Tôi trố mắt nhìn. Chết trân, mọi hồi ức đêm đó ùa về. Mọi thứ trong đầu tôi trống rỗng. Người con trai đó, người qua đêm với tôi, cha của con tôi…

“Phương Anh không sao chứ?” Giọng nói quen thuộc phát ra khiến tôi sực tỉnh. Ngước mặt lên nhìn người con trai đó là ai. Tôi chết đứng lần thứ hai, tay chân tôi như đông lại khi nhìn thấy mặt cậu ta. Không ai khác, người đó là Minh Long. Gì đây,trò đùa à? Con trai tôi là con của Minh Long à? Tôi không tiếp thu nổi nữa.

“Không… Không…sao! Cái hình, cái hình xăm…” Tôi cố nặn ra một nụ cười rồi chỉ vào hình xăm trên ngực cậu ta.

“À, cái hình xăm này là để người khác nhận dạng ra mình, đẹp không?” Lại nụ cười vô tội vạ ấy, sao bây giờ tôi ghét nụ cười đó quá vậy. Tôi gật đầu và bỏ đi. Đầu tôi đau nhức, chuyện gì đang xảy ra vậy? Bốn chữ “Mình biết tất cả” không lẽ ám chỉ về điều này. Nếu cậu ta biết thì tại sao không đứng ra chịu trách nhiệm mà cứ âm thầm quan sát tôi như thế.

Tiết học cuối, tôi chẳng tiếp thu nổi chữ nào nữa. Trong đầu tôi giờ đây chỉ lảng vản cái hình xăm đó, Minh Long, Minh Phong và cái đêm định mệnh ấy.

Trống tan trường vang lên, tôi không đợi ai hết, đứng lên tức tốc đón xe taxi về nhà. Bước vào nhà, tôi thấy Minh Phong đang chơi đùa cùng dì. Tôi bế lấy thằng bé, tay mở điện thoại, so sánh giữa Minh Long và Minh Phong. Giống y như đúc. Từ đôi mắt, chiếc mũi đến cả cái mieengh. Không khác một li.

Tôi trao thằng bé lại cho dì, chạy lên phòng thay đồ. Tôi phải đi tìm sự thật. Năm phút sau, tôi bước xuống với bộ đồ si bó sát. Gương mặt được trang điểm để che đi sự non nớt của cái tuổi mười bảy.

“Con đi đâu thế?” Dì tôi hỏi.

“Con đi tìm sự thật! Con sắp tìm được ba của Minh Phong rồi!”

“Thật không? Vậy đi nhanh đi con!” Dì tôi hối thúc.

Chiếc taxi lao nhanh trên đường, nửa tiếng sau tôi có mặt tại quán bar nơi đã từng xoay chuyển định mệnh đời tôi. Tôi bước vào quán, tìm ngay quản lí.

“Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô?” Một chàng trai có dáng người cân đối, khuôn mặt ưa nhìn tiến đến hỏi tôi. Đó là quản lý của quán-anh Tùng.

“Em là bạn của Minh Thùy, anh biết chứ?”

“À, em là Phương Anh, lâu lắm rồi mới đến quán, sao có chuyện gì?”

“Anh còn nhớ sinh nhật của Minh Thùy vào 17/3 năm ngoái không?” Tôi hỏi.

“Nhớ, có gì không em?”

“Đêm hôm đó, có một cô gái mặc váy đỏ bị chuốc rượu, cô ấy là bạn tụi em, anh có biết ai là người chuốc rượu cô ấy không?” Tôi thấy anh ta trầm tư, đừng nói là không biết nha, hôm đó anh ngồi kế bàn tôi đó.

“Đó là Lộc Vũ, cậu ấy là người bỏ thuốc ngủ vào ly rượu của cô bạn đó!”

“Lộc Vũ?” Vậy không phải là Minh Long, chuyện gì vậy, rõ ràng đêm đó mình đâu nhìn lầm, không lẽ Lộc Vũ cũng có hình xăm?

“Ừ, Lộc Vũ bỏ thuốc vào ly rượu, khi cô gái đó uống vào và bắt đầu bị tác dụng của thuốc nên ngủ đi, lúc Lộc Vũ ẵm cô gái đó đi về phòng nghỉ thì bị một thanh niên đi cùng nhóm tụi em chặn lại. Cả hai đánh nhau ghê lắm, Lộc Vũ bị đánh nhập viện luôn. Quán anh bữa đó bị thiệt hại đáng kể.”

“Anh có biết thanh niên đó là ai không?”

“Anh không biết, cậu ta hôm đó mặc áo đen thì phải! Lúc này bảy giờ cậu ta thường lui tới quán lắm, cậu ta đi với Minh Thùy và một thanh niên khác.”

Nghe anh ta nói đến đó, không còn nghi ngờ gì nữa. Người qua đêm với tôi hôm đó là Minh Long. Tôi bắt đầu cảm thấy sốc và khó thở. Cậu ta biết tất cả, hôm đó cậu ta không say. Là cậu ta cố tình phá đi sự trong trắng của tôi. Giờ tôi nên vui hay nên hận cậu ta đây. Sự thật quá cay nghiệt, người tôi thầm yêu lại chính là người biến tôi thành đàn bà ở cái tuổi mười bảy này. Lòng tôi hiện tại đau lắm, cậu ta biết hết nhưng trốn tránh, để tôi chịu khổ một mình. Cậu ta còn biết đến hai từ trách nhiệm nữa hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play