“Ting toong…” Ai lại đến nhà lúc này vậy. Tôi tắt tivi rồi đi ra mở cổng.
“Ra ngay đây!” Tôi chạy ra mở cổng, là dì tôi. Sao dì lại về giờ này, còn Minh Phong dì bỏ cho ai. “Dì, Minh Phong dì bỏ cho ai?” Tôi đi theo dì vào nhà.
“Minh Long đang ở với thằng bé! Con yên tâm, con vào bệnh viện với Minh Long đi. À, sẵn tiện con ghé qua shop thời trang nam mua đồ cho Minh Long luôn, thằng bé đi học về là ghé ngay, trông thấy mà thương.” Dì tôi vừa nói vừa cười, tôi thì bực bội vô cùng. Mua đồ sao? Hành hạ quá đáng.
Tôi xin phép dì để đến bệnh viện, để tiện việc ghé chỗ này chỗ kia nên tôi đi xe nhà. Tôi chẳng biết shop thời trang nào bán quần áo đẹp nên ghé vào shop mà mẹ tôi hay mua đồ cho anh hai và ba tôi. Ở đó quần áo đẹp và tốt lắm.
Tôi đẩy cửa đi vào shop, mấy cô nhân viên ở đây đa số đều biết mặt tôi vì lúc trước tôi hay cùng mẹ đến đây.
“Phương Anh, lâu quá mới thấy em ghé shop nha!” Đó là chị Hà, chủ shop.
“Dạ, dạo này em hơi bận nên không đến shop mua đồ được!” Tôi mỉm cười.
“Nay shop chị có nhiều mẫu mới, em mua cho ba hay anh hai?” Vừa nói chị vừa dẫn tôi đi vào nơi treo hàng mới.
“Em mua cho chồng em!” Tôi cũng nói bừa đại, chứ nói mua cho bạn thì ai mà tin, còn mua cả đồ lót.
“Mới đây thôi chị!” Tôi cười cười. Tôi chăm chú lựa đồ, cậu ta mặc áo màu gì vậy? Quần gì giờ? Size mấy nhỉ? “Chị ơi…” Tôi quay qua kiếm chị Hà thì tôi bất ngờ bắt gặp ánh mắt của mẹ tôi. Hôm nay mẹ cũng đến đây mua đồ cho ba và anh hai. Thật trùng hợp. Tôi chỉ nhìn mẹ gật đầu chào lấy lệ. Không biết từ lúc nào tôi lại có cảm giác xa lạ với mẹ mình quá.
“Phương Anh.” Mẹ đi đến nắm lấy tay tôi. “Con mua quần áo này cho ai?” Mẹ cầm chiếc áo pull màu vàng chói mắt lên hỏi tôi.
“Con mua cho chồng con, ba của Minh Phong.” Tôi thành thật trả lời, tôi nghĩ không có việc gì tôi phải giấu.
“Minh Phong là ai?” Mẹ tôi hỏi.
“Minh Phong là con trai của con với Minh Long.” Tôi lại tiếp tục trả lời, lúc này, tôi thấy mình không có bất cứ lỗi lầm nào với ba mẹ nữa. Tôi không còn “được” gọi là chửa hoang nữa.Ngay lúc này nếu mà Minh Long cầu hôn tôi thì tôi sẽ đồng ý ngay. Vì sao à? Vì tôi chứng minh cho mẹ thấy, điều tôi nói là thật, không phải phịa chuyện ra.
Mẹ tôi quay lưng đi, hình như bà khóc, sao bà lại khóc chứ, đúng ra bà phải mừng vì tôi đã có một gia đình nhỏ cho riêng mình mà. Tôi lại tiếp tục lựa quần áo cho cậu ta. Giờ là đến giai đoạn khó khăn cho tôi, giai đoạn chọn đồ lót. Không lẽ gọi hỏi cậu mặc đồ lót size mấy à? Ngại chết!
Nhắm tới nhắm lui thì chọn đại, vừa không hay không vừa thì ráng mà chịu. Tôi đi ra quầy tính tiền, khi thanh toán xong, tôi đi ngang qua mẹ, lễ phép thưa một tiếng:
“Thưa mẹ con đi!” Nói rồi tôi bước nhanh ra khỏi shop, trời đang mưa bụi. Không đủ để ướt đồ nhưng đủ để gợi lên những hồi ức cũ.
***
Tôi đẩy cửa phòng của Minh Phong bước vào. Thằng nhỏ đã ngủ nhưng thằng lớn thì đang ngồi chơi điện thoại. Thấy tôi, cậu ta tắt điện thoại rồi đứng lên cười.
“Anh đi tắm thay đồ rồi ra ăn tối, tôi có mua đồ ăn này!” Tôi giơ bịch đồ ăn trong tay lên và đưa giỏ quần áo cho cậu ta.
“Ừm, em nói nhỏ thôi, khó khăn lắm anh mới dỗ được Minh Phong ngủ.” Nói rồi cậu ta cầm bộ quần áo còn cả hiệu đi vào nhà vệ sinh. Tôi ở ngoài đây thì dọn thức ăn ra. Sau khi dọn xong tôi nhẹ nhàng bước đến giường của con trai. Thằng bé thật đáng yêu, đôi má phúng phính hồng hồng cùng cái miệng nhỏ chúm chím khi ngủ trông cứ như một thiên thần. Tôi giữ nó lại và sinh nó ra quả là một quyết định đúng đắn.
Tôi đi ra lang can phòng bệnh, xoay lưng về hướng phòng mà ngắm nhìn mưa bụi. Một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, cái xiết tay không chặt cũng không lỏng nhưng đủ để tôi không thoát ra được. Nếu cậu ta im lặng như vậy thì khung cảnh lãng mạn biết bao.
“Không ngờ, em còn nhớ cả size quần áo của anh, nhất là đồ lót, thật là vừa vặn!” Câu nói đầy hàm ý mờ ám của cậu ta phá tan khung cảnh lãng mạn nãy giờ. Tôi mất hứng, kéo tay cậu ta ra và đi vào trong phòng. Cậu ta kéo tay tôi lại, lần này là mặt đối mặt, mắt nhìn mắt. Môi cậu ta tiến gần đến môi tôi, khẽ thì thầm: “Em à, anh yêu em nhiều lắm!”
Tan chảy, tim tôi tan chảy thật rồi. Cậu ta càng cúi xuống thấp hơn. Hơi thở rất gần, tôi nhắm mắt chờ đợi. Ba giây, không thấy gì hết. Tôi mở mắt ra, cậu ta đang cười toe toét. Quê, một cảm giác quê không hề nhẹ. Tôi đã bị cậu ta troll hai lần trong một ngày.
“Em muốn anh hôn em sao? Không có vụ đó đâu, hôm nay anh không có hứng!” Câu nói này là ý gì, tôi muốn cậu ta hôn tôi à. Mơ đi, chỉ là phản xạ tự nhiên khi người mình yêu đến gần hơn so với khoảng cách quy định mà thôi. Tôi lại ngượng chín cả mặt. Cậu ta hôn nhẹ vào trán tôi: “anh sẽ hôn môi em sau. Hiện giờ em chỉ cần biết, anh yêu em nhiều lắm, bà xã của anh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT