Ăn xong bữa cơm, Hoa Yêu nhìn Hoa Nhiễm nói: "Lát nữa rửa sạch bát đũa, ta và ngươi mẹ đi dạo một chút". Sau đó, không nói gì nữa, kéo Hoa thị đi, bỏ lại Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong. Hoa Nhiễm gắp một chút thức ăn bỏ
vào chén của Nguyệt Vô Phong, nói: "Nguyệt Vô Phong, chúng ta tiếp tục
ăn cơm."
"Cha và mẹ ngươi tình cảm rất tốt a. . . . . ." Nguyệt Vô Phong nói.
"Đúng vậy a, rất tốt, chỉ là cha của ta thích gây nợ phong lưu, nào là Nhền
Nhện, bươm bướm . . . . . ." Hoa Nhiễm ý thức được lời nói của mình, vội vàng ngừng lại, thấy Nguyệt Vô Phong không có phản ứng, Hoa Nhiễm tiếp
tục nói, "Nhưng hắn rất thích mẹ ta, mẹ ta tức giận, hắn luôn có một
ngàn phương pháp làm mẹ ta vui vẻ".
Nguyệt Vô Phong mỉm cười ăn thức ăn mà Hoa Nhiễm gắp cho hắn, "Bộ dáng như vậy rất hạnh phúc."
Hoa Nhiễm cười hắc, hắc….. vuốt cằm của mình, "Tướng công, ngươi cũng ưa
thích sao, ta cho ngươi biết, ta không có nhận chân truyền của cha ta,
cho nên ta không rất biết dỗ ngươi a, cho nên ngươi sẽ tức giận".
Bàn tay Nguyệt Vô Phong rơi lên trên trên đỉnh đầu Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm
nhắm hai mắt, rúc cổ, làm như muốn chịu đựng một chưởng của Nguyệt Vô
Phong, cuối cùng Nguyệt Vô Phong không đánh xuống, vuốt đầu của nàng
nói, "Đứa ngốc, ta làm sao muốn ngươi dỗ a. Ngươi làm việc gì sai, ta sẽ không tức giận."
"Hắc hắc. . . . . ." Hoa Nhiễm cười gian trá,
nhìn ánh mắt khó hiểu của Nguyệt Vô Phong, Hoa Nhiễm nhỏ giọng nói,
"Trước kia cha ta nói ta không tìm được nam nhân, cho nên hắn nói, nếu
sau này ta lập gia đình, hắn sẽ đưa cho ta một thứ mà hắn trân quý".
"Thứ gì?"
"Không nói cho ngươi." Sắc mặt Hoa Nhiễm ửng đỏ, tiếp tục bới cơm, trên mặt cười nham nhở.
Nguyệt Vô Phong nhìn bộ dáng lúc này của nàng, chỉ cảm thấy đáng yêu, không
khỏi cảm thấy thân thể nóng ran. Để thoát khỏi loại cảm giác này, hắn mở miệng nói, "Hoa hoa, có phải ngươi được cha ngươi nhặt về hay không,
tại sao không giống bọn họ một chút nào ?"
Hoa Nhiễm vừa nghe
không khỏi lên giọng, "Ngươi mới nhặt đó ? Ta biết rồi, ngươi chê ta khó coi, hừ, trông mặt bắt hình dong, ngươi sẽ bị sét đánh!"
Sắc mặt của Nguyệt Vô Phong đổi một cái, thấp giọng nói, "Ngươi nói cái gì?"
"Ta. . . . . ." Hoa Nhiễm hấp hấp môi, "Cha ta nói, nam nhân đều coi trọng
hình dáng bên ngoài của nữ nhân, ngươi cũng giống vậy".
Nàng lặng lẽ bới cơm, thật lâu không có nghe Nguyệt Vô Phong đáp lời, nàng biết
Nguyệt Vô Phong không phải có ý đó. Bởi vì khi còn bé có một số tiểu yêu quái nói nàng được nhặt về, e ngại dáng dấp nàng xấu xí, cho nên câu
nói kia gần như là ngoài miệng. Nàng không khỏi xoay mặt, cẩn thận liếc
mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, chỉ thấy hắn đột nhiên đưa môi, dán sát vào
môi Hoa Nhiễm, vừa cắn vừa mắng, "Đứa ngốc, tại sao không hiểu lòng của
ta?"
"Không hiểu, khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Hoa Nhiễm bị hôn quá kích động, bị sặc.
Nguyệt Vô Phong vừa vỗ lưng của nàng, vừa múc canh đưa vào bờ miệng nàng, có
chút vui vẻ bất đắc dĩ , "Ngươi thật đúng là ngốc !"
Khi màn đêm dần buông xuống, Hoa Yêu và Hoa thị đã trở về, trên mặt hai
người đều mang nụ cười. Mà lúc này, Hoa Nhiễm đang cùng Nguyệt Vô Phong
thưởng thức ánh nắng chiều. Hoa Nhiễm nhìn thấy tâm tình Hoa Yêu thật
tốt trở lại, mở miệng nói, "Cha, lần trước ngươi hứa tặng cho ta quà
cưới đâu?"
Hoa Yêu sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp, vỗ vỗ đầu
Hoa Nhiễm, "Nha đầu, loại chuyện như vậy còn nhớ rõ, bây giờ ngươi đi
ngủ, ta và ngươi mẹ muốn an bài tương lai cho các ngươi !"
"Cái này là ngươi hứa hẹn với ta sao ?"
"Không cho ngươi, ngươi có thể để yên sao?" Hoa Yêu cười xong, lại nghiêm túc
nhìn hai người bọn họ, "Một ngày trước hôn lễ, buổi tối không cho phép
cùng phòng, bây giờ hai người các ngươi bắt đầu từng người ngủ một mình, không cho gặp mặt, tiện thể, chúng ta làm một chút công tác tư tưởng
với vị hôn phu tương lai của ngươi"
Công tác tư tưởng? Hoa Nhiễm
nghe xong, lo lắng trùng trùng nhìn thoáng qua Nguyệt Vô Phong, ngay sau vui vẻ chạy vào trong phòng của mình, lần trước, một buổi tối trước rời nhà, cha mẹ cũng làm công tác tư tưởng với nàng hơn hai canh giờ, đó là giày vò, đó là đau đến không muốn sống, đó là chuyện làm cho nàng cảm
thấy vô cùng nhức đầu. Nhưng nghĩ tới Nguyệt Vô Phong làm nàng xúc động, nàng cảm thấy ngọt ngào, cười trộm, tốt lắm, trở về phòng chuẩn bị đồ
cưới cho mình, hôm nay là ngày độc thân cuối cùng. . . . . . Ngày mai
nàng chính thức là thê tử của Nguyệt Vô Phong, đúng rồi, nhất định trước tối mai phải cầm trong tay quyển sách kia của cha.
Mà Hoa Nhiễm
không biết chuyện cha và mẹ của nàng làm công tác tư tưởng đối với
Nguyệt Vô Phong thế nào, trầm mặc. Trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc, Nguyệt
Vô Phong trong sự trầm mặc cảm thấy kinh hãi, toàn thân sợ hãi, hồi lâu
Nguyệt Vô Phong nói, "Ta sẽ đối xử tốt với nàng, tốt cả đời!"
Hoa Yêu không vì những lời này của hắn mà cảm thấy vui mừng, chỉ thấp giọng nói, "Hoa hoa không phải là người, ta cũng không phải!"
Hoa thị cũng thấp giọng nói, "Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ !"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT