi rồi !"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT