Xe chạy một đoạn khá xa rồi thì hồn mới quay lại. Ý thức đầu tiên là đánh cho tàn phai nhan sắc thằng biến thái tét vào mông tôi. Giơ tay thủ thế, tôi quay ngoắt qua, bước cuối cùng là đập vào mặt hắn nhưng tôi đã không làm được. Tôi hạ tay xuống, quay về tư thế ban đầu. Người tét vào mông tôi là anh. Không phải tên biến thái nào cả.

“Anh bảo em ngồi yên đợi anh mà sao cứ chạy lung tung vậy hả? Nhỡ ông ta tóm được em thì làm sao?” Anh quát tôi. Đây là lần đầu tiên anh quát tôi lớn như vậy. Anh đang rất giận.

“Em xin lỗi! Lúc em ngồi ở quán cà phê đợi anh thì em thấy ông ta xuất hiện nói chuyện với bà Lục Ngọc. Suy nghĩ của em lúc đó là phải chạy trốn để ông ta không bắt được mình. Do quá sơ suất nên em va phải tên vệ sĩ của ông ta. Hắn nhận ra em và bắt đầu màn rượt đuổi.” Giọng tôi càng ngày càng nhỏ lại, nhỏ lại và im bặt.

“Anh xin lỗi đã mắng em, chỉ vì anh quá lo lắng cho em!” Anh dịu giọng. Tôi hiểu mà.

“Không sao. Nhưng sao anh lại bịt miệng lôi em ra, lại còn tét vào mông em đau điếng nữa chứ.” Tôi trách móc.

“Anh làm vậy để em không la làng lên, em cứ ngọ ngoạy, vùng vẫy mãi nên anh mới làm thế.” Anh trả lời cứ như cho có vậy. Lí do không thỏa đáng.

Tôi chu mỏ giận dỗi, chỉ vì muốn chạy trốn thôi mà bị chửi, biết vậy nãy ngồi im luôn. Anh nhìn tôi, xoa đầu rồi hạ lệnh:

“Từ nay em không được đi mua sắm nữa, nếu muốn đi thì anh sẽ đi chung, không được đi một mình, biết chưa?”

“Biết rồi!” Tôi đáp. Anh xoa đầu tôi một cách hài lòng, ngoài xoa đầu ra anh không còn một động tác nào khác hay sao ấy.

***

Hôm nay tôi ở nhà, không đến tập đoàn vì mọi kế hoạch của tôi đặt ra đã và đang tiến triển rất tốt. Tôi thảnh thơi ở nhà học làm bánh với cô giúp việc. Khoáy trứng, khoáy bột, mặt tôi giờ đây còn hơn cả con mèo. Nó tèm lem bột là bột. Giờ là đến giai đoạn làm kem, kem dâu, kem socola, kem vani,… Quá trời quá đất loại hương liệu, tôi đang lóng ngóng không biết bỏ cái nào với cái nào thì ti vi phát tin tức “hôm nay có gì hot”.

Bảng tin đầu tiên, không có gì đáng nói. Bảng tin thứ hai, nhảm. Bảng tin thứ ba, tôi đứng chết lặng người.

Nó đang nói gì thế nhỉ?

“Con trai của tập đoàn đa quốc gia Minh Thiên Long sẽ đính hôn cùng tiểu thư đài các Thục Khuê vào tháng hai năm sau.” Tháng hai năm sau? Đính hôn? Minh Long với Thục Khuê sao? Trời ơi, tôi có nghe nhầm không vậy? Không lẽ Thục Khuê sẽ là mẹ kế của con trai tôi. Hai tay tôi buông thõng, mấy lọ hương liệu rơi tự do và đáp đất một cách tan tành. Tôi mất người tôi yêu rồi sao?

Phải, tôi mất Minh Long rồi nhưng còn Minh Phong, tôi quyết phải giành lại nó. Minh Phong là thứ duy nhất mà Minh Long cho tôi. Trước ngày đính hôn của cậu ta, Minh Phong phải quay về bên tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play