Kẹo hồ lô tan vào miệng, chất thuốc rất nhanh sinh ra tác dụng trong thân thể của hắn, một luồng khí nóng bắt đầu lan tràn dưới bụng, gương mặt của hắn trở nên đỏ bừng.

Hoa Nhiễm đã sớm dọn dẹp trong gian hàng của mình, chuẩn bị chuồn đi, lại bị Nguyệt Vô Phong một phát bắt được, "Đây là thuốc thật? Ta thua".

Đúng vậy, hắn thua, lần đánh cược này hắn thua, thua mất chính là thân thể của hắn.

Hoa Nhiễm nghĩ thầm, nếu đánh cược, mà không có tiền đặt cược, nàng thắng, thật đúng là thua thiệt. Nếu đem nam nhân này ném trên đường cái, không biết có gặp chuyện không may trên đường hay không. Người tốt khó làm nhưng nàng vẫn phải làm người tốt một lần vậy.

Nhà Hoa Nhiễm cách nơi này không xa, vì vậy nàng dắt tay Nguyệt Vô Phong đi tới nhà mình, nàng thả hắn trên một cái giường duy nhất trong nhà, nhà của nàng không lớn nhưng rất ấm áp.

Trong nhà nàng, có rất nhiều loại thuốc, người mua qua cái này đều biết, lúc đưa cho nàng phương thuốc gia truyền, cha mẹ của nàng nói thuốc này rất bá đạo. Chỉ là bá đạo như thế nào, Hoa Nhiễm không nếm thử, dĩ nhiên cũng không cách nào hình dung được.

Hoa Nhiễm nhìn nam nhân trên giường nói, "Thanh lâu ở cách đây không xa, ngươi nhịn thêm chút nữa, ta lập tức đi tìm một nữ nhân cho ngươi".

Nàng không biết phương pháp hóa giải thuốc này, cho nên tìm nữ nhân chính là phương pháp nhanh nhất. Nhưng nàng vừa mới bước ra hai bước, eo đã bị hai tay của Nguyệt Vô Phong nắm thật chặt, thân thể hắn rắn chắc, nóng bỏng ôm lấy từ sau lưng của nàng, nàng ngượng ngùng, toàn thân đỏ bừng như chùm San Hô, nam nhân phía sau lưng giống như nước quấn lấy nàng, sóng biển cuồn cuộn, cả phòng đầy sắc xuân.

Hoa Nhiễm ngẩn người, xoay lại, vỗ vỗ bả vai Nguyệt Vô Phong, "Công tử, ngươi chờ một chút, ta lập tức đi tìm kiếm mỹ nữ cho ngươi, tuyệt đối nàng sẽ không làm dơ bẩn con mắt của ngươi, mà ta là một bụi hoa cải nhỏ, tuyệt đối sẽ không phù hợp với khẩu vị của ngươi".

Giờ khắc này Hoa Nhiễm cảm giác mình giống tú bà. Giờ khắc này Nguyệt Vô Phong cảm thấy người trước mắt chính là mỹ nữ, trên đời khó gặp, có một không hai. Cánh môi nàng hơi khô nứt nhưng hắn cho là mềm mại ướt át, ánh mắt nàng hoảng sợ, hắn nhìn thấy như ngấn nước, gương mặt nàng có chút bẩn thỉu nhưng khi hắn nhìn lại thấy trắng nõn mịn màng, khi hắn chăm chú nhìn, mặt nàng trở nên đỏ bừng.

Hắn liếm liếm môi khô khốc, trúng thuốc kích thích, giờ phút này hắn trở thành sói. Tiếng nói Hoa Nhiễm liếng thoáng không ngừng, hắn cảm thấy ồn ào, hắn đột nhiên rất muốn đem miệng nàng che lại, nhấm nháp cho tốt.

Trên thực tế, sự tình luôn phát triển theo hướng máu chó, lý trí Nguyệt Vô Phong sớm đã bị thuốc kia cắn nuốt, hắn điểm huyệt đạo Hoa Nhiễm, thô lỗ bế nàng ném lên trên giường. Hoa Nhiễm nằm ở trên giường thét chói tai, "Công tử. . . . . ."

Chỉ là miệng nàng rất nhanh im bặt, bởi vì Nguyệt Vô Phong đang cởi y phục của hắn, cởi sạch, thịt da rắn chắc hiện ra trước mặt nàng. Vòng eo mở rộng, vóc người hoàn mỹ của một nam nhân ở trên người của hắn hiện ra không bỏ sót.

Hoa Nhiễm không phải một nữ nhân lương thiện, ý này không phải nói nàng ở bên ngoài làm loạn, mà nàng không tuân thủ nghiêm ngặt truyền thống phụ nữ, giữ tam tòng tứ đức. Năm nay nàng vừa mới 19 còn chưa gả cho ai nhưng cũng hiểu được tình yêu nam nữ như thế nào, len lén xem qua “Xuân Cung Đồ” (tranh khiêu dâm), len lén nghiên cứu qua những tư thế ướt át kia.

Hôm nay có một mỹ nam còn hoàn mỹ "Sạch sẽ" hơn trong sách, đứng trước mặt của nàng, nàng không khỏi hít một hơi, nước miếng chảy ra, mắt không khỏi nhìn nơi kia một chút, nam nhân này rất tốt, rất cường đại.

Hoa Nhiễm nghĩ, nàng vẫn chưa kết hôn, không bằng cho hắn lần đầu tiên, sau đó trói chặt hắn.

Thật ra thì không cho hắn cũng được, nhưng phải cất tiếng thét lớn chói tai, hấp dẫn mọi người tới đây, để cho bọn họ quơ tay múa chân, đến lúc đó, cái gì cũng không nói, nàng giữ được trong sạch, cũng không giữ được danh dự. Nàng rất nhanh loại bỏ suy nghĩ này ra ngoài, tiếp theo nàng cảm giác thân thể chợt lạnh, còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần thì nam nhân trước mắt này cũng đã đem y phục của nàng cởi ra một chút cũng không sót gì.

Nàng bị hắn cởi sạch, y phục che kín thân thể trong khoảnh khắc cứ như vậy lộ ra trước ánh mắt của một nam nhân, nàng ngượng ngùng và hoảng sợ, trong lúc nhất thời toàn bộ hiện lên trên mặt của nàng.

Tiếng nói của nàng còn chưa lên đến cổ họng, đôi môi nóng bỏng của nam nhân kia đã đặt lên môi nàng, giờ phút này đối với Nguyệt Vô Phong mà nói, hắn không yêu, hắn chỉ muốn hạ hoả thôi, chỉ là hắn muốn nữ nhân phía dưới này cho hắn khoái cảm mãnh liệt, những chuyện khác hắn không quản, đi bộ, cởi quần áo cũng đã chiếm dụng quá nhiều thời gian, nhẫn nại đã đạt tới cực hạn.

Chuyện muốn làm đều đã quyết, giống như không còn lựa chọn khác, trên thực tế muốn tìm lựa chọn khác cũng không thể.

Không có màn dạo đầu, bọn họ đã hòa tan thành nước, vẻ mặt Hoa Nhiễm trong nháy mắt tái nhợt, hàm răng cắn môi thật chặt, không để cho mình lên tiếng, biết lần đầu tiên rất đau, nhưng không biết lần đầu tiên lại đau như vậy, đột nhiên nàng muốn khóc, uất ức nước mắt chảy ào ào, nàng gieo gió gặt bão.

Hắn XX ăn kẹo hồ lô của nàng, kết quả nàng bị OO rồi. . . . . .

Nguyệt Vô Phong vùi đầu ở cổ của nàng, từng giọt đỏ tươi rơi ra, đôi tay giữ eo của nàng thật chặt. Mắt hắn hơi khép lại, trên mặt mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống. Toàn thân hắn giác quan đều tập trung vào một chỗ, nơi đó thật ấm áp, như một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm hắn, rất tiêu hồn đến tận xương. Mũi của hắn phát ra tiếng hừ nhẹ, hưởng thụ không có gì so sánh được. Hoặc liếm hoặc cắn, cũng làm cho hắn cảm thấy hưng phấn không nói nên lời, đột nhiên nếm đến nước mắt mặn chát, theo bản năng hắn ngẩng đầu lên, thấy trên mặt nàng nước mắt chưa khô, lý trí của hắn hơi quay trở lại.

Giờ phút này, Nguyệt Vô Phong vẫn bị dục vọng chiếm giữ, nhưng hắn cũng biết mới vừa rồi hắn không khác gì cầm thú, thân thể hắn dừng lại bất động, môi hôn nước mắt nàng, giống như yêu gương mặt mềm mại của nàng, không khỏi hôn thêm mấy cái, Hoa Nhiễm trong nháy mắt cảm nhận được hắn dịu dàng, tinh thần có chút hoảng hốt, Nguyệt Vô Phong nhìn thấy trên mặt Hoa Nhiễm có chất trong suốt, không biết là nước mắt hay nước miếng, vươn tay thấm ướt loại chất lỏng này, lau sạch gương mặt nàng, sau khi lau sạch sẽ, mới phát hiện Hoa Nhiễm không tính là Đại Mỹ Nữ, cũng coi là một tiểu mỹ nữ.

Hắn thanh âm khàn khàn hỏi, "Đau không?"

"Đau, rất đau. . . . . . Ô ô. . . . . ." Hoa Nhiễm không khỏi lớn tiếng khóc lên, nàng thắng, lại thua thân thể.

Nguyệt Vô Phong cố kiềm nén khó chịu, từ trong cơ thể nàng lui ra ngoài, đền bù màn dạo đầu lúc nảy, bàn tay vuốt ve bộ ngực rất tròn của nàng, ngực Hoa Nhiễm không phải đặc biệt lớn, nhưng hình dáng đặc biệt đẹp, giống như quả lê tươi sáng, đầy một nắm tay.

Lúc Nguyệt Vô Phong đặt môi lên mút khẽ, có thể cảm thấy thơm mùi sữa nhàn nhạt, đây là hương vị ngọt ngào ngon miệng, bàn tay còn lại của hắn dọc theo đường cong của nàng chảy xuống, còn khẽ vuốt ve nơi dung hợp, nơi đó chất lỏng đỏ tươi lạnh lẽo, cũng chứng minh hắn vừa mới làm việc rất tàn nhẫn.

Hắn bắt đầu dịu dàng đối đãi nàng, hắn muốn để cho nàng từ từ thích ứng, âm thanh khàn khàn, "Đã tốt một chút chưa. . . . . . ?"

Mặc dù vẫn đau đớn, nhưng có thêm một chút nữa thì chính nàng cũng có khoái cảm không rõ, nàng lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, giờ phút này mới phát hiện huyệt đạo không biết từ lúc nào đã giải khai.

Bởi vì hắn dịu dàng, Hoa Nhiễm cũng từ từ động tình, ánh mắt sương mù, cám dỗ và luống cuống, Nguyệt Vô Phong cảm nhận được nàng ướt át, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, "Ta tới đây. . . ."

Hắn lần nữa tiến vào thân thể của nàng, ngọt ngào hít thở không thông để cho hắn than nhẹ ra tiếng, từng phát từng phát kích động, cắn nuốt môi nàng ngâm nga, đầu lưỡi hắn sưởi ấm cánh môi mềm mại của nàng, dường như hắn muốn nuốt vào trong bụng của mình. . . . . .

Hoa Nhiễm cảm thụ được nàng bị lấp đầy, mỗi một cái cử động của hắn cũng mang đến khoái cảm cho nàng, lúc này khoái cảm đã hoàn toàn xóa đi đau đớn, hai tay của nàng không tự chủ ôm lấy tấm lưng ẩm ướt của hắn, hai chân cuốn lấy bờ eo của hắn.

Tác dụng của thuốc chậm tan, hắn muốn nàng nhiều lần, đưa nàng mãnh liệt lên thiên đường, trải qua vui vẻ, nếu là Thiên đường thì địa ngục cũng không quan trọng, quan trọng là, cái loại cảm giác thỏa mãn, có thể làm cho người ta sa ngã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play