Đã nói rồi, thời gian trôi nhanh lắm, nó không đợi ai đâu. Buổi chiều hôm nay, tôi nhờ tài xế chở mình đi mua ít đồ cho trẻ sơ sinh. Bởi vì theo dự đoán của bác sĩ là khoản tuần sau tôi sẽ sinh nên chuẩn bị trước cho chắc.
Quần áo, tả lót, bình sữa, tất cả tôi và dì đã chuẩn bị xong hết, giờ chỉ còn đợi ngày con trai tôi chào đời.
Trên đường đi về, tôi vô tình đi ngang qua trường, đúng lúc giờ tan trường. Nhìn xa xa tôi thấy con Minh Thùy đang nói chuyện gì đó với Minh Long, không biết chuyện gì nhưng nhìn mặt đứa đó buồn xo. Chắc tụi nó không nhớ đến tôi đâu.
Đèn xanh bật, chiếc xe chậm rãi lăn bánh, cảnh trường và âm thanh ồn ào dần bị đẩy lùi về phía sau.
Về đến nhà, không hiểu sao tôi thấy bụng mình hơi nhoi nhói, chắc tại em bé đạp. Tôi đi lên phòng cất hết đóng đồ mới mua đó vào tủ. Bụng lâu lâu cứ đau lên một cái. Cảm giác như em bé nó đang xoay người ở trong đó vậy.
Ăn uống buổi tối xong, tôi lên phòng nằm xem ti vi, lúc này muốn ngủ cũng ngủ không được. Chân cứ bị chuột rút, đau dễ sợ.
Khoảng mười một giờ đêm thì bụng tôi có những cơn đau dữ dội hơn. Không lẽ là sắp sinh. Mồ hôi rã ra như suối, ướt đẫm lưng áo. Tôi ráng bước đến mở cửa phòng kêu dì, mở được cái cửa phòng coi như là muốn kiệt sức.
“D…dì….ơi! Dì…dì…” Âm thanh trong cổ họng cứ bị nghẹn lại, không thể nào thoát ra được, nhưng may thay, hình như dì nghe tiếng tôi nên cửa phòng dì bật mở.
“Con sao vậy Phương Anh, sao mà mặt mày xanh quá vậy con?” Dì đỡ lấy tay tôi, như vớt được cái phao, tôi vịn lấy tay dì, dùng chút sức lực cuối cùng để nói.
“Con…đau…con…bụng…đau…” Câu nói không được trọn vẹn nhưng dì đã hiểu nên tức khắc gọi người bế tôi ra xe, dì thì chạy vào trong lấy thêm quần áo, đồ đạc cho tôi và em bé.
Chú tài xế chạy nhanh hết max nên chưa đầy mười lăm phút tôi đã đến bệnh viện. Vào trong thì gặp ngay cái bà bạn của dì tôi. Nhanh chóng tôi được đưa vào phòng sinh. Cơn đau lúc nãy chưa là gì cả, cơn đau bây giờ mới gọi là vấn đề.
Bà bác sĩ chích cho tôi một mũi thuốc giục, trời ạ, thuốc giục hay thuốc độc mà tôi đau muốn chết đi sống lại. Tôi sinh thường nên không có bất kì loại thuốc tê hay thuốc mê nào cả. Tôi đau lắm nhưng vẫn cắn răng mà chịu, còn cái bà nằm buồng kế bên. Bả la muốn banh cái bệnh viện. La kinh.
Hơn một tiếng sau tôi nghe có tiếng khóc trẻ con. Vâng, không phải con tôi, mà là con của bà buồng kế bên.
Ước chừng hơn một tiếng nữa thì nghe tiếng khóc trẻ con. Lần này xác định là con tôi. Nhẹ nhõm, con tôi đã ra đời một cách an toàn. Cảm ơn trời. Nước mắt tôi tuôn rơi khi nghe tiếng con khóc. Giờ đây, tôi thật sự hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT